"Chị Châu, chị định đi đâu?" Thẩm Hạo hỏi.
Mặc dù cậu là cấp trên của cô ấy nhưng tuổi tác lại nhỏ hơn, thế nên cậu thường gọi là chị Châu.
"Sếp, con trai tôi mất tích rồi.
Bây giờ tôi phải đi tìm thằng bé." nói rồi cô định mở cửa để bước lên xe.
"Để tôi đi cùng chị."
Châu Nhã Nhã bất ngờ bởi câu nói này, nhưng cô ấy vẫn không muốn làm phiền đến Thẩm Hạo.
"Không cần đâu sếp, tôi..."
Lời nói của cô bị ngắt quãng bởi Thẩm Hạo, cậu đưa tay ra trước mặt cô, cậu nói: "chìa khóa xe."
Châu Nhã Nhã cứ đừng nhìn Thẩm Hạo chằm chằm, phải đợi đến khi cậu từ lấy chìa khóa xe từ tay mình, cô ấy lúc này mới hoàn hồn lại.
Cả hai vừa lên xe, Thẩm Hạo đã giúp cô ấy thắt dây an toàn, điều này làm cho cô có chút cảm động.
Xem ra cậu ấy cũng là một người ấm áp.
Thấy Châu Nhã Nhã nắm chặt hai tay đầy lo lắng, nước mắt chảy xuống không ngừng, Thẩm Hạo chủ động nắm tay cô ấy như một cách để an ủi.
"Đừng lo lắng, rồi chúng ta sẽ sớm tìm được thằng bé thôi." Thẩm Hạo nhìn Nhã Nhã, cậu nói.
[Lâm gia]
Lúc vừa hay tin con trai mất tích, Lâm Mộ Phàm hắn tức giận ném chậu hoa trên bàn vào tường khiến nó vỡ tan thành những mảnh vụn, rơi đầy trên sàn.
Người làm trong nhà ai cũng sợ hãi trước sự tức giận của hắn.
"Các người đều là một lũ vô dụng, chỉ có mỗi đứa trẻ mà trông nó cũng không xong."
"Một lũ ăn hại." hắn chỉ tay từng người rồi quát lớn.
"Lâm thiếu gia bớt giận, tôi đã cho người đi tìm cậu chủ rồi." chú Trần giải thích.
"Nếu thằng bé có chuyện gì, các người..."
Lúc này điện thoại của chú Trần bỗng nhiên đổ chuông khiến lời nói của Lâm Mộ Phàm dừng lại.
Là Châu Nhã Nhã gọi đến cho ông.
Lâm Mộ Phàm cũng vô tình thấy được cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, hắn cau mày nhìn sang chú Trần.
Ông hiểu ý liền mở loa ngoài lên cho hắn cùng nghe.
[Chú Trần, con tìm được Lâm Tuấn rồi.] thấy đầu dây bên đây im lặng, cô ấy lại nói.
[Chú Trần, chú có ở đó không?]
"Tôi vẫn đang nghe, thưa phu nhân."
[Chú Trần, con sẽ đưa thằng bé về nhà riêng của con, chiều chú qua đón nó nhé.]
"Vâng." dứt lời ông liền kết thúc cuộc gọi ấy.
Lúc này Lâm Mộ Phàm gằng giọng nói: "là ông báo với người phụ nữ đó?"
"Thưa, lúc đó tôi chỉ nghĩ, dù sao phu nhân cũng là mẹ của cậu chủ nhỏ.
Cậu chủ nhỏ có việc gì cũng nên báo cô ấy một tiếng ạ." chú Trần cúi đầu nói.
Báo cho cô ta? thật nực cười, từ lúc cô ta bước chân ra khỏi nhà này, cô ta đã không còn tư cách gì kể cả việc làm mẹ của Lâm Tuấn.
"Nói tôi biết nhà cô ta ở đâu?"
Chú Trần không muốn nói ra nhưng dưới cái nhìn sắc bén ấy thì đành nói địa chỉ chỗ cô ở, hắn vừa nghe liền nở một nụ cười.
Rồi hắn nhanh chóng lái xe đến đó.
...
Tô Bắc vừa về tới biệt thự, cô đã thấy mẹ và em trai cũng vừa mới lên tới.
Cô rất vui mừng chạy đến ôm chầm lấy mẹ mà nũng nịu.
"Con gái nhớ mẹ lắm đó."
