Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã

Chương 61: Cảm giác của Trác Lân




Nhìn cánh cửa phòng đóng lại, cô hít sâu một hơi, lòng cô lúc này có trăm ngàn câu hỏi không thể giải vốn dĩ không thể yên tâm đi ngủ được. Cô chỉ muốn ở anh ở lại bên cạnh cô lâu thêm một chút, chỉ có anh mới mang cho cô cảm giác an toàn, mỗi lần được anh ôm vào lòng cô đều cảm thấy bản thân sẽ quên đi hết mọi âu lo phiền não, dù là chuyện về Trác Lân, Vân Tịnh Giai hay thậm chí là Lãnh An Nhiên, cô đều sẽ buông bỏ trong cái ôm ấm áp của anh, chính là cô lấy lý do gì để giữ anh lại đây?

Ám Dạ thị ngày một phát triển, anh thân là tổng tài, còn rất nhiều việc đợi anh xử lí, cô không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà giữ anh liên tục ở bên cạnh cô, chỉ vì sợ mất đi anh được!

Chính là cô phải làm sao đây?

Chuyện của cô gái tên Lãnh An Nhiên... hiện tại cô giấu anh nhưng sau này thế nào? Giấy không gói được lửa, một ngày nào đó anh sẽ phát hiện ra, đến lúc đó... cô phải làm sao đây?

Ai có thể giúp cô cứu vãn mọi chuyện trước khi bi kịch xảy ra lần nữa?

Tựa hồ như nhớ đến gì đó, Mạc Tử Yên bừng tỉnh, cô đến đầu giường lấy điện thoại bấm một dãy số lạ và gọi.

Tim cô đập từng hồi theo tiếng chuông điện thoại, không để cô đợi lâu, đầu dây bên kia đã có người nghe máy.

“A lô?”

“Xin chào, tôi là Mạc Tử Yên.” Mạc Tử Yên ngập ngừng, không biết phải mở lời như thế nào.

“Mạc Tử Yên?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói kinh ngạc, có vẻ như đối phương không ngờ người gọi đến lại là cô.

“Có việc?” Gặp dãy số lạ, cô vốn dĩ không muốn nghe máy, dù sao giờ này cũng không còn sớm, hôm nay cô không có ca trực ở bệnh viện nên muốn đi ngủ sớm, trời xui đất khiến buộc cô phải nghe máy.

“Tôi có việc muốn tìm cô...”

“Tìm tôi? Giờ này? Cô có bệnh?” Giọng nói đối phương không khỏi cao hơn vài phần, biết được thân phận người gọi đến đã khiến cô bất mãn, hiện tại lại cuộc đối thoại này, cô lại càng thêm tức giận.

“Ngày mai, tôi muốn hỏi cô về một người, tôi nghĩ có lẽ cô có thể giúp được tôi.” Ngoại trừ người này, cô thật sự không biết nên gọi cho ai.

“Một người?”

“Cô có thể giúp tôi không?” Mạc Tử Yên cố gắng hạ giọng, dù sao cũng là cô muốn nhờ người ta giúp đỡ, cho dù đối phương là ai chỉ cần có thể giải đáp câu hỏi trong lòng cô, Mạc Tử Yên đều muốn thử một lần.

Đối phương im lặng khiến Mạc Tử Yên không biết là cô từ chối hay không chấp nhận, điều này khiến cô phải ngẫm nghĩ.

“Ngày mai cô có rảnh không?” Mạc Tử Yên vẫn còn có đủ kiên nhẫn để đợi đối phương trả lời.

Tựa hồ như nghe ra giọng điệu khẩn cầu của Mạc Tử Yên, đối phương trầm mặc một lúc mới nói: “Được, tôi sẽ nhắn địa điểm cho cô sau.”

“Cảm ơn.”

Cô tắt máy, ánh mắt có chút trống rỗng nhưng lại kiên định như muốn đưa ra một quyết định quan trọng.

