"Hả?" Tô Bắc ngơ ngác hỏi lại xem anh vừa nói gì.
"Còn bên này nữa, mau lên nếu cô không hôn tôi...thì tôi sẽ hôn cô đó." anh thì thầm vào tai cô.
Tô Bắc có hơi ngượng, giây phút cô vừa định hôn ann thì Lộ Nam bất ngờ quay mặt sang chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của cô.
Hành động bất ngờ của anh khiến cô không kịp phản ứng lại, Tô Bắc rất muốn đẩy anh ra vì dù gì đây cũng là phòng bếp.
Nếu dì giúp việc thấy chắc cô sẽ kiếm cái lỗ chui xuống quá.
Sau khi anh thấy cô gần như hết dưỡng khí, anh mới chịu rời khỏi đôi môi ngọt ngào này.
"Anh làm gì vậy? nếu dì giúp việc thấy thì sao?"
Hóa ra là Tô Bắc sợ bị nhìn thấy, điều này lại vô tình khiến anh càng muốn hôn cô thêm nữa.
"Tôi mặc kệ, vợ tôi thì tôi hôn vả lại đây là nhà của tôi...ai dám ý kiến, hửm?"
"Ưm."
Vừa dứt lời anh đã lần nữa chiếm lấy đôi môi của cô, một tay anh chống lên bàn, tay còn lại ôm lấy eo cô.
"Tô Bắc..." bất ngờ dì giúp việc đi vào phòng bếp đã thấy cảnh này.
"Khụ...khụ..." bà giả vờ ho vài cái.
Tô Bắc vừa nhìn thấy bà, cô liền hốt hoảng đẩy anh ra.
"Có chuyện gì vậy dì?" cô nói.
"Dì chợt nhớ là tủ lạnh gần hết đồ ăn rồi nên tính rủ con đi siêu thị." bà nói.
"Vậy chúng ta..."
"Hôm nay cũng không đi làm, để con đưa cô ấy đi." Lộ Nam lên tiếng.
Thấy cô nhìn mình, Lộ Nam liền quay sang nhướng mày với cô.
Nghe anh nói vậy, bà cũng ngầm hiểu.
Xem ra tình cảm của họ cũng đang có tiến triển tốt.
Thật mừng cho Tô Bắc.
"Vậy cũng được." bà đáp.
...
Anh là người đẩy xe còn cô thì lựa đồ ăn.
Lúc đi cùng cô anh lại vô thức nhớ đến Ngọc Linh.
Nhưng anh đã đánh bay nó trong chốc lát khi có một cậu nhóc đụng phải cô khiến Tô Bắc xém ngã.
"Này nhóc, đi đứng kiểu gì vậy hả? có biết đây là siêu thị rất đông người không? Nhóc chạy giỡn như vậy lỡ làm người khác ngã bị thương thì sao?" Lộ Nam quát.
Cậu bé liền nằm xuống ăn vạ như thể anh đang bắt nạt nó, cậu bé khóc lóc nói: "bà ơi...bà ơi..."
Tiếng hét của cậu bé đã thu hút mọi người xung quanh, bà của cậu bé liền đi đến quát anh và cô rất lớn tiếng: "các người làm gì vậy? các người thấy cháu tôi còn nhỏ nên bắt nạt nó phải không? Mọi người nhìn mà xem, hai người này bắt nạt trẻ con này."
"Bác ơi, cháu của bác chạy giỡn trong siêu thị đụng vợ cháu làm cô ấy bị ngã.
May mà cháu đỡ cô ấy kịp, vả lại đây là siêu thị nếu đụng đỗ đồ thì sao? cháu chỉ có ý nhắc nhở thằng bé thôi." anh giải thích.
"Cậu lấy gì chứng minh lời mình nói là thật chứ?" bà vẫn khăng khăng là anh và cô bắt nạt thằng bé.
Đúng là không phải trẻ con nào cũng đáng yêu và không phải người già nào cũng đáng kính, nhưng Lộ Nam vẫn rất nhỏ nhẹ với họ.
Lộ Nam chỉ về phía kia nói: "ở đó có camera giám sát, không biết bác có cần gọi người trích xuất camera không?"
