“Xin chào, xin hỏi cô tìm... a, Mạc... Mạc thư kí!” Nhân viên tiếp tân đang chăm chú nhìn quyển tạp chí trên tay nên không có phát hiện có người đến gần, phát giác bóng đen che khuất đi ánh sáng mới ngẩng đầu, nhìn đến dung nhan người trước mặt liền có chút hoảng hốt.
“Không đúng, hiện tại phải gọi là tổng tài phu nhân.” Cô làm việc ở Ám Dạ thị nhiều năm, đối với tính tình của tổng tài chính mình cũng xem như hiểu rõ, anh là điển hình của mẫu người đàn ông tốt nhất trên thế giới mà mọi người nghĩ rằng sớm đã tuyệt chủng. Đối với loại người thuộc hàng đàn ông hoàng kim như anh, chỉ cần giơ tay thì sẽ không biết có bao nhiêu người phụ nữ quay quanh nhưng anh lại chưa từng dính phải tin đồn với bất kì người phụ nữ nào, nói ra đúng là bất ngờ. Tổng tài bọn họ vẻ ngoài ôn nhu nho nhã nhưng tính tình tuyệt đối không dễ gần, đối với bất kì người nào anh đều lộ vẻ lãnh đạm, chuyện này mọi người trong công ty đều đã biết rõ, cho nên đối với những nữ nhân không rõ lai lịch đến tìm anh, tất cả nhân viên đều dựng lên bức từng thành bảo vệ sự trong sạch cho tổng tài bọn họ.
Cho đến khi Mạc Tử Yên xuất hiện, cô là người phụ nữ đầu tiên có thể được anh đối xử ôn nhu săn sóc, người thông minh nhìn vào liền biết quan hệ của hai người không hề đơn giản, chỉ là không nghĩ đến, lần đầu tiên tổng tài công khai bạn gái cũng là lúc anh sắp kết hôn. Đối với việc để một người phụ nữ xa lạ trở thành tổng tài phu nhân thì Mạc Tử Yên vẫn là tốt hơn nhiều lắm, dù sao cô cũng là người trong công ty, phù sa không thể chảy ruộng ngoài, nếu không nhân viên trong công ty tuyệt đối sẽ có nguy cơ tạo phản.
“Không cần phải câu nệ.” Quan hệ giữa cô và mọi người trong công ty không tồi, mặc dù ngày thường không tiếp xúc quá nhiều nhưng mọi người đối với cô rất tốt, vẫn chiếu cố cô rất nhiều, đặc biệt là sau khi biết được mối quan hệ ái muội giữa cô và anh.
“Phu nhân, cô đến tìm tổng tài?” Thầm nghĩ đến nửa tháng nay cô không đến công ty làm việc, hẳn là muốn ở nhà làm một người vợ hiền, hôm nay đến chắc chắn là tìm tổng tài. Thời kì tân hôn nhân là thời kì ngọt ngào nhất của cặp đôi mới cưới, vậy mà tổng tài bọn họ sau ngày thành hôn liền đến công ty làm việc, bản thân người làm nhân viên như cô cảm thấy thật bất bình thay phu nhân a!
“Đúng vậy, anh ấy đang bận sao?” Ánh mắt Mạc Tử Yên rơi vào quyển tạp chí trên bàn, phát hiện đó là quyển tạp chí thời trang mới nhất hiện nay liền không có hứng thú chuyển tầm mắt. Quần áo của cô trước giờ đều do Vân Hinh Như tự mình chuẩn bị, ngay cả váy cưới của mình cũng là do một tay Minh Tâm đặt may trước, hiếm khi cô tự mình chọn quần áo, tất nhiên chiếc váy đỏ lần đó là ngoại lệ, bởi vì anh thích cho nên cô mới cảm thấy hứng thú, nếu không cô cũng không bận tâm.
