Trong một khu ổ chuột với khí dầu tràn lan cùng những vết dơ bám trên tường là một cậu thanh niên trẻ đang bị trói lại.
Gương mặt bị đánh đến bầm dập chẳng thể nhận ra.
Xung quanh là những người mặc vest đen đội mũ đeo kính.
Một trong số đó đang nhâm nhi điếu thuốc trên tay phả ra một đợt khí nóng ấm.
Hắn cúi đầu xuống nhìn cậu thanh niên.
Tay hắn cầm lấy một con dao đưa qua đưa lại.
- Lũ chó Safia cho mày bao nhiêu để mày bán đứng lại ông chủ?1
Cậu thanh niên kia gương mặt không biểu cảm nhếch môi cười.
- Chuyện đó còn quan trọng không? Nói ra thì tao sẽ được tha à?
Phía xa tiến lại gần bóng dáng của một chiếc xe.
Cách cửa mở ra, Thiên Vũ từ trong bước xuống đi vào.
Nhìn thấy cậu thanh niên gương mặt đầy máu ngồi dưới đất, anh liền đi qua như không có chuyện gì.
- Thiếu gia.
Người đàn ông kia dập điếu thuốc rồi cung kính chào anh.
Thiên Vũ lạnh mặt nhìn sấp tài liệu đặt bên cạnh.
Cậu thanh niên kia là Triết Dịch, một thành viên dưới trướng thuộc băng Feniks.
Triết Dịch nhận tiền của Safia để điều tra về thân thế thật sự của ông trùm Feniks.
- Từ tháng trước rồi sao?
Giọng anh lạnh lùng vang lên theo đó là sấp tài liệu được đặt xuống.
Thiên Vũ nhìn Triết Dịch đang nằm dưới chân anh cùng chút hơi thở yếu ớt còn lại.
- Trước khi chết, tao có thể thoả mãn nguyện vọng của mày.
Nhìn cho rõ ông trùm của Feniks.
Hãy nhớ rằng Dương Thiên Vũ chính là người đã giết mày.
" Đoàng.
"
Một dòng màu tươi chảy xuống, Triết Dịch mở to mắt không nhìn thấy lòng đen.
" Bịch.
"
Cả cơ thể hắn ngã xuống vũng máu tanh.
Thiên Vũ vứt súng cho một tên theo sau rồi lấy từ trong túi áo một chiếc khăn.
Anh lau lau tay rồi ghét bỏ mà vứt sang một bên.
- Thiếu gia, đã điều tra ra vụ ly rượu tối hôm qua.
- Về băng rồi nói.
- Vâng.
Anh bước lên chiếc xe ferrari đỏ rồi nhanh chóng đi ra phía ngoại ô.
Thiên Vũ hít lấy cái gió trời mát lạnh rồi chợt nhớ tới Nhã Kỳ đang ở nhà.
Khi nãy ăn cơm anh có bỏ một ít thuốc ngủ vào ly nước ép của cô.
Để ra được đây cũng vô cùng khó khăn.
Trong nhà đều là tai mắt của Thiên Bảo và Minh Hạ.
Nếu anh có động tĩnh gì sơ suất nhất định hai con rắn đấy sẽ cắn chết anh.
Thiên Vũ nhìn lên đồng hồ rồi nhìn về phía căn hộ trước mắt.
- Thiếu gia, tới nơi rồi.
Tài xế lên tiếng nhắc nhở anh.
Đó là Trương Hân - cô người làm thân cận bên anh khi ở trong Dương gia.
Anh gật đầu rồi bước xuống xe đi vào bên trong căn hộ.
Thiên Vũ mặc vest nhìn vô cùng lịch sự cũng không kém phần đẹp trai.
Đoàn người phía sau cũng nhanh chóng cất xe vào gara rồi đi lên.
Cũng đã khá lâu anh mới quay trở lại đây vì trốn đi ra khỏi Dương gia vô cùng khó.
Tên hút thuốc khi nãy đặt lên bàn một sấp tài liệu rồi bắt đầu nói.
- Người cho thuốc vào rượu của thiếu gia là cô Âu Quý Ly.
Cô ta ban đầu dự tính bỏ thuốc cho Dương Thiên Bảo để trèo lên giường với hắn ta nhằm bước chân vào Dương gia.
Nhưng không biết tại sao ly rượu đó lại là thiếu gia uống.
Anh nhìn sấp tài liệu cùng hình ảnh Âu Quý Ly lén lút bỏ thuốc vào ly rượu mà nhếch môi cười.
Lần này cô ta bỏ thuốc vào ly rượu để anh uống phải cũng là một chuyện không quá tệ.
Bởi vì như vậy anh mới có thể...!Nghĩ đến đây Thiên Vũ bất giác nở nụ cười.
Không biết cô ở nhà bây giờ ra sao rồi.
Phải nhanh chóng xử lý xong chuyện ở đây rồi về sớm thôi.
- Phía bên Dương Thiên Bảo có động tĩnh gì không?
- Dương Thiên Bảo hiện vẫn chưa có động tĩnh gì nhưng mấy ngày trước có thấy hắn trở về Lăng gia.
- Lăng gia? Mẹ con hắn lại có ý định gì đây?