Bà xoa đầu cô rồi nói: "cứ gặp mẹ là làm nũng suốt thế này, con rể đang cười kia kìa."
Chỉ khi nói thế cô mới chịu buông bà ra, rồi cô nhìn sang Tô Mộc đang chống nạn ở phía sau lưng bà
"Chân của em bị làm sao vậy hả?"
"Em đi làm thì bị trượt chân té, em xin lỗi vì đã giấu chị chuyện này, thật ra em không có mở quán gì cả...lúc đó mẹ muốn mượn tiền chị là để đóng tiền viện phí, lo thuốc men cho em." Tô Mộc giải thích cho cô.
"Cái thằng này, chuyện như vậy mà em dám giấu chị.
Cả mẹ nữa, hai người có còn coi con là người nhà không?"
"Thiệt tình." cô cau mày nói.
Sao hôm nay con bé này nó dữ vậy? bà nói thầm trong lòng.
Tô Bắc mà bà biết cũng sẽ không tức giận đến mức đó, đứa con gái này giống như là một người khác vậy.
"Tô Bắc, đừng giận nữa, chỉ là mẹ và em trai sợ em sẽ lo lắng nên mới không nói cho em biết thôi."
"Anh còn bao che nữa à?" cô quay sang liếc nhìn anh.
Trước cái ánh mắt đó của cô, Lộ Nam vội lắc đầu ý bảo không, xem ra bây giờ anh mà nói thêm lời nào nữa, chắc tối nay lại phải ngủ một mình quá.
"Mẹ với em đi đường dài chắc cũng mệt rồi, hai người lên phòng nghỉ ngơi đi, để đồ đó cho Trình Khải với Trương Hàn đem lên phòng." Lộ Nam nói.
Cả ngày nay đi chụp hình cưới Tô Bắc cũng thấm mệt, do lúc nãy đã ăn trưa nên bây giờ cô chỉ uống thêm một ly sữa rồi đi ngủ trưa.
[Tầng 2]
Lên trên tầng hai để đến phòng làm việc, anh bất giác lại nhìn qua căn phòng đối diện.
Lộ Nam từ từ bước đến, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, cũng đã lâu rồi anh chưa đến căn phòng này.
Bởi nó chỉ toàn chất chứa những nỗi buồn.
Tách bật công tắc trên tường, căn phòng chỉ toàn là bóng tối bao phủ, nay đã sáng lên.
Nhìn mọi thứ đều sạch sẽ không một hạt bụi nào bám vào, anh biết rõ dù anh có cấm nhưng Tô Bắc vẫn cứ vào đây lau dọn hằng ngày.
Nó vốn sẽ là căn phòng anh dành cho đứa con sắp chào đời của mình, mọi vật dụng đều do chính tay Ngọc Linh lựa chọn.
Bức tranh trên tường là do cô ấy tự tay vẽ nó.
Lời nói của cô ấy bỗng xuất hiện trong đầu anh.
Vợ đang vẽ gì đó?
Anh thấy đẹp không? em muốn vẽ bức tranh này để treo trong phòng của con chúng ta.
Sau này nhất định con phải khéo tay, xinh đẹp giống mẹ của con, công chúa nhỏ của ba mẹ sớm chào đời nhé...ba hứa sẽ yêu hai mẹ con suốt đời.
"Đại ca ơi, cà phê của anh đây." lời nói của Trương Hàn làm anh giật mình.
Trương Hàn cũng biết căn phòng này dành cho ai, cậu ấy nói: "cái gì nên quên thì quên đi đại ca, coi như nó là kỉ niệm đẹp.
Điều đại ca nên nghĩ đến là chị dâu và tương lai của hai người."
Lộ Nam gật đầu đồng ý, anh nói: "cậu nói rất đúng, quãng đời còn lại tôi nhất định sẽ bảo vệ Tô Bắc thật tốt, cùng cô ấy xây dựng một gia đình hạnh phúc."
"Liệu có ai được như chị dâu nhỉ? nếu năm đó em mà là chị ấy, chắc em bỏ cuộc từ sớm.
Trái tim đại ca chắc làm bằng sắt đá, có sưởi mãi mà cũng không ấm được." Trương Hàn lại tiếp lời.
"Cậu nói đủ chưa? từ lúc nào mà cậu lại nói nhiều như vậy? giống y cái tên Trình Khải đó." Lộ Nam nói..