“Tổng tài đang bận họp, không bằng cô đến văn phòng của tổng tài đợi... khi nào tổng tài ra tôi sẽ báo lại.” Nhân viên tiếp tân ngập ngừng, đứng trước mặt nữ chủ nhân của Ám Dạ thị, cô cũng không thể trực tiếp nói thẳng ra là cuộc họp lần này rất quan trọng, cũng không biết sẽ họp đến bao giờ, mà phu nhân tựa hồ cố ý đến đây tìm tổng tài, cô cũng không muốn nhìn vẻ mặt thất vọng của cô ấy ra về a!
“Vậy sao? Là cuộc họp gì vậy?”
“Nghe nói là Thịnh Thế bên kia muốn hợp tác với chúng ta, cùng đầu tư vào dự án gì đó.”
Mạc Tử Yên gật đầu: “Vậy tôi đi đến văn phòng anh ấy ngồi đợi.” Đối với chuyện hợp tác gì đó với Thịnh Thế cô cũng không mấy quan tâm, dù sao Thịnh Thế cũng không phải là thế lực cô nên đề phòng, cô chỉ cần lưu ý Trác thị bên đó cùng với cô gái gọi... Lãnh An Nhiên kia.
“Vâng, có cần tôi dẫn đường không?”
“Không cần đâu, tôi biết đường mà.” Mạc Tử Yên cười, văn phòng anh cũng từng là văn phòng của cô, sao cô có thể cần người khác đến dẫn đường?
Nhân viên tiếp tân xoa mũi, cảm thấy bản thân thật sự quên mất trước kia Mạc Tử Yên đã từng làm việc ở đây.
“Bất quá sau này đừng xem tạp chí trong giờ làm nữa, nếu để người khác thấy được...”
“Thật xin lỗi...” Nhân viên tiếp tân có chút sợ hãi, biết rõ bản thân đã làm sai nên vội vàng nhận lỗi, cũng nhanh chóng cất quyển tạp chí vào một góc.
“Ân.” Cô đơn giản chỉ là muốn nhắc nhở chứ không có ý định trách cứ.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, nhân viên tiếp tân thở dài trở về chỗ ngồi, thầm nghĩ chiếc váy lúc nãy thật đẹp, là mẫu mới nhất hiện nay.
“Thân hình cô gái lúc nãy cũng thật đẹp, tên là gì ấy nhỉ... Lãnh An Nhiên chăng?”
Mạc Tử Yên đã đi xa cho nên không thể nghe được câu cuối cùng của nhân viên tiếp tân, nếu không cô nhất định sẽ biết được tin tức về người mà cô muốn tìm hiểu, chỉ là mọi chuyện đã được sắp đặt sẵn, vòng xoáy định mệnh một khi đã lăn bánh thì sẽ không có cơ hội quay trở lại.
Cửa thang máy mở ra, Mạc Tử Yên nhìn đến bóng người quen thuộc đi ngang qua, có chút nghi ngờ: “Vương Hạ?”
“Tử Yên?” Cô gái quay người, nhìn đến dung nhan quen thuộc trước mặt khiến cô vui vẻ đi đến.
“Thật sự là chị a!” Mạc Tử Yên cẩn thận đánh giá cô gái trước mắt, khác hẳn với mọi ngày, hôm nay Vương Hạ một thân váy dài đến gối, chiếc váy làm tôn lên vẻ duyên dáng của cô, phía dưới là đôi giày búp bê màu trắng, mái tóc vấn lên thường ngày của cô hiện tại đã được xõa xuống, nhìn cô hôm nay vô cùng dịu dàng khiến Mạc Tử Yên có chút nhận không ra.
“Dạo này em có khỏe không?” Lần cuối cùng cô gặp Mạc Tử Yên chính là ngày hôn lễ của cô ấy, hôm đó cô đến dự hôn lễ cũng không có cơ hội chào hỏi Mạc Tử Yên, mặc dù từ xa cô có thể thấy cô ấy nhưng là cô ấy không thể nhìn thấy cô, trách không được cô ấy vui mừng khi thấy cô.
