Sủng Vợ Ngọt Ngào: Nhặt Được Cô Vợ Đáng Yêu

Chương 17-1: Giao dịch này do tôi quyết định (1)




Ăn bữa sáng mà thôi, cũng không cần xa xỉ như vậy a.

Còn phải để đường đường là đầu bếp chính của khách sạn lớn Hào Đình, tốt nghiệp trường được trao tặng Blue Ribbon lại có cả sao Michelin làm cho mình ngay tại chỗ, lại thêm giám đốc điều hành khách sạn giúp mình ăn?

Gia Ý còn chưa kịp nói chuyện, Luis đã bắt đầu cắt chân giò hun khói Thổ Nhĩ Kỳ, sau đó chiên thịt xông khói cùng trứng gà.

“Kỳ thật không cần long trọng như vậy, bữa sáng tùy ý là được, chiên quả trứng, thêm sữa bò là được rồi.” Gia Ý lấy lại tinh thần.

“Không được,” Trần Diệu Tổ trịnh trọng nói, “Trước khi Hoắc tổng đi đã dặn dò, nói tối hôm qua La tiểu thư uống rượu, có lẽ dạ dày không được tốt lắm, yêu cầu bữa sáng hôm nay phải phong phú chút,” Lại dùng tay ra hiệu. “Luis, thêm ly nước cam, tỉnh rượu.”

“…… Hoắc tổng đâu?” Gia Ý bất đắc dĩ, thuận miệng hỏi.

“Buổi sáng La tiểu thư còn chưa tỉnh lại, Hoắc tổng đã đến tổng bộ.” Trần Diệu Tổ cười tủm tỉm, “Công việc của Hoắc tổng tương đối bận rộn, có lẽ phải tới buổi tối mới về, La tiểu thư không cần phải gấp gáp.”

Ừ, cũng đúng, người ta là tổng tài một tập đoàn, đương nhiên phải đi làm việc đứng đắn.

Chỉ là, nhìn ra cô vội vàng ở chỗ nào a?

Thật là……

Vừa lúc, mùi hương thịt xông khói bay tới, Luis đưa đĩa tới, dùng tiếng Pháp chính tông rất lịch sự nói: “Mời dùng.”

Cô nói cảm ơn, liền dùng bữa.

Tay nghề của đầu bếp có sao Michelin đúng là tuyệt vời, vốn dĩ Gia Ý cho rằng mình không đói lắm, kết quả lại càn quét sạch sẽ mấy đĩa đồ ăn sáng do Luis làm ra, còn một hơi uống cạn nước cam ép.

Trần Diệu Tổ nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, vị tiểu thư này nhìn qua yếu đuối, duyên dáng xinh đẹp, không nghĩ tới thâm tàng bất lộ, vậy mà dũng mãnh như thế, còn là đồ tham ăn a.

Dùng xong bữa sáng, Luis xe thức ăn rời đi trước.

Trần Diệu Tổ đưa cho Gia Ý một phần văn kiện được đóng kín: “La tiểu thư, trước khi Hoắc tổng đến công ty đã bảo tôi giao cho ngài, nói hôm nay ngài phải xem một chút. Đúng rồi, Hoắc tổng còn nhắc nhở, nếu ngài muốn đi dạo phố, để George đi theo ngài.”

Gì vậy? Gia Ý hoài nghi tiếp nhận văn kiện, lông mày xinh đẹp hơi nhướng lên: “George? Là ai?”

“Là vệ sĩ mà Hoắc tổng chuẩn bị cho ngài, xuất thân là bộ đội dã chiến, từng làm lính đánh thuê ở vùng Trung Đông, vốn là vệ sĩ bên cạnh Hoắc tổng, hiện tại bị Hoắc tổng điều tới đây, phụ trách đưa ngài đi ra ngoài.” Trần Diệu Tổ vỗ vỗ tay, hô một tiếng.

Một người đàn ông cao lớn tóc húi cua đi tới, tuy mặc tây trang đen, nhưng nhìn ra được thân hình bưu hãn, là người biết võ: “Chào cô, La tiểu thư. Tôi là George, tôi ở ngay bên ngoài, cô cần gì thì cứ gọi tôi.”

Dã…… Bộ đội dã chiến? Vùng Trung Đông…… Lính đánh thuê?

Cô cũng không phải nhân vật quan trọng cấp quốc gia, càng không phải công chúa Hoàng Hậu gì đó, có cần khoa trương như vậy hay không a!

Gia Ý trừng lớn đôi mắt.

George đã chắp tay sau lưng, rất đúng chức trách đứng ở cửa.

Gia Ý chỉ có thể đóng cửa lại, ngồi vào sô pha, mở túi văn kiện ra, bên trong là một xấp tư liệu, bao gồm thẻ căn cước, bằng tốt nghiệp, hộ khẩu, hộ chiếu.

Là thân phận mới mà người đàn ông kia chuẩn bị cho cô.

Gia Ý ngây người một chút, cô mơ hồ biết, làm mất thẻ căn cước đến sở cảnh sát báo mất giấy tờ làm lại một lần nữa, ít nhất cũng cần thời gian nửa tháng.

Xử lý hộ chiếu cũng cần hơn mười ngày.

Mà người đàn ông này, thời gian ngắn ngủi chưa đến một ngày, không, có lẽ còn chưa đến nửa ngày, vậy mà đã chuẩn bị tốt toàn bộ văn kiện của thân phận mới.

Đến tột cùng anh là nhân vật như thế nào ở thành phố G?