Họ Trương là một nhánh phụ thuộc của quân nhân thế gia Ám Dạ, Trương gia đã từng có một thời kì là mẫu tộc của Ám Dạ gia, nguyên nhân do trưởng thành cùng nhau cho nên nữ nhân Trương gia đều gả cho nam nhân Ám Dạ gia, trải qua trăm năm dòng họ này cũng chưa từng tách rời Ám Dạ gia, chỉ là mấy chục năm gần đây Trương gia đều sinh nam nhân cho nên Trương gia không còn là mẫu tộc của Ám Dạ gia nữa, bất quá nam nhân Trương gia trưởng thành cùng người thừa kế của Ám Dạ gia, hai người tình như anh em, Trương gia đã từng thề là tuyệt đối trung thành với Ám Dạ gia, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Biệt thư Ám Dạ gia rộng lớn, trong đó có một phần đất thuộc về Trương gia, cho nên tuy gọi là biệt thự của dòng họ Ám Dạ thế nhưng người của Trương gia vẫn có một khu độc lập riêng nơi đó, xét về tài sản chỉ sợ Trương gia cũng là một phú nhị đại của S thị, bất quá người Trương gia không thích tranh giành nổi bật, chỉ ẩn nấp dưới bóng cây cả là Ám Dạ gia, vì vậy không có bao nhiêu người biết đến dòng họ Trương này.
Trương Quang hai mươi sáu tuổi thì cha ông qua đời, sau đó ông thay cha ông tiếp tục vị trí quản gia của Ám Dạ gia, không lâu sau thì ông kết hôn với một người giúp việc của Ám Dạ gia, người phụ nữ đó gọi Hồng Di, bà xuất thân từ một gia tộc nhỏ, cũng từng là thiên kim đại tiểu thư nhưng gia đình làm ăn sa sút, bà nhanh chóng từ phượng hoàng rơi xuống thành chim trĩ, lưu lạc đến S thị để mưu sinh, được Ám Dạ gia nhận vào làm việc và nhận thức ông, hai người yêu nhau rồi kết hôn, sinh ra một cậu con trai gọi Trương Đình.
Trương Đình lớn lên dưới sự yêu thương của cha mẹ, mặc dù thân phận của hắn không phải thiếu gia nhà giàu mà chỉ là con trai của quản gia và người giúp việc nhưng hắn cũng không có tự ti, Trương Đình thông minh, hiểu chuyện và cần cù siêng năng, ở lớp lúc nào cũng lấy được bài danh đệ nhất, khiến cha mẹ tự hào, bạn học ngưỡng mộ.
Trương Đình ba tuổi thì người thừa kế Ám Dạ gia là Ám Dạ Duật được sinh ra, Hồng Di từ một người giúp việc bên cạnh Minh Tâm liền nhanh chóng trở thành bảo mẫu của Ám Dạ Duật, Trương Đình vì không muốn mẹ mệt nên cũng thường xuyên trông coi Ám Dạ Duật, đối với hắn Ám Dạ Duật vừa là chủ lại vừa là em trai, bởi vì cha mẹ thường ở bên tai nhắc nhở hắn phải bảo vệ tốt anh nên Trương Đình đối với Ám Dạ Duật rất chiếu cố. Hai người cùng nhau trưởng thành, bởi vì xuất thân từ quân nhân thế gia nên từ khi có ý thức Ám Dạ Duật đã bị đưa đến Thủ đô rèn luyện, Trương Đình vì lý do chiếu cố nên cũng đi chung, chỉ là một thời gian sau Trương Đình vẫn phải trở về học tập, hắn không giống Ám Dạ Duật, có niềm đam mê bất tận với nghĩa vụ bảo vệ tổ quốc, cha mẹ hắn đi làm đóng thuế, chẳng phải là để nuôi những quân nhân đó thực hiện nghĩa vụ bảo vệ tổ quốc hay sao? Nếu hắn cũng gia nhập quân ngũ vậy thì cha mẹ hắn cần đóng thuế làm gì?