“Rất tốt, chị hôm nay... có chút không giống thường ngày, suýt nữa là em nhận không ra rồi.”
“Con người đều sẽ thay đổi, chị cũng không thể suốt ngày mặc mấy bộ quần áo cứng ngắc đó được.” Vương Hạ vén tóc, ánh mắt rơi vào người Mạc Tử Yên, gương mặt lạnh nhạt không khỏi tươi cười, như đóa tuyết liên nở rộ trên thiên sơn, tinh khiết vô cùng.
“Ngược lại là em, sau khi gả cho Ám Dạ Duật, trông như đóa hoa gặp mùa xuân, vô cùng rực rỡ.”
Mạc Tử Yên ngẩn ra, cô biết rõ vạn vật trên thế gian này đều sẽ thay đổi, con người cũng như vậy, chỉ là có thể khiến một người thay đổi vốn là điều không dễ dàng, loại người nghiêm túc mười phần như Vương Hạ, sau một đêm có thể khiến cô ấy từ một lão xử nữ trở thành thiếu nữ dịu dàng... rốt cuộc là vì sao?
Bản thân cô ngày hôm qua vừa mới sâu sắc nhận ra được sự thay đổi của mình nên có thể hiểu được, muốn một con người thay đổi là điều không hề dễ dàng, sở dĩ cô thay đổi là vì Ám Dạ Duật, cô không muốn mất đi anh, còn Vương Hạ... không phải là vì Trương Đình đấy chứ?!
“Hôm hôn lễ không thấy chị, còn nghĩ rằng chị không có đến.” Mạc Tử Yên cẩn thận đánh giá Vương Hạ từ trên xuống dưới, kể từ việc lần trước ở bệnh viện thì cũng đã hơn một tháng cô không thấy qua Vương Hạ, không nghĩ đến cô ấy lại thay đổi nhiều như vậy.
“Chị có đến, chỉ là khi đó em là tâm điểm của mọi người cho nên chị không thể đến gần.” Vương Hạ cười nhạt, nghĩ đến ngày hôm đó mặc dù là ngày vui của Mạc Tử Yên nhưng bản thân cô lại phát hiện mình mang thai, lại nhìn đến Vân Tịnh Nguyệt cứ quấn lấy Trương Đình, cô thật sự không có tâm trạng đến chúc mừng Mạc Tử Yên nên đã ra về sớm, cũng không biết mọi chuyện xảy ra sau đó.
“Chị lại đùa em rồi.”
“Đúng rồi, nghe tổng tài nói em không đi làm nữa, sao hôm nay em lại đến đây?”
Cô bĩu môi: “Anh ấy nói em không đi làm? Sao có thể chứ? Em chỉ là xin nghỉ phép dài hạn thôi!” Khi trở về từ Vân gia, cô đã xin nghỉ phép để dành thời gian chuẩn bị cho hôn lễ, cô và anh đã đăng kí kết hôn, ngày tổ chức hôn lễ đã được các trưởng bối chọn, bọn họ cũng không thể không tổ chức. Thời gian nửa tháng để chuẩn bị hôn lễ quả thật là quá nhanh, may mắn là mọi chuyện đã có trưởng bối hai bên lo liệu, ngoại trừ việc thử đồ cưới và chụp hình cưới, tựa hồ như mọi chuyện đều không cần cô động vào, ngay cả khi cô muốn giúp gì đó, anh cũng ngăn cản cô: “Em chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đợi trở thành cô dâu của anh là được.”, cho nên không giống như những cô dâu khác bận rộn, Mạc Đại tiểu thư chúng ta đây ngược lại rất thảnh thơi và nhàn rỗi.