Cô sẽ tự mình tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

~~~

“Lân... lúc nãy bác gái nhắc đến chuyện của hai chúng ta, sao anh lại không nói gì?”

Không khí ban đêm của S thị so với ban ngày chỉ nhộn nhịp hơn chứ không kém, ánh đèn bên đường lập lòe, nổi bật lên khung cảnh của màn đêm, khác hẳn với bên ngoài, bên trong xe lại yên tĩnh đến lạ thường.

Người đàn ông bên cạnh đang tập trung lái xe, cô gái bên cạnh tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt như có như không rơi trên người người đàn ông.

Lúc nãy cô cùng Trác gia dùng bữa tối, đây không phải lần đầu tiên cô đến Trác gia, nhưng vì lễ nghĩa nên vẫn phải chuẩn bị lễ vật, đối với gương mặt nịnh bợ của bà Trác cô sớm đã nhìn quen, ông Trác còn đỡ, dù sao cũng là nam nhân, ở trên thương trường nhiều năm sớm đã là lão hồ ly, cho nên thái độ với cô cũng chỉ ân cần hơn một chút, không lộ liễu như bà Trác.

Bữa ăn cũng không tính là vui vẻ, dù sao mỗi người đều mang một cái mặt nạ, làm sao có thể ngon miệng?

Trên bàn ăn, nói chuyện gì là vui nhất? Không phải bàn chuyện hôn nhân đại sự của con cháu sao?

Dù sao hiện tại Trác thị cũng đang gặp khó khăn, cần một nhà đầu tư lớn, mà Vân gia là lựa chọn tốt nhất. Vân gia ở Hồng Kông là gia tộc nhất nhì, mặc dù tung hoành hắc đạo nhưng ở S thị, Vân gia cũng không hề nhúng tay vào việc ở nơi này, cánh tay Vân gia rộng đến mấy cũng không thể chen vào thương trường S thị, điều này khiến Trác gia bớt đi một đối thủ lớn. Nữ chủ nhân của Vân gia hiện tại là Trữ Diên, người bên ngoài chỉ cần biết như vậy liền cho rằng Vân gia do Trữ Diên làm chủ mà Vân Tịnh Giai hiện tại là công chúa đang được sủng ái, có thể lấy được cô sẽ là một sự hỗ trợ vững chắc.

Trác Lân yêu Vân Tịnh Giai nhưng Trác gia chỉ yêu tài sản Vân gia bên kia, nếu không phải phía sau cô có địa vị vững chắc thì cho dù Trác Lân có phản đối thì bà Trác cũng sẽ đối xử với cô như đối xử với Mạc Tử Yên mà thôi.

Trác Lân nhíu mày, dạo gần đây Trác thị gặp nhiều vấn đề cho nên hắn cũng không có tâm trạng quan tâm đến những thứ khác, cho nên lúc nãy khi cha mẹ hỏi chuyện hắn cũng không có để ý đến, để một mình Vân Tịnh Giai ứng phó.

Vân Tịnh Giai dù sao cũng là phụ nữ, da mặt cũng không thể quá dày, đối với chuyện hôn nhân đại sự cũng không phải là người nên chủ động đề cập trước, trưởng bối Trác gia đã mở miệng, nhìn đến bộ dạng của Trác Lân không hề bận tâm khiến cô có chút xấu hổ, không biết làm sao cho được.

“Đợi một thời gian nữa, để anh xử lí chuyện ở Trác thị đã.”

Vân Tịnh Giai không hài lòng với đáp án mà Trác Lân cho cô, cô đã đợi hắn lâu như vậy, đợi từ khi còn ở nước ngoài cho đến khi về nước, vậy mà hiện tại hắn còn bắt cô đợi nữa? Nếu mọi chuyện năm đó chỉ là một giấc mơ, chưa từng xảy ra thì có lẽ Vân Tịnh Giai sẽ đợi chờ hắn cả đời, dù sao Trác Lân cũng là thật lòng yêu thương cô, một người đàn ông như vậy, cô cũng không dám yêu cầu nhiều, thế nhưng hiện tại... người đàn ông đó đã đến tìm cô, cô cũng không thể tiếp tục đợi được nữa, cô chỉ muốn nhanh chóng kết hôn với Trác Lân.

“Anh còn bắt em đợi?”