Trong khi Ám Dạ Duật ở quân đội rèn luyện thì Trương Đình vẫn đang vùi đầu vào học tập, thành tích Trương Đình rất tốt, lên cao trung liền thi đậu vào cao trung Nam Thành, Nam Thành tuy là trường quý tộc thế nhưng bọn họ tương đối xem trọng thành tích hơn xuất thân, mặc dù học phí rất đắc nhưng cơ sở vật chất ở trong trường đều được trang bị đầy đủ, cũng xem như là tiền nào của nấy. Bất quá vì không muốn cha mẹ cực khổ, Trương Đình ngoại trừ đi học còn đi làm thêm kiếm tiền để phụ giúp đóng học phí, cao trung năm ba học phí đặc biệt nặng nề, bởi vì rất nhanh những người còn đang ngồi trên ghế nhà trường liền nhanh chóng bước chân vào đại học, bước chân vào xã hội, cho nên thời gian này mỗi người đều đặc biệt bận rộn học tập.
Học kì mới bắt đầu, bài tập về nhà đã không ít, tuy nhiên buổi tối Trương Đình vẫn đi làm thêm ở bên ngoài, hai năm trước hắn từng phụ trách trông coi siêu thị, làm nhân viên giao hàng nhanh, nhưng phần lớn những công việc đó đều chiếm không ít thời gian, chỉ còn một năm nữa là ra trường, kiếm tiền quan trọng nhưng thi đậu đại học mới là nguyện vọng lớn nhất mà Trương Đình đặt ra, cho nên năm nay phần lớn thời gian hắn muốn chuyên tâm học tập.
Mấy ngày sau Trương Đình tìm được việc, một công việc nhẹ nhàng, chiếm thời gian không lớn, lương cao mà đặc biệt là hắn có thể ôn bài cho ngày tiếp theo, đó là gia sư. Cách đây không lâu Vương gia vừa nhận về một cô cháu gái, nghe nói mẹ cô ta là con gái duy nhất của Vương lão gia, là con gái mà Vương gia vô cùng yêu thương, bất quá năm đó vì yêu một người đàn ông nghèo nên bị Vương lão gia phản đối, sau đó người phụ nữ đó mang thai, Vương lão gia tức giận từ con gái, hai người rời đi S thị, cách đây không lâu hai người đồng loạt qua đời, chỉ để lại một cô con gái lẻ loi tồn tại trên đời, Vương lão gia thấy thế bèn đưa cô về Vương gia nuôi dưỡng, từ một cô gái nhà quê trở thành tiểu thư Vương gia, câu chuyện hào môn cẩu huyết chưa bao giờ là đề tài nhàm chán trong giới thượng lưu.
Đây là lần đầu tiên Trương Đình làm gia sư cho người khác, tránh không khỏi có chút lo lắng, sợ bản thân sẽ làm không tốt, bất quá hắn cũng không có đem điều đó thể hiện ra bên ngoài, ngồi nói chuyện với Vương lão gia hắn vẫn duy trì hình tượng tảng băng ngàn năm không tan của mình. Qua lời của Vương lão gia, Trương Đình nắm được một ít thông tin về cô học trò sắp tới của mình, Vương Hạ năm nay mười sáu tuổi, vứa mới lên cao trung không lâu nhưng do thân nhân đều mất nên cô buộc phải thôi học, được Vương lão gia đón về Vương gia, còn chưa kịp làm thủ tục nhập học nhưng sách vở cô đã xem qua, mặc dù thành tích ở dưới quê của cô không tệ nhưng đặt ở trong một ngôi trường trên S thị phồn hoa như Nam Thành thì quả thật là không có đất dụng võ, cho nên cô mới hướng Vương lão gia mới thỉnh gia sư cho cô.
Vương Hạ sống ở dưới quê từ nhỏ, tính tình hoạt bát đáng yêu, chỉ là sau khi cha mẹ qua đời cô dường như bị một cú sốc lớn, đối mặt với ông ngoại là Vương lão gia cô cũng không hề mở lòng, sự thay đổi hoàn cảnh khiến cô trở nên âm trầm ít nói, bác sĩ đã từng xem qua Vương Hạ nói cô có biểu hiện của chứng bệnh trầm cảm, cho nên người nhà phải thường xuyên quan tâm cô, sở dĩ Vương lão gia không mời những gia sư lớn tuổi cha mẹ để dạy học cho cô mà mời Trương Đình là bởi vì ông muốn cô có thêm một người bạn, muốn cô nhận thức mọi người, muốn cô có thể mở lòng với nơi này.