“Nghỉ phép dài hạn như em, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ sớm đã bị đuổi việc rồi, ở đó được lợi mà còn khoe mẽ.” Mạc Tử Yên xin nghỉ phép, bởi vì là nguyên nhân đặc biệt cho nên phòng nhân sự không thể không đồng ý, bất quá công việc của cô không ai có thể đảm nhận, cho nên Ám Dạ Duật đã đem công việc của Mạc Tử Yên giao lại cho cô, chỉ là dự án về nước hoa Cát Linh, dù đã kí hợp đồng nhưng Thịnh Thế bên kia tựa hồ không muốn đổi người đảm nhận dự án này, lý do rất đơn giản là vì Dạ Tiêu Trần nhìn thuận mắt Mạc Tử Yên.
Nói như vậy là Vương Hạ cô đây nhìn không thuận mắt sao?
Đến nước này Vương Hạ cũng không muốn truy cứu nữa, hợp đồng đã kí, Mạc Tử Yên cũng không phải là người cần có mặt suốt để giám sát trong dự án này, cho nên Dạ Tiêu Trần mặc dù bất mãn cũng không thể làm được gì, ngày cuối kết thúc quay quảng cáo, thằng nhóc Dạ Tiêu Trần đó còn ghét bỏ nói một câu: “Lần sau đừng hòng tôi nhận lời các người.”, đại diện của hắn Tống Hồng Ngọc một bên xin lỗi cô mà hắn lại bộ dạng không cần khiến cô nhịn không được mà muốn đánh vào mặt hắn, thật không biết trước kia Mạc Tử Yên làm sao thuyết phục tên điên này đồng ý kí hợp đồng.
“Em không biết những ngày tháng không có em, chị phải khổ sở thế nào đâu.” Vương Hạ thở dài, ánh mắt nhìn cô lộ vẻ đáng thương.
“Ai da, tội chị của em quá, nhưng sao em lại thấy chị tựa hồ như mập ra a?” Nhìn bộ dạng của Vương Hạ lộ vẻ đáng thương, Mạc Tử Yên thật sự muốn cười, không khỏi mở miệng trêu ghẹo cô.
Bất quá lời cô nói cũng thật không sai, sau cuộc phẩu thuật lần trước Vương Hạ lẽ ra phải ốm hơn chứ, một tháng không thấy, cô ấy trông có vẻ đầy đặn hơn rất nhiều?
Nụ cười trên mặt Vương Hạ cứng lại, cô nhìn quanh một lượt không thấy ai mới mở miệng: “Có thời gian cùng chị hàn huyên một chút không?”
Nhận thấy thái độ khác thường của đối phương, Mạc Tử Yên gật đầu: “Được, đến văn phòng của Duật đi, dù sao anh ấy cũng không có ở nơi đó.”
Nếu là ngày thường Vương Hạ nhất định sẽ thụ sủng nhược kinh, dù sao đó là văn phòng làm việc của tổng tài, người bình thường có thể tùy tiện vào sao? Còn vào đó ngồi hàn huyên nữa? Thế nhưng hôm nay Vương Hạ lại không từ chối, thời gian cô ấy không có ở đây đã xảy ta nhiều chuyện, cô thật sự có rất nhiều chuyện muốn nói, trong công ty này ngoại trừ Mạc Tử Yên ra thì cũng không có ai nghe cô nói.
Đến văn phòng của anh thì nhân viên cũng vừa mang một tách trà vào, còn có thêm vài cái bánh ngọt, tựa hồ như không nghĩ đến Vương Hạ cũng ở đó, cô gái sửng sốt một lúc rồi cũng nhanh chóng mang thêm một tách trà đến.
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ chị giận em vì em nói chị mập sao?” Mạc Tử Yên cắn môi, có chút lo sợ trước thái độ của Vương Hạ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt Vương Hạ nghiêm trọng như vậy.
“Không có, em thật sự thấy chị mập lên sao?”