Bà nghe vậy thì mặt bỗng chốc sợ hãi, vội kêu cháu mình xin lỗi rồi kéo nó đi nhưng Tô Bắc đã kêu họ lại.
Cô đi đến ngồi xuống xoa đầu cậu bé, Tô Bắc chậm rãi nói: "con nhớ sau này đi đứng cẩn thận và nhất là trong siêu thị không được chạy giỡn nữa biết chưa? nếu làm sai phải học cách xin lỗi người khác.
Con có muốn được làm một đứa trẻ ngoan không?"
"Đứa trẻ ngoan sẽ được mọi người hết lòng yêu thương." cô tiếp lời.
Cậu bé gật đầu đáp: "Dạ có."
"Giỏi lắm, cô tặng con.
Sau này nhớ phải luôn làm một đứa trẻ ngoan nhé!" Tô Bắc lấy trong túi ra một viên kẹo tặng cho cậu bé.
Kẹo là món cô đặc biệt yêu thích, cũng chính vì sự ngọt ngào của nó mà cô luôn để một vài viên trong túi.
Mọi người xung quanh cũng gật đầu đồng ý với cách dạy khéo léo của cô, họ nói: "quả nhiên là một cô gái tốt, vừa đẹp người vừa đẹp nết.
Chàng trai này thật may mắn khi có được người vợ như vậy."
Lộ Nam nghe thế cũng nở nụ cười đầy tự hào, bọn họ nói rất đúng.
Cô gái nhỏ của anh vốn là như vậy.
...
Anh phụ cô xách đồ vào nhà, vừa bước vào bên trong đã gặp được bạn của Uyển Nhi.
"May quá gặp anh ở đây rồi, ngày mai là sinh nhật em nên em muốn mời Tiểu Nhi đi, anh cũng biết chân cậu ấy không thể đi được rồi đấy...Anh nhớ đi cùng cậu ấy nhé."
Cô ta liền nhìn sang Tô Bắc, nở nụ cười nói: "chị cũng đến tham dự nhé."
"Được, nhất định tôi sẽ đến tham dự." Tô Bắc đáp.
Sau đó nhanh chóng xách đồ vào trong bếp.
Dù sao thì buổi trưa cũng không làm gì nhiều nên cô quay về phòng đi ngủ, còn Lộ Nam ở phòng làm việc hoàn thành một số tài liệu quan trọng cho chuyến đi công tác sắp tới.
Lúc anh lấy cây bút trong lọ, ánh mắt vô tình nhìn trúng bức ảnh của Ngọc Linh trên bàn làm việc, Lộ Nam cầm lấy nó, tay anh lướt nhẹ qua mặt kính.
Cứ như thể anh đang chạm vào khuôn mặt của cô ấy.
Có lẽ đây cũng sẽ là lần cuối cùng anh nhìn cô ấy một lần nữa, Lộ Nam mở ngăn kéo ra rồi úp tấm hình xuống sau đó đóng tủ lại.
Ngọc Linh chỉ còn là kỉ niệm đẹp, chắc hẳn cô ở nơi đó cũng muốn nhìn thấy anh có được hạnh phúc.
Điều ann cần bây giờ là sống tốt cho hiện tại và tương lai của anh cũng như Tô Bắc.
Những điều mẹ anh nói lúc trước rất đúng.
Không suy nghĩ nhiều nữa, anh liền thay đổi mật khẩu điện thoại thành ngày sinh của cô.
Cũng may là hồ sơ lúc cô xin việc anh vẫn còn giữ lại.
"20/5/1992." anh vừa bấm vừa đọc dãy số đó.
Chính xác là cô đã theo anh về đây từ năm 23 tuổi.
Độ tuổi mà con người ta vẫn còn nhiều ước mơ, nhiều điều muốn làm nhưng cô thì ngược lại.
Thay vì chọn những điều trên thì cô lại chọn anh, chấp nhận dành 8 năm thanh xuân cho anh.
Tuy nó không quá dài cũng chẳng phải quá ngắn nhưng dành ra từng ấy thời gian chỉ để nhận được tình yêu của anh thì cô đã phải tổn thương rất nhiều về tinh thần..