Nhận thấy thái độ khác thường của Vân Tịnh Giai, Trác Lân thở dài, hắn biết cô thân là con gái, đợi chờ một người tuyệt đối không dễ nhưng dạo gần đây Trác thị gặp chút rắc rối, mặc dù hiện tại đã trở lại quỹ đạo nhưng tổn thất vẫn rất nặng nề, không thể dùng ngày một ngày hai để giải quyết được. Đối với vấn đề của Trác thị, hắn cũng đã điều tra qua, chỉ là thông tin không được bao nhiêu, chỉ biết đó là một thế lực ở Pháp, hắn cũng không biết là bản thân khi nào đã đắc tội với thế lực như vậy, bởi vì người đó dùng thủ đoạn trong bóng tối cho nên hắn vẫn nên đề phòng sẽ tốt hơn, tuy nhiên nếu tìm được người hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

“Anh không phải không muốn chúng ta mau chóng kết hôn, chính là chuyện ở Trác thị vẫn cần anh xử lí, anh không thể làm ngơ không quan tâm được.” Đối với phụ nữ tình yêu là quan trọng nhất nhưng đối với đàn ông, sự nghiệp mới là ưu tiên hàng đầu, Trác Lân hắn cũng giống bao nhiêu người đàn ông khác, hắn yêu Vân Tịnh Giai nhưng không thể vì cô mà bỏ qua sự nghiệp của chính mình.

“Trác thị cần anh, em thì không cần anh sao?” Vân Tịnh Giai lạnh lùng chất vấn, đối với người đàn ông này... cho dù đã qua ba năm nhưng cô vẫn tin tưởng anh không hề thay đổi, vẫn là người đàn ông yêu cô và nguyện chờ đợi cô trở về bên anh, bất quá sự thật chứng minh, con người sẽ thay đổi, mà Trác Lân cũng như vậy.

Trác Lân lộ vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, trước kia khi hai người ở bên nhau, mặc dù cũng có khoảng thời gian tranh cãi nhưng cô cũng không phải là người không nói lí như vậy, hiện tại đâu? Trác thị có rất nhiều việc phải giải quyết, đặc biệt là sau khi thoát khỏi khủng hoảng từ tay người thần bí, hơn nữa tháng nay hắn cắm đầu vào làm việc, chỉ mong có thể cứu vớt Trác thị khỏi bờ vực phá sản, hiện tại tuy là cứu được nhưng cổ phiếu Trác thị không ngừng giảm sút, hắn không có thời gian nghỉ ngơi, tại sao cô lại không hiểu cho hắn?!

Nếu đổi lại là Mạc Tử Yên, khoảng thời gian này cô nhất định sẽ không làm phiền hắn, cho dù bị hắn vắng vẻ, uất ức thế nào cô cũng sẽ giữ kín trong lòng, không chịu nói ra. Đối với việc Mạc Tử Yên tồn tại ở bên người, Trác Lân đã tập mãi thành thói quen, lúc đầu hắn còn nổi giận với cô tự tiện vào văn phòng của hắn, sau đó cô ngoan ngoãn không đến nữa, ngoại trừ giờ cơm trưa và tan làm, cô đều sẽ không chủ động xuất hiện trước mặt hắn, đặc biệt là lúc hắn đang bận làm việc.

A? Hắn làm sao có thể nghĩ đến Mạc Tử Yên đâu? Cho dù tính tình Vân Tịnh Giai không tốt nhưng chỉ cần cô là người hắn yêu, hắn sẽ bao dung hết thảy.

Đúng vậy, chỉ là cần là người mình yêu, cho dù làm điều gù sai trái cũng sẽ được bao dung, về phần người mình không yêu, không làm gì sai cũng là tội ác tài trời.

Tình yêu vốn dĩ là độc dược, cho dù là Hạc Đỉnh Hồng cũng có người cam tâm tình nguyên nuốt xuống.

“Anh đã ngủ với em rồi, có phải anh không muốn chịu trách nhiệm với em không?!” Thấy Trác Lân không nói, tâm tình Vân Tịnh Giai bắt đầu dao động, trong lòng cô có một nỗi sợ dần được hình thành, tay cô nắm chặt thành đấm.

Dù sao bọn họ cũng là người trưởng thành, lên giường vốn dĩ là chuyện đôi bên tình nguyện, huống hồ hai người lại còn là quan hệ người yêu của nhau, ngày đó gặp lại, nhiều năm xa cách, lửa tình liền nhôm nhén, nhịn không được liền... Vân Tĩnh Giai nói xong những lời này cũng cảm thấy bản thân mình thật tức cười, cô sớm đã không còn sự trong sạch, vậy mà còn nói bắt hắn chịu trách nhiệm gì chứ, may mắn là đêm đó hắn đang ngủ say không biết trời trăng mây đất gì cho nên mới không phát hiện hắn không phải là lần đầu tiên người đàn ông đầu tiên của cô.

