Cô lủi thủi một mình bước vào trong.
Đôi chân nặng trĩu những nỗi buồn không tên.
Hôm nay trời đẹp thật đấy, nhưng nó không đẹp với cô.
Lê từng bước nặng nhọc đi vào phòng, cô thả người xuống giường muốn quên đi ưu phiền.
Trong đầu cô giờ đây chỉ quẩn quanh hình bóng anh.
Cô nhớ anh, nhớ đến từng cử chỉ hành động của anh khi trước.
Bất giác khoé môi cô cong lên, nước mắt cũng trực trào nơi khoé mắt.
- Chị Kỳ...!
Cô đưa mắt nhìn về phía giọng nói vừa vang lên.
Là Thư Hân đang đứng ở cửa với một cặp lồng cháo trên tay.
Nó đi đến gần bàn rồi đặt cháo xuống.
Ánh mắt có chút đau lòng rồi lại nhìn vết thương ở chân cô.
- Chị lại để vết thương chảy máu rồi.
Giọng nó trầm xuống, xung quanh căn phòng dường như cũng chỉ có tiếng của Thư Hân.
Cô im lặng, nhìn xuống vết thương ở chân của mình.
Đúng là nó lại bị rách ra rồi, máu lại chảy thấm đẫm cả miếng băng trắng.
Nhưng có lẽ nỗi đau trong lòng quá lớn đến nỗi cô chẳng thể cảm nhận được nỗi đau do vết thương mang lại.
Nhã Kỳ co chân vào, tháo lớp băng đã thấm đẫm máu ra rồi nhanh chóng tự xử lí vết thương cho mình.
Vừa nhìn thấy hành động đó của cô, Thư Hân ngay lập tức ngăn lại.
- Chuyện này vẫn nên để y tá làm thì hơn.
Cô nhẹ lắc đầu, gạt tay nó ra rồi mỉm cười đáp.
- Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.
Ngày trước chị cũng hay bị thương lắm...!nên giờ sớm đã quen rồi.
Cô lấy thuốc trên mặt bàn thoa lên vết thương.
Cô cũng chẳng biết bản thân bây giờ làm được gì nữa.
Anh quên cô rồi, quên đi quãng thời gian dài cả hai ở bên nhau.
- Chị ăn chút cháo đi, vẫn còn nóng đấy.
Thư Hân đặt lên tay cô một tô cháo nóng.
Cô nhìn tô cháo một hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng cầm muỗng lên ăn.
Vốn dĩ tô cháo này rất ngon, đầy đủ hương vị không quá mặn.
Nhưng tại sao sau khi cô ăn vào nó lại trở nên lạnh ngắt và vô vị đến vậy? Ăn đến miếng thứ hai thì cô cũng chẳng còn tâm trạng để ăn thêm nữa.
Nhã Kỳ đặt tô cháo lên bàn rồi quay sang nhìn Thư Hân ngồi đối diện.
- Chị muốn nghỉ ngơi một lát, em ra ngoài đi.
Nó nhìn tô cháo vẫn còn nguyên thì nhíu mày.
Thư Hân đi đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô rồi an ủi.
- Em biết tâm trạng của chị hiện giờ không tốt.
Nhưng ít nhất chị cũng phải ăn một chút cho lại sức.
Cô gạt tay nó ra rồi nằm lên trên giường.
Cơ thể cô mệt mỏi đến rã rời chân tay, đầu lại đau như búa bổ.
Chẳng có nơi nào trên cơ thể cô là ổn cả.
- Chị muốn ngủ một lát.
Em ra ngoài đóng cửa lại giúp chị.
Cô đưa tay kéo chăn lên trùm qua đầu.
Thư Hân thấy vậy cũng không làm phiền cô thêm nữa.
Nó lặng lẽ quay người đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn không quên nhìn lại cô một lần.
" Cạch.
"
Tiếng đóng cửa vang lên, cô lúc này mới bỏ chăn ra mà nhìn về phía cửa.
Nhìn tô cháo còn nguyên trên bàn rồi lại nhìn chính bản thân mình.
Bất giác cô không nhịn được mà bật khóc.
Còn gì tuyệt vọng hơn khi chẳng thể làm được gì chỉ biết khóc cho vơi nỗi lòng.
Nói cũng chẳng thể nói ra mà làm thì lại càng không được.
Chẳng biết từ lúc nào mà cô đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay như vậy là quá đủ với cô rồi.
Căn phòng im lặng chỉ còn tiếng thở đều của cô.
Thời gian chạy nhanh qua cũng chẳng đợi một ai.
Chớp mắt một chút mà đã đến tối.
Nhã Kỳ xoay người, khó chịu mà mở mắt ra.
Căn phòng tĩnh lặng, không có ánh sáng.
Tất cả chỉ là một khoảng đêm vô hạn.
- Đèn...!
Cô với tay tìm lấy công tắc điện để mở đèn lên.
Nhưng chưa kịp tìm thấy thì đã bị chiếc ghế chắn ngang đường làm ngã.
Nhã Kỳ nằm dưới sàn nhà lạnh, trong một căn phòng tối chẳng có người.
Cô đơn.
Hiu quạnh đến chạnh lòng.
Đến bây giờ thì cô cũng đã hiểu cái cảm giác cô đơn đến tuyệt vọng.
Cô đã từng đọc ở đâu đó rằng nếu ở một mình thì đừng bao giờ ngủ lúc chiều.
Bởi khi tỉnh lại là 6h 7h tối, trời phủ màn đêm mù mịt, căn phòng hiu quạnh đến đáng sợ.
Lúc đó bạn sẽ cảm nhận được cái cảm giác tưởng như cả thế giới đang bỏ mặc bạn.
Cuối cùng cô cũng đã hiểu cái cảm giác bị bỏ rơi ấy rồi.
Nó đau đến nghẹn lòng nhưng lại không thể nói ra với ai.
Vì hiện tại có ai bên cạnh để cô nói đâu?
- Ông trời tại sao lại đối xử với con như vậy? Cướp đi tất cả, cướp hết chẳng còn lại thứ gì.
Đến cả người cuối cùng ở bên cho con thứ hạnh phúc đơn giản ông cũng nhẫn tâm mà lấy đi mất.
Ông nói xem Lý Nhã Kỳ con phải sống như nào đây hả?
Cô bất lực ngồi dưới sàn nhà lạnh.
Cả thân hình nhỏ bé run rẩy nhưng chẳng có lấy một chút ấm áp.
Chẳng biết tại sao nhưng ngay lúc này cô lại muốn chết đi.
Nhã Kỳ chống tay xuống đất rồi cố gắng đứng dậy.
Cô run run đi đến tìm công tắc điện rồi bật lên.
Căn phòng đen tối bỗng chốc sáng vụt, cô đi đến bên cửa sổ rồi mở ra.
Trăng treo trên cao toả ra thứ ánh sáng dịu nhẹ.
Cô hít lấy một hơi thật sâu rồi nhìn ra ngoài để cơ thể cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng rồi ánh mắt cô chợt chú ý đến một hình bóng quen thuộc.
- Thiên Vũ, anh ấy vừa đi đâu về vậy?
Anh bước ra từ trong xe, cô đang định lên tiếng gọi anh nhưng chợt khựng lại.
Một cô gái từ trong xe bước ra, cô ta vui vẻ chạy đến ôm lấy tay anh mà cười nói.
Cô như chết lặng, trái tim quặn thắt đến không thở nổi.
Đó chẳng phải là.....