Nhiệm vụ của Trương Đình không hoàn toàn đóng vai trò là một lão sư, hắn được xem như người bạn để học cùng cô, nếu có thể khiến cô mở lòng với mọi người thì tất nhiên không còn gì tốt hơn được nữa, Vương gia có thể cho hắn tiền, dù sao so với tiền tài cháu gái mới là quan trọng, trong lòng Vương lão gia nghĩ như vậy, bất quá Trương Đình không có đáp ứng. Hắn chỉ là một học sinh cao trung, không phải là bác sĩ tâm lí, đối với bệnh tình của cô không có nắm rõ, hắn nhận là làm gia sư chứ không phải làm bác sĩ, những chuyện của cô hắn không có phụ trách, trước thái độ nghiêm túc của Trương Đình, Vương lão gia buồn bực không muốn nhận hắn, thế nhưng Vương Hạ lại mở miệng muốn hắn làm gia sư cho cô.
Trương Đình khônh phải là gia sư đầu tiên mà Vương lão gia mời đến, trước khi anh đến đã có biết bao nhiêu người thử làm công việc này thế nhưng tất cả đều thất bại, chưa đầy ba tháng mà Vương Hạ đã thay hơn mười gia sư, Trương Đình không phải người cuối cùng, Vương Hạ biết rõ điều đó, khi trốn một bên nghe cuộc đối thoại của hai người, cô cũng không có kỳ vọng ở trên người một thiếu niên lớn hơn cô hai tuổi, thế nhưng khi nghe hắn từ chối yêu cầu của Vương lão gia, không hiểu sao Vương Hạ lại cảm thấy đây mới là người cô cần tìm.
Sở dĩ Vương Hạ chưa đến trường không phải là vì không kịp thích nghi với hoàn cảnh mới, mà là bởi vì thành tích của cô so kém tất cả mọi người ở đây, dưới quê cái tên của cô luôn nằm trong top mười của trường, Vương Hạ lấy điều này làm kiêu ngạo, thế nhưng khi đến chuyển trường lên đây, cô mới sâu sắc nhận thức được sự khác biệt giữa dưới quê và trên thành thị. Thành tích của cô rõ ràng là không tệ nhưng đứng trước một học sinh ở thành thị, đặc biệt là người đó còn là học sinh của Nam Thành thì chẳng khác nào muốn rìu qua mắt thợ, cô hướng Vương lão gia thỉnh gia sư là muốn nâng cao thành tích, cố gắng học tập, bởi vì mẹ cô luôn nhắc nhở cô phải cố gắng học tập, hiện tại mẹ cô đã không còn nhưng cô vẫn muốn thực hiện yêu cầu đó của bà. Vương lão gia bỏ ra một số tiền không nhỏ để mời gia sư cho cô, nhiệm vụ không chì là nâng cao thành tích của cô, một đám người nhao nhao tranh giành, cứ nghĩ là nhặt được miếng thịt béo bở thế nhưng tất cả bọn họ đều không ai làm được, thành tích cô không tăng là bởi vì khi lên lớp bọn họ đều hướng cô lấy lòng, cố gắng làm cho cô vui, bài tập lại không cần phải làm, đây không phải thứ Vương Hạ muốn, thứ cô muốn là chuyên chú học tập, đạt được thành tích khiến mẹ cô lên thiên đường cũng cảm thấy vui vẻ, cho nên khi Trương Đình từ chối cô cảm thấy rất hài lòng, vẻ mặt nghiêm túc của hắn cho cô thấy được hắn là người xem trọng học tập chứ không phải là người xem trọng tiền bạc.
Rõ ràng là bản thân đã từ chối thế nhưng Vương lão gia lại kiên quyết muốn giữ hắn lại, sau đó Trương Đình mơ mơ hồ hồ đáp ứng lời mời làm gia sư cho Vương Hạ, bất quá hắn không có phụ trách cho bệnh tình của cô, vậy mà Vương lão gia lại đồng ý rồi.