“Em đang nói gì vậy? Quen biết bao nhiêu năm, anh là người như vậy sao?” Trác Lân bị lời nói của cô chọc giận, hắn cũng không phải người không chịu trách nhiệm với việc làm của bản thân, huống hồ Vân Tịnh Giai lại là người con gái hắn yêu, cho dù bọn họ không xảy ra quan hệ, hắn cũng tuyệt đối sẽ lấy cô.

“Còn không phải sao? Trước khi anh tìm ở cách theo đuổi em, hiện tại em trở về bên anh anh làm như không thấy, tâm hồn suốt ngày của mơ hồ không rõ, chẳng lẽ anh là nhớ đến Mạc Tử Yên?”

“Sao em lại lôi cô ấy vào đây?” Nhắc đến Mạc Tử Yên, tâm tình Trác Lân bắt đầu phức tạp.

“Anh đã bị cô ấy mê hoặc đúng không?!” Vân Tịnh Giai cười khổ: “Có phải anh vẫn chưa quên được cô ấy không?!”

Từ lần trước gặp mặt Mạc Tử Yên, Trác Lân đã có một cảm giác khó nói, ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết đó là gì nhưng nhìn cô vui vẻ bên cạnh người đàn ông khác, hắn có một cảm giác khó chịu, tựa như đồ vật của bản thân mình bị người khác cướp đi, hắn hận bản thân không thể ngay lập tức đoạt lại cô từ tay người đàn ông đó.

“Em đang nói bậy bạ gì vậy hả?” Trác Lân vẫn cho rằng đây chỉ là một cảm xúc nhất thời, dù sao trước kia Mạc Tử Yên vẫn theo sau hắn, hiện tại không có cô hắn có chút trống vắng, hắn tự thuyết phục bản thân đó chỉ là thói quen, ngay lập tức khó mà thay đổi.

“Dạo này anh thường xuyên nổi giận với em, cho dù là một chuyện nhỏ nhặt như đau dạ dày... anh chán em rồi đúng không?”

Nhớ lần trước Trác Lân bị đau dạ dày, bên cạnh không có thuốc mà Vân Tịnh Giai khi đó cũng không biết hắn sẽ có bệnh này, chỉ nghĩ hắn đau một lát sẽ khỏi, không ngờ khi cô biết tin hắn đã nhập viện. Bà Trác đến thăm, khi biết được nguyên nhân thì chỉ răn dạy vài câu, dù sao thân phận Vân Tịnh Giai cũng không tầm thường nên bà cũng không tiện tức giận, mà Trác Lân bên cạnh lại ngũ vị tạp trần nên cũng không có để ý đến Vân Tịnh Giai bị bà Trác răn dạy, điều này khiến cô cảm thấy khó chịu.

Khi đau dạ dày, hắn đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, cơn đau khiến hắn tỉnh táo, nhìn Vân Tịnh Giai hắn không khỏi nhớ đến Mạc Tử Yên, cô luôn là người biết quan tâm săn sóc đối với hắn. Trác Lân vì xử lí việc ở Trác thị mà không quan tâm đến sức khỏe bản thân, hắn thường bận công việc mà đã bỏ lỡ bữa trưa nên mới dẫn đến bệnh tình này, mà Mạc Tử Yên vẫn luôn chuẩn bị thuốc đau dạ dày cho hắn, bởi vì thói quen cho nên từ ngày bọn họ chia tay Trác Lân cũng không quan tâm đến sức khỏe của bản thân, mà Vân Tịnh Giai cùng hắn cách xa ba năm cho nên cũng không biết rõ về bệnh tình của hắn.

“Tịnh Giai, em đừng suy nghĩ lung tung, từ trước đến nay trong lòng anh chỉ có hình bóng em, chuyện của anh và Mạc Tử Yên... chỉ là quá khứ.” Nửa tháng nay Trác Lân luôn chuyên tâm vào công việc, Vân Tịnh Giai đã trở về bên cạnh hắn, hiện tại hắn chỉ cần cố gắng xây dựng sự nghiệp của bản thân và lấy cô về nhà. Cho đến ngày hôm qua, nghe được tin tức Mạc Tử Yên kết hôn, trai tim của hắn đột nhiên cảm thấy trống trãi, chỉ là hắn vẫn chưa nhận ra, cho đến khi hắn nhận ra thì mọi chuyện đã quá muộn.

“Thật sao?”

“Ừm...”

Vân Tịnh Giai tựa đầu vào vai Trác Lân, trong lòng không ngừng thuyết phục bản thân, người hắn yêu là cô, không phải Mạc Tử Yên!

Ánh mắt Trác Lân rơi vào màn đêm, trong đầu hiện lên câu nói của Vân Tịnh Giai, hắn bị Mạc Tử Yên mê hoặc? Làm sao có thể đâu? Nếu có thì ba năm trước hắn đã thật sự yêu cô, làm sao đợi đến ngày hôm nay? Chỉ là trong đầu tại sao vẫn cứ suy nghĩ về vấn đề này?