Mạc Tử Yên nghi hoặc nhìn bụng của Vương Hạ, thật ra cũng không thể nói là mập, nếu không nhìn kỹ cũng sẽ không phát hiện, bởi vì hôm nay Vương Hạ mặc một chiếc váy suông nên phần bụng mới lộ ra một chút.
“Em chỉ nói đùa mà thôi, chị đừng giận...” Cô biết rõ nói một người phụ nữ mập là điều không hề lễ phép, phụ nữ xem trọng nhất chính là tuổi tác và cân nặng, đó là hai điều cấm kỵ, bất quá cô chỉ muốn đùa Vương Hạ mà thôi, không nghĩ đến sẽ chọc giận cô ấy.
“Chị không giận, thật ra là chị có thai.” Giọng điệu Vương Hạ hết sức bình tĩnh, câu nói của cô đơn giản như một câu chào buổi sáng.
“Chị không giận là tốt rồi, cái gì? Chị có thai?” Mạc Tử Yên sửng sốt, hai mắt mở to nhìn chằm chằm bụng của Vương Hạ, bộ dạng không thể tin được.
“Này... thật sao?”
“Ừ.”
“Bao nhiêu tháng rồi?”
“Khoảng hơn một tháng.”
“Thế cha của đứa bé là...?” Cô ngập ngừng, biết rõ điều này không nên hỏi nhưng thân là bạn bè, cô cũng không muốn Vương Hạ chịu ủy khuất.
“Em cũng biết người đó.”
“Trương Đình?” Mặc dù là câu hỏi nhưng ngữ khí lại là khẳng định.
Vương Hạ gật đầu.
“Thế Trương Đình đã biết chuyện này chưa?” Dựa trên thái độ của Vương Hạ, cô nhạy cảm nhận thấy mối quan hệ giữa hai người họ có chút khác thường, nhưng cụ thể là thế nào cô cũng không rõ.
“Chị vừa nói cho hắn biết, nhìn bộ dạng của hắn... thật sự là hận không thể ngay lập tức chịu trách nhiệm với chị đâu?” Vương Hạ châm chọc cười, ánh mắt mơ hồ không rõ.
“Hai người vẫn còn hiểu lầm nhau?” Đối với chuyện giữa Vương Hạ và Trương Đình, thật ra cô cũng biết khá nhiều, có thể khiến cho một người phụ nữ có thể nói về một người đàn ông mà mình yêu với vẻ mặt lãnh đạm như thế thì chỉ có một nguyên nhân chính là người đàn ông đó đã làm tổn thương cô.
“Hiểu lầm? Giữa chị và hắn thì có hiểu lầm gì? Huống hồ bên cạnh hắn lúc này đã có người phụ nữ khác.” Vương Hạ cười khổ, ánh mắt lộ vẻ tự giễu, là bản thân cô tự mình đa tình, trong lòng hắn không có cô, cô còn mong đợi gì ở hắn?
Mạc Tử Yên sửng sốt, không rõ là khoảng thời gian cô không có mặt tại đây, chuyện gì đã xảy ra?
Vương Hạ cũng biết rõ hiện tại Mạc Tử Yên không hề biết gì cho nên liền đem mọi chuyện kể với cô, nửa tháng trước Trương Đình từ thành phố B trở về, bên cạnh còn xuất hiện một cô gái tên Vân Tịnh Nguyệt.
“Vân Tịnh Nguyệt?” Lần trước ở Vân gia Elena đã từng nhắc với cô, cô còn có hai người chị họ, ngoại trừ Vân Tịnh Giai thì còn một người nữa chính là Vân Tịnh Nguyệt, chỉ là ngày đó đến nhà chính Vân gia cô cũng chưa từng thấu qua cô gái gọi Vân Tịnh Nguyệt nhưng có vẻ bởi vì sự trở về của Vân Tịnh Giai không vui cho nên Vân Tịnh Nguyệt mới rời đi. Mặc dù là chị em ruột nhưng tình cảm giữa hai người thì lại không được tốt lắm, Trữ Diên sủng ái Vân Tịnh Giai, bỏ lơ Vân Tịnh Nguyệt, chẳng trách cô ta lại bỏ nhà ra đi trước khi Vân Tịnh Giai trở về, chỉ là không nghĩ đến cô ta lại đến S thị hơn nữa còn quen biết với Trương Đình.