Cô học trò của hắn không phải người bình thường, tâm trạng Trương Đình không khỏi cảm thấy bất an vì điều này, bất quá hắn là người có trách nhiệm, đã nhận lời thì phải làm đến cùng, vì vậy hắn đi lên phòng của Vương Hạ với trạng thái căng như dây đàn, rõ ràng là khoảng cách chỉ có hơn mười mét nhưng hắn lại cảm thấy như trải qua hàng thế kỉ, cho đến khi cánh cửa mở ra, hắn mới dần ổn định tâm thần.
Cô gái mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, mái tóc xõa dài phía sau, gương mặt cô tinh xảo như búp bê, đôi mắt to tròn huyền ảo, ngũ quan thanh tú, làn da của cô không giống như những cô gái dưới quê có màu rám nắng mà ngược lại rất trắng, màu trắng nhợt nhạt không chút sức sống, sắc mặt cô lãnh đạm, không hề có một chút cảm xúc, tựa hồ như người đứng trước mặt cô là hắn đối với cô mà nói chỉ là không khí.
Ấn tượng đầu tiên của Trương Đình về cô gái trước mặt chính là, yếu ớt đến đáng thương. Tính tình của hắn đã đủ nghiêm túc thế nhưng lại gặp phải cô nàng lãnh đạm như cô, hai người hoàn toàn không có chung một chủ đề, chung đụng nửa tháng mà chỉ nói được vài ba câu, chủ yếu là về vấn đề học tập, còn những vấn đề riêng tư khác không ai xen vào chuyện của ai, bất quá Trương Đình lại rất vừa ý với thái độ của Vương Hạ. Không phải hắn tự luyến, gương mặt này của hắn cũng được xem là soái ca của trường, thiếu nữ gửi thư tình cho hắn không ít, chính là đang tuổi học tập, hắn cảm thấy bản thân nên chú trọng học hành hơn là yêu đương, mặc dù như vậy nhưng khi Vương Hạ đối mặt gới hắn chỉ như đối mặt với không khí khiến hắn cảm thấy mị lực của bản thân bị suy giảm, đả kích rất lớn.
Một buổi chiều nọ, trời mưa to, hôm đó Trương Đình đi bộ ngang cửa hàng tạp hóa, định ghé vào một ít đồ dùng cần thiết thì phát hiện bên ngoài cửa hàng có một con mèo nhỏ nằm trong thùng xốp, nước mưa không ngừng rơi xối xả xuống thân thể con mèo, mèo nhỏ co rút thân hình lại, né đi những hạt mưa, Trương Đình thấy nó có vẻ đáng thương nhưng hắn không thể mang nó về nuôi được, hắn là một con người cực kì lí trí, bản thân hắn hiện tại còn lo chưa xong thì lấy đâu ra năng lực nuôi một con mèo?
Cho nên Trương Đình chỉ có thể đẩy hộp xốp vào trong mái hiên, đặt một góc bên ngoài cửa hàng để mưa không rơi trúng nó, sau đó hắn vào cửa hàng mua đồ, đang lúc suy nghĩ có nên mua một cái khăn lông để chùm cho con mèo ngoài kia hay không thì một giọng nói quen thuộc vang lên, Trương Đình quay đầu lại, nhận thấy người đến là cô học trò nhỏ của mình thì có chút bất ngờ.
Hắn nhìn cô mua một hộp sữa nhỏ, lại nhìn cô mua một cái chén nhỏ dành động vật cùng với một cái khăn lông, nhìn cô lấy tính tiền xong rồi lại nhìn cô đi đến một gốc ở ngoài cửa hàng, nơi đặt thùng xốp chứa con mèo trong đó, cô lấy chén nhỏ đổ sữa ra, lại lấy khăn lông lau khô người cho con mèo, nhìn nó uống sữa gương mặt ôn nhu cười, từ đầu chí cuối hắn đều im lặng nhìn cô không lên tiếng, cô và mèo... một người không biết bộc lộ cảm xúc, một con động vật thường xuyên bán manh làm nũng, Trương Đình cảm thấy cả hai đều không thể đặt ở cùng nhau được.