Anh nhìn ra hướng cửa sổ tay đặt lên bàn.
Hai mươi năm về trước Lăng gia còn là một gia tộc bình thường làm ăn cũng không quá nổi bật trên thị trường.
Nhưng hôm đó là tiệc gặp mặt của các công ty lớn nhỏ nên Lăng Minh Hạ có cơ hội gặp được cha anh.
Khi biết ông đã có gia đình cùng một cậu con trai cả thì bà ta liền lên kế hoạch giết chết mẹ anh rồi ngang nhiên trèo lên giường cha anh khi ông say xỉn.
Cái đêm hôm mà bà ta vui vẻ cùng Dương Kiệt Hoàng ( cha anh) cũng là lúc mẹ cùng anh đang dầm mưa giữa trời lạnh trong rừng tối.
Rồi cái lúc mà họ hoan ái thì mẹ anh liền bị thuộc hạ của bà ta đâm chết.
Sáng hôm sau người ta phát hiện hai mẹ con anh trên đường quốc lộ liền đem đến bệnh viện.
Thiên Vũ may mắn thoát nạn nhưng mẹ anh thì không như thế.1
Vào cái đêm hôm anh ở viện khi đang ngủ liền có bóng người lẻn vào.
Lăng Minh Hạ cố ý tiêm vào bịch truyền của anh thứ thuốc làm tứ chi ngừng hoạt động và rơi vào trạng thái liệt.
Bệnh tình của anh khi đấy vẫn còn rất nhiều cách để chữa nhưng Lăng Minh Hạ đã mua chuộc người chẩn đoán cho anh là sẽ bị ngốc cả đời.
Viên thuốc đỏ mà cả hai cho anh uống vốn dĩ không phải thuốc bổ mà nó là thuốc tâm thần bại liệt càng uống nhiều sẽ càng mất đi ý thức.
Chuyện này được ông ngoại của anh phát hiện trong một lần anh về thăm nhà.
Ông đã lén mang anh đi chữa trị nhưng anh vẫn phải sống như một thằng ngốc để qua mặt Lăng Minh Hạ nhằm có thời cơ sẽ báo thù.
- Thiếu gia, người đang nghĩ gì vậy?
- Không có gì, nói tiếp đi.
- Lăng Minh Hạ đang có ý định bành trướng thuộc địa, bà ta không ngừng cho người đi ép thúc các công ty nhỏ để mở rộng kinh tế Dương gia.
Người đàn ông kia dừng lại một chút rồi rút ra một sấp ảnh cùng một số tài liệu.
- Đây là những tài liệu được người của chúng ta đưa về.
Bên trong là tất cả những tội danh tham ô phạm pháp của Dương Thiên Bảo.
Anh cầm sấp tài liệu trên tay rồi nhìn một lượt.
Chỉ cần nhiêu đây là có thể tống cổ Dương Thiên Bảo vào tù.
Nhưng như vậy thì quá dễ cho hắn.
Cả hai con rắn độc đó đều phải nếm chịu cảm giác sống không bằng chết.1
- Vậy còn Nhã Kỳ? Đã điều tra ra thân thế chưa?
- Thiếu phu nhân thực sự là được mua về, gia đình không mấy khá giả nên đã bán thiếu phu nhân cho Dương gia.
Thuộc hạ đã điều tra rất kĩ thực sự không phải người của Lăng gia.
- Được rồi ngươi ra ngoài đi.
- Vâng thiếu gia.
Cánh cửa đóng lại, căn phòng lúc này chỉ còn một mình Thiên Vũ.
Trong lòng anh lúc này thực sự có một chút vui.
Vui bởi vì cô không phải là tay chân của Lăng Minh Hạ.
Có lẽ từ giờ anh đã thực sự có một người vợ rồi.
" Reng reng reng.
"
Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức anh.
Thiên Vũ nhíu mày khó chịu cầm điện thoại lên.
Nhưng khi vừa nhìn thấy người gọi điện thì anh liền mỉm cười mà bắt máy.
- Vũ à, anh đi đâu vậy?
Giọng cô mệt mỏi nói qua điện thoại.
- Vợ...!vợ à hic.
Giọng anh sụt sịt như sắp khóc.
Cô nghe thấy vậy liền lo lắng hỏi.
- Anh sao vậy? Anh đang ở đâu rồi?
- Anh...!anh muốn đi mua đồ tẩm bổ cho vợ...!hic nhưng mà...!nhưng mà anh...!
- Anh sao? Nói rõ em nghe, đừng sợ.
- Anh bị...!bị lạc đường rồi.
- Lạc đường sao? Khi nãy anh đi đến đâu? Em qua liền.
- Anh đi đến trung tâm thương mại.
Vợ à, mau đến đón anh, anh sợ lắm.
Anh nói như khóc qua điện thoại làm cô vội vã thay đồ rồi chạy xuống nhà.1
- Anh đứng yên ở đó em qua liền.
Nói rồi cô tắt máy cùng tài xế đi thẳng đến trung tâm thương mại.
Thiên Vũ trở lại với vẻ mặt vô cảm cầm lấy áo khoác đi ra khỏi phòng.
- Đến trung tâm thương mại..