“Hiện tại cô ta và Trương Đình dính nhau như hình với bóng, sự xuất hiện của chị đối với hắn vốn dĩ là dư thừa.”
“Trương Đình thích cô ấy sao?” Cho dù bọn họ suốt ngày dính với nhau nhưng trong lòng Trương Đình chỉ có Vương Hạ thì mối quan hệ này vẫn còn có thể cứu vãn.
“Hắn có thích cô gái kia không làm sao mà chị biết?”
“Thế chị có tình cảm với Trương Đình không?”
“Không!” Vương Hạ không chút do dự trả lời, bộ dạng quyết tuyệt của cô tựa hồ như đã đưa ra một quyết định quan trọng.
Mạc Tử Yên nhìn chằm chằm Vương Hạ một lúc: “Có hay không chị là người rõ nhất, chị có thể lừa được người khác nhưng không thể lừa được chính mình.” Tình cảm giữa hai người yêu nhau có thể dùng một hai ngày liền quên sạch sao? Rõ ràng khi nhắc đến Trương Đình, ánh mắt Vương Hạ vẫn còn có một chúy gì đó lưu luyến thế nhưng thái độ lại hoàn toàn trái ngược, bộ dạng của cô như không muốn liên quan gì đến người đàn ông mang tên Trương Đình đó.
Là bởi vì bị Trương Đình làm tổn thương cho nên Vương Hạ mới có thái độ đó sao?
Nếu là trước kia, Mạc Tử Yên tuyệt đối không dám khuyên bảo Vương Hạ, bởi vì khi đó cô thật sự quá non nớt, chỉ nghĩ đến tình yêu của bản thân mà quên mất đi sự thật rằng Trác Lân không hề yêu cô, cho dù cô có làm gì đi chăng nữa, tình yêu của cô cũng vĩnh viễn không được hắn tiếp nhận. Tình yêu chính là sự dung hòa giữa hai trái tim, tình cảm của cô chỉ là tình cảm đơn phương một phía, như vậy làm sao có thể gọi là tình yêu?
Trải qua một đời, Mạc Tử Yên đã nhận thức rõ hơn về tình yêu, cô nhìn ra được Vương Hạ có tình cảm với Trương Đình, mà tình cảm của Trương Đình đối với cô ấy cũng không đơn thuần chỉ là tình bạn, một người có ý, một người có tình, hai người bọn họ lẽ ra đã sớm ở bên cạnh nhau nếu không có những hiểu lầm liên tiếp xảy ra.
“...” Vương Hạ trầm mặc, không có phản bác lại lời cô nói, nhìn vẻ mặt của đối phương, Mạc Tử Yên cũng không muốn nói tiếp, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Vương Hạ, có lẽ vẫn nên để cô ấy tự mình quyết định.
“Cho dù chị quyết định thế nào, em cũng sẽ ủng hộ chị. Chỉ là nếu thật sự trong lòng hai người có nhau thì chị không nên buông tay dễ dàng như thế.” Mạc Tử Yên thở dài, đứng trước sự quật cường của Vương Hạ, cô chỉ có thể buông lời góp ý chứ không thể lay động được cô ấy.
“Cảm ơn em, Tử Yên.”