Có lẽ là vì ánh mắt của hắn quá nóng rực cho nên cô gái đã nhanh chóng nhận ra, nhìn lại thấy thiếu niên gia sư đang nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt kinh ngạc thì có chút xấu hổ, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, cô vội vàng bỏ mèo vào thùng xốp rồi nhanh chóng bỏ đi, bộ dạng như đang chạy trối chết, Trương Đình cảm thấy có chút buồn cười, hóa ra cô học trò nhỏ của hắn cũng có một mặt đáng yêu như vậy.
Buổi tối khi Trương Đình đến Vương gia, Vương Hạ không có để ý đến hắn mà chỉ tập trung làm bài tập, nhìn cô luôn tỏ vẻ bản thân là một đóa hoa cao lãnh, lại nghĩ đến sự việc vừa xảy ra lúc chiều, hắn đột nhiên cảm thấy buồn cười, sau đó lại bị cô trừng mắt cảnh cáo: “Chuyện hôm nay không được nói cho người khác.”
Nhờ có sự việc lần đó mà quan hệ giữa hai người từng bước được cải thiện, hai người nói chuyện nhiều hơn, đề tài không còn xoay quanh vấn đề học tập nữa, sau đó cô cũng vào được Nam Thành, năm hai đại học hắn lại gặp cô, hai năm qua hai người cũng không có liên lạc nhiều thế nhưng cuối tuần vẫn hẹn nhau làm bài tập, cùng nhau học tập, hắn giúp cô thi đậu đại học, chỉ là không ngờ cô lại thi vào trường mà hắn theo học, hai người vì vậy mà ngày càng trở nên thân thiết.
Ám Dạ Duật muốn cởi bỏ quân phục, tiến vào thương trường, Trương Đình tạm gác việc học trở thành người phụ tá bên cạnh anh, Vương Hạ cũng thường xuyên trốn học đi theo hắn phụ giúp anh mở rộng kinh doanh, Trương Đình tốt nghiệp xong liền trở thành trợ lí của Ám Dạ Duật, mặc dù chỉ giữ chức trợ lí nhưng địa vị của hắn trong công ty không nhỏ, sau đó Vương Hạ tốt nghiệp cũng chạy đến Ám Dạ thị làm việc nhưng lại gặp sự phản đối của Vương lão gia, thế là Ám Dạ Duật dùng danh nghĩa của Ám Dạ gia ra mặt ông mới chịu nhường bộ, hai người họ từ cao trung chạy đến đại học rồi lại vào cùng một công ty, Trương Đình cảm thấy kiếp trước bản thân chắc chắn là thiếu nợ Vương Hạ, nếu không làm sao cô cứ bám riết không tha?
Vương Hạ thích hắn, Trương Đình có thể nhìn ra, thích một người vốn dĩ không có cách nào che giấu, đặc biệt là đôi mắt, hắn để ý thấy chỉ cần nhìn đến hắn hay những việc liên quan đến hắn đôi mắt to tròn của cô đều sáng lên lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời, vô cùng chói mắt, bất quá đối với Vương Hạ là cảm giác gì chính bản thân Trương Đình cũng không rõ. Từ cao trung cho đến khi tốt nghiệp đại học Vương Hạ vẫn luôn là cô gái duy nhất xuất hiện bên cạnh, mọi người đều nghĩ rằng cô là bạn gái của hắn nhưng trong lòng cô và hắn đều biết hai người bọn họ chỉ dừng ở mức quan hệ tình bạn, thế nhưng cô cùng hắn cố gắng trong quãng thời gian thanh xuân, cô đi theo bước chân hắn vào công ty để giúp hắn gầy dựng sự nghiệp, mặc kệ là vui hay buồn cô đều ở bên cạnh hắn chia sẻ cùng hắn, vị trí bên cạnh hắn luôn dành cho cô, Trương Đình cảm thấy về sau tất cả mọi thứ có thể cùng cô đồng hành cũng thật không sai.
