Sủng Vợ Ngọt Ngào: Nhặt Được Cô Vợ Đáng Yêu

Chương 19-2: Nhưng cũng không liên quan gì (2)




Anh ta không thắng được anh trai mặt sự nghiệp.

Nhưng nếu có thể lừa được cô gái nhìn như đơn thuần ở trước mặt đến tay, ngủ với cô, người đàn ông cao cao tại thượng luôn dẫm lên đầu mình kia, có thể tức chết không?!

Ha ha…… Nghĩ đến đây, Hoắc Chấn Hiên đã bắt đầu mưu tính làm thế nào để đào chân tường. Theo đuôi Gia Ý đi ra cửa lớn.

Tuy các phương diện của anh ta không so được với anh cả, nhưng mấy năm nay đã chơi đùa rất nhiều phụ nữ, kinh nghiệm phong phú, thoạt nhìn cô gái này như một học sinh, nhất định rất dễ lừa.

“La tiểu thư? Tôi là Hoắc Chấn Hiên.” Người đàn ông đi lên trước, nho nhã lễ độ, mắt phượng hơi nhướng lên, “Cô đi một mình sao? Cần tôi đưa cô về không?”

“Không cần. Tôi đang vội, anh nhường đường một chút cảm ơn.” Gia Ý đang vội chạy về khách sạn, thấy anh ta chắn ở phía trước, dùng tay đẩy ra, thấy anh ta không động đậy, hai tròng mắt nổi lửa, trừng mắt liếc anh ta một cái, nhấn mạnh: “Cảm ơn!”

Hoắc Chấn Hiên quả thực không thể tin được, chưa từng có cô gái nào cự tuyệt anh ta, lại còn dùng cách thô lỗ như vậy.

Kể cả cô đang ở cùng anh trai, nhưng anh ta là Hoắc gia nhị thiếu, cũng tuyệt đối không kém, cô bị mù sao?

“Tôi chỉ là muốn tiễn La tiểu thư.” Hoắc Chấn Hiên không cam lòng, ngược lại càng tới gần một bước, “La tiểu thư không cần hiểu lầm, dù sao Hoắc Chấn Dương cũng là anh trai tôi. Tôi giúp anh trai chăm sóc cô một chút mà thôi.”

Nếu không phải anh ta chụp lén Hoắc Chấn Dương, cô cũng không đến mức bị Hoắc Chấn Dương quấn lấy không bỏ, tiếp tục diễn kịch, ngọn lửa trong lòng Gia Ý không khỏi lớn hơn, miệng nhỏ vểnh lên: “Hoắc Chấn Dương là anh trai anh, cũng không liên quan cái trứng gì, còn không phải bị đứa em trai như anh chơi xấu chụp lén đăng báo! Tránh ra, cảm ơn, chó ngoan không cản đường!”

“Cô dám chửi tôi! Tiện nhân!” Hoắc Chấn Hiên thay đổi sắc mặt, giơ tay lên đang muốn tát xuống, chợt thấy trước mặt có một bóng người, cánh tay tê rần, bị người ta tóm lấy.

“Buồn cười!” Hóa ra là con chó săn bên cạnh anh trai, Hoắc Chấn Hiên bị George túm chặt tay, toàn bộ cánh tay đều muốn giật xuống, đau đến kêu to lên, “Mau buông ra, mày không biết ai là chủ nhân sao?”

“Chủ nhân của tôi là tổng tài, hiện tại là La tiểu thư.” George nói từng câu từng chữ, không có chút tình cảm nào.

“La tiểu thư cái gì! Còn không phải một con chó cái được kẻ có tiền bao nuôi! Chờ anh trai tôi chơi chán, cô liền chờ cuốn gói đi!” Hoắc Chấn Hiên chưa từng bị một đứa con gái chỉ vào mũi mắng, lúc này còn chưa nguôi giận, không chút hình tượng mắng Gia Ý.

“La tiểu thư.” George nhíu mày lại, ý bảo Gia Ý có muốn tiếp tục dạy dỗ cái miệng thối của Hoắc Chấn Hiên không.

Gia Ý không nói chuyện, cười cười, thừa dịp George tóm tay anh ta không thể động đậy, cúi người tới gần vài bước, ngay lúc người đàn ông kia đang kiêu ngạo mắng chửi không kịp để ý, nâng chân lên “Phanh” một cái, gót giày nhọn dài nặng nề dẫm xuống mu bàn chân của anh ta!

Hô! May mắn hôm nay nghĩ gặp mặt bác trai, muốn thục nữ một chút, cho nên chọn một đôi giày cao gót!

Giày cao gót, trừ bỏ xinh đẹp, tuyệt đối là thứ thiết yếu để dạy dỗ tiện nhân!

“A ——” Trong cổ họng Hoắc Chấn Hiên phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết.

“Nếu anh dám trở về nói lung tung với bác trai, tôi liền nói anh đùa giỡn tôi nha.” Gia Ý hạ giọng, chớp đôi mắt, ba phần tinh ranh, bảy phần mị hoặc lòng người, “Chắc Nhị thiếu mới bị bác trai mắng đi? Nếu bác trai biết anh chiếm tiện nghi của bạn gái anh trai, anh đoán xem bác trai sẽ làm gì anh?”

Rốt cuộc anh ta chọc phải loại con gái gì vậy?

Thoạt nhìn không phải cô gái này rất nhu nhược sao, quả thực là tiểu hồ ly tinh đùa bỡn người ta trong lòng bàn tay!

Gia Ý ra hiệu cho George buông tay.

Hoắc Chấn Hiên che mu bàn chân bị đau, ngồi dưới đất, nửa ngày nói không nên lời.

Chính lúc này tiếng động cơ xe vang lên, chiếc xe thể thao màu đen gào thét lao nhanh tới, ngừng ở cửa Hoắc Viên.

Cửa xe nâng lên, sắc mặt người đàn ông đẹp trai tối tăm, bước xuống.