Sau khi Vương Hạ đi rồi, Mạc Tử Yên buồn chán không có gì làm, ăn một vài cái bánh ngọt rồi đi đến bên bàn làm việc của Ám Dạ Duật. Bàn làm việc của anh được sắp xếp gọn gàng, trên bàn được dọn dẹp sạch sẽ, ngoại trừ các tập văn kiện thì không có chứa một thứ dư thừa nào khác, cho thấy chủ nhân là người nghiêm túc, vô cùng xem trọng công việc.
Vốn dĩ cô cũng không muốn tùy tiện động vào bàn làm việc của anh khi không có anh ở đây, cho dù hai người đã kết hôn nhưng vẫn cần có sự tôn trọng lẫn nhau, chỉ là nghĩ đến người đàn ông có vết sẹo trên mặt, hắn không chỉ giao du với Bùi Vân mà còn có mối quan hệ không tầm thường với Vân Tịnh Giai, điều này khiến cô suy nghĩ đến nguyên nhân dẫn đến Ám Dạ thị sụp đổ. Kiếp trước cô vì Trác Lân đã quay lưng với Mạc gia, phản bội Ám Dạ Duật, để lộ thông tin của công ty với Trác Lân khiến hắn có cơ hội công kích Ám Dạ thị, Mạc gia vì Ám Dạ thị cũng không tránh khỏi bị liên lụy, đứng bên bờ vực sụp đổ, Vân Hinh Như vì lo lắng mà sinh bệnh, Mạc Vũ Hiên một bên lo cho vợ, một bên lo cho sự nghiệp, không có thời gian nghỉ ngơi nhưng vẫn không thể vãn được Mạc thị, mà cô khi đó đang ở trước mặt Trác Lân, nghe hắn nói hắn đã lợi dụng cô thế nào và cô đã ngu ngốc tin lời hắn ra sao.
Khi đó cô cản thấy nhân sinh của mình thật thảm hại, cả một đời cô sống trong sự sủng ái của cha mẹ nhưng lại thua trong tay một tên nam nhân cặn bã như Trác Lân, còn hại anh rơi vào tuyệt lộ, một kẻ như cô lẽ ra không nên tồn tại trên đời này.
Chỉ là cô lại trùng sinh.
Bởi vì cô trùng sinh cho nên mọi chuyện cũng không còn giống như ban đầu nữa, quỹ đạo đã lệch đi, bản thân cô cũng không thể kiểm soát chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo chỉ có thể quan sát để ứng phó tạm thời.
Hóa ra là văn kiện liên quan đến Thịnh Thế? Từ khi nào Duật lại hứng thú với giới giải trí, còn muốn đầu tư vào một bộ phim truyền hình?
Mạc Tử Yên nhướng mày, cầm lấy văn kiện lật vài trang, mặc dù không biết ai là người viết ra kịch bản này nhưng tựa hồ cũng không tệ, cốt truyện mới mẻ, nhân vật chính đều có thứ mình cần theo đuổi, không có đặt nặng tình yêu nam nữ nhưng lại rất sâu sắc, đặc biệt là nhân vật nữ phụ, tình yêu của cô dành cho nam chính mù quáng đến mức khiến mọi người phải kinh ngạc.
Sau khi xem xong nội dung, Mạc Tử Yên mới nhìn đến một loạt cái tên phía dưới.
Đạo diễn: Lý Gia Minh.
Kịch bản: Thẩm Chỉ.
Nam chính: Phó Hằng.
Nữ chính: Lãnh An Nhiên.
Nữ phụ: Kiều Ly.
...
“Nữ chính là Lãnh An Nhiên?”
Mạc Tử Yên trừng mắt, bất giác siết chặt bàn tay, cố gắng kìm chế cảm giác muốn xét nát văn kiện trước mặt, trong lòng ngực có cảm giác nghèn nghẹn như bị đá đè nặng, trái tim cô lỡ đi một nhịp, có một loại cảm giác không thể nói thành lời.
Chẳng lẽ... Duật thật sự vì cảm thấy có lỗi với Diệp Hạo mà trợ giúp cho Lãnh An Nhiên?