Vào công ty Trương Đình luôn luôn là một người đàn ông nghiêm túc, trầm tính mà đầy lí trí trong công việc, còn Vương Hạ thì lại hóa trang bản thân thành một người phụ nữ thành thục già dặn lại thập phần chính chắn, khiến người khác không thể nào liên hệ hai người cùng một chỗ được, chính là mọi người đều không biết trợ lí Trương ngày thường mặt lạnh chỉ ôn nhu với duy nhất một người, mà quản lý Vương ngày thường được mệnh danh là Duyệt Tuyệt sư thái lại chỉ mỉm cười với duy nhất một người.
Hai người vẫn duy trì mối quan hệ tình bạn cho đến một ngày, ngày hôm đó là sinh nhật của Vương Hạ, mọi năm sau khi chúc mừng sinh nhật cùng Vương lão gia xong Vương Hạ sẽ đi gặp Trương Đình, bởi vì hắn sẽ tổ chức sinh nhật cho cô một lần nữa, hôm đó Vương Hạ uống khá nhiều, cô uống rượu vào liền mượn rượu làm loạn, bất quá Trương Đình cũng bị cô chuốc rượu không ít, hai người say đến mức không thể lái xe trở về, duy trì một chút thanh tỉnh Trương Đình muốn đưa cô về nhà thế nhưng lại báo cho tài xế taxi địa chỉ nhà riêng của hắn. Sau đó hắn đưa cô lên phòng, hai người dưới tác dụng của cồn cô liền cùng nhau trầm luân, Trương Đình cảm thấy bản thân có một giấc mơ, cô gái trong mộng không ngừng mở miệng cầu xin hắn buông tha cô, chính là hắn không có ngừng lại, hắn không muốn buông cô ra, hắn muốn cô hòa quyện cùng với máu thịt của hắn, sáng ngày hôm sau tỉnh lại, bên cạnh giường sớm đã không còn bóng người thế nhưng dấu vết đỏ nằm trên drap giường lại vô cùng chói mắt khiến Trương Đình biết được hắn không phải nằm mơ, hắn thật sự cùng Vương Hạ lên giường!
Trương Đình là một con người lí trí, đồng thời cũng là người có trách nhiệm, mặc dù hắn vẫn chưa xác nhận được tình cảm của mình thế nhưng hắn đã ngủ với cô thì phải có trách nhiệm với cô, chính là Vương Hạ lại từ chối, cô không cần hắn phụ trách, huống hồ Vương lão gia cũng tuyệt đối sẽ không chấp nhận mối hôn sự này, vì vậy Vương Hạ cố gắng kìm nén cảm xúc trong trái tim mà từ chối Trương Đình.
Hai người bọn họ có thể làm bạn thân, cũng có thể làm bạn giường nhưng kết hôn là chuyện không thể nào, cho nên mối quan hệ giữa hai người vẫn tiếp tục duy trì, Vương Hạ không biết chuyện này sẽ kéo dài đến khi nào, bất quá chỉ cần được ở bên cạnh Trương Đình, dù là không danh không phận cô vẫn chấp nhận. Bất quá hạnh phúc không tồn tại lâu lắm, Vương lão gia nhanh chóng nhận ra mối quan hệ khác thường giữa hai người bọn họ, vì vậy mặc cho sự phản đối của Vương Hạ ông sắp xếp cho cô đi xem mắt, người đàn ông đó vừa có tài vừa có mạo, đặc biệt là môn đăng hậu đối với Vương gia, Trương Đình biết được liền nổi cơn thịnh nộ, không những ra tay đánh người còn lôi kéo Vương Hạ rời đi, khiến Vương lão gia tức đến mức nhập viện.
Trương Đình là đàn ông, hắn không thể chấp nhận được việc người phụ nữ của mình lại đi xem mắt người đàn ông khác, tự tôn đàn ông bị đả kích mạnh, hắn lôi kéo cô lên giường, hai người ái muội triền miên, đợi đến khi Trương Đình hoàn toàn ngủ say, Vương Hạ mới trốn về Vương gia, bí mật của cô bị ông phát hiện, ông tức giận vô cùng nhưng lại không nỡ ra tay đánh cô, chỉ cấm cô không được qua lại với Trương Đình, nếu không ông sẽ đưa cô ra nước ngoài. Vương Hạ không muốn dẫm lên vết xe đỗ của mẹ cô, bởi vì cô sợ hãi về sau con của cô cũng sẽ giống như cô, thế nhưng tình cảm không phải là chuyện bản thân muốn là được, cô yêu Trương Đình, bất quá cô lại không thể vì hắn mà buông bỏ tất cả, vì vậy cô trốn tránh hắn, khi cô nhập viện cô biết hắn sẽ đến thăm cô, chính là hắn lại không có bước vào, cô biết Vương lão gia đi tìm hắn, mặc dù không biết ông đã nói gì nhưng có lẽ đối với cô và hắn thì cũng không phải là điều tốt đẹp gì, hắn không vào thăm cô chứng tỏ hắn đã ra quyết định, mà quyết định này lại tốt cho cả hai người.
Trương Đình đi đến B thị, một phần là vì công tác, phần còn lại là vì muốn bản thân suy nghĩ thật kĩ, hắn chưa bao giờ hối hận với việc hắn đã làm thế nhưng chỉ cần việc đó liên quan đến Vương Hạ, hắn sẽ đánh mất lí trí của mình. Hắn yêu cô, cuối cùng hắn cũng nhận thức được tình cảm của mình chính là hiện tại đã muộn, cô trốn tránh hắn, Vương lão gia lại đến tìm hắn, tình cảm giữa hai người bọn họ gặp không ít trắc trở, đến cuối cùng hắn và cô liệu có đến với nhau hay không? Trương Đình không biết, hắn không dám xác định, bởi vì không có câu trả lời chính xác cho nên hắn mới lựa chọn trốn tránh.
Nửa tháng là khoảng thời gian không dài nhưng không có cô ở bên ngày đêm trôi qua khiến Trương Đình cảm thấy chán nản, ở đây hắn gặp được Vân Tịnh Nguyệt, vốn dĩ chỉ là nhấc tay chi lao ai biết được lại vướng phải đào hoa. Trương Đình từng nghĩ hắn có thể thử tiếp nhận Vân Tịnh Nguyệt để có thể quên đi cô, hắn có thể đến với người con gái khác nhưng nghĩ lại đó là điều thật tàn nhẫn, bởi vì đó không công bằng mà đối với cô và cả Vân Tịnh Nguyệt, cho nên đối với tình cảm của Vân Tịnh Nguyệt hắn chỉ có thể xin lỗi, một khi chưa quên được Vương Hạ hắn sẽ không thể tiếp nhận tình cảm của bất kì người con gái nào khác.
Vương Hạ mang thai! Cô ở trước mặt Vân Tịnh Nguyệt tuyên bố hắn là người đàn ông của cô, là cha của đứa bé trong bụng cô, không ai biết rằng sau khi nghe những lời này Trương Đình ngoại trừ kích động thì chính là vô cùng hạnh phúc, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện cô sẽ mang thai, bất quá trong lòng hắn vẫn nhận định người có thể làm mẹ của con hắn chỉ có thể là cô, Vương Hạ!
Có lẽ hắn phải cảm ơn Vân Tịnh Nguyệt, nếu không có sự xuất hiện của cô thì có lẽ Vương Hạ sẽ không hạ quyết tâm mà nói ra những lời này, hắn cũng sẽ không có cam đảm đối mặt với tương lai phía trước của hai người, càng sẽ không có một gia đình hạnh phúc như hiện tại, có trai có gái, bất quá hắn cũng nợ cô một lời xin lỗi bởi vì không thể tiếp nhận tình cảm của cô.
“Trương Đình, anh mau đến đây.” Dưới ánh mặt trời gay gắt, cô gái đưa lưng về phía hắn, tay trai dắt một cậu bé, tay phải dắt một cô bé, hình ảnh ba người dưới ánh chiều tà vô cùng chói mắt lại vô cùng ấm áp.
Nhân sinh của người khác thế nào Trương Đình không biết, hắn chỉ biết nhân sinh của hắn có cô - Vương Hạ là điều may mắn nhất cuộc đời hắn.
[Phiên ngoại hoàn]