Đường Ngọc Sở bị đụng trước mắt tối đen trái tim co rút lại, đau đớn truyền đi khắp cơ thể, gần như muốn xé rách ý thức của cô.
Người hảo tâm đi qua quanh đó đỡ cô dậy, quan tâm hỏi cô: "Cô không sao chứ? Có cần chúng tôi gọi xe cứu thương không?"
"Vừa rồi chủ chiếc xe kia đụng vào cô, thế mà lại chạy, thật là điên mà..."
Đầu Đường Ngọc Sở đau muốn nứt ra, mơ hồ, cô nhìn về phía chiếc xe kia phía xa, trong lòng gần như xé nát cái tên - - Cố Ngọc Lam!
Đường Ngọc Sở nằm mơ cũng không ngờ được, người phụ nữ điên Cố Ngọc Lam này lại dám lái xe đụng cô, muốn đưa cô vào chỗ chết.
Người phụ nữ kia, không còn có thể dùng từ phát điên để hình dung được, đây căn bản là lòng dạ rắn rết, đến mức làm người ta sợ run.
Đường Ngọc Sở cố gắng giữ mình tỉnh táo, cắn chặt răng, không để mình lâm vào hôn mê.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại: "Triều Dương..."
Lúc Đường Ngọc Sở gọi điện thoại cho Lục Triều Dương, anh đang ở trong phòng làm việc nghe mấy vị cao tầng của công ty báo cáo.
Tiếng chuông di động đột nhiên xuất hiện phá vỡ không khí nghiêm túc của văn phòng, Lục Triều Dương nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, ra hiệu với người đang báo cáo dừng nói, rồi nhận điện thoại.
Ánh mắt của anh có chút dịu dàng, mà ngay cả giọng nói, cũng dưới ánh mắt trợn mắt há hốc mồm soi mói của mọi người, trở nên nhẹ nhàng chậm rãi: "Muốn trở về chưa?"
"Triều Dương..."
Đầu bên kia điện thoại, truyền đến giọng nói yếu ớt của cô.
Lục Triều Dương hơi sửng sốt, không khỏi vặn lông mày: "Làm sao vậy? Giọng nói không có lực vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
"Em... Bị một chiếc xe đụng phải."
Giọng nói của cô hơi run, rõ ràng đã bị hoảng sợ, trong giọng nói còn có chút sợ hãi.
Lời của cô vừa dứt, ầm một cái, Lục Triều Dương đứng dậy khỏi ghế, nhíu lông mày lại: "Chuyện gì xảy ra? Em ở chỗ nào? Có sao không? Nói địa chỉ cho anh, anh lập tức đến."
"Em chảy rất nhiều máu, em ở..."
Đường Ngọc Sở cảm thấy hai mắt của mình càng lúc càng mơ hồ, đau đớn đã chiếm lấy đầu óc của cô, làm cho cô nói chuyện cũng phải gắng sức
"Em ở đó đợi anh, anh lập tức đến."
Vội vàng cúp điện thoại, Lục Triều Dương cầm áo khoác lên, vứt lại một đám cấp dưới, không quay đầu lại rời khỏi phòng làm việc.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lục Triều Dương không khống chế được như vậy.
...
Nhanh như chớp chạy đến hiện trường tại nạn, lúc Lục Triều Dương nhìn thấy người một tiếng trước vẫn còn tốt đẹp đứng trước mặt mình, bây giờ người đầy máu, chỉ cảm thấy một dòng máu, phun mạnh lên đầu.
Anh vội vàng đến bên cạnh Đường Ngọc Sở, lúc này cô đã hơi lâm vào hôn mê, gương mặt xinh đẹp không chút huyết sắc, như một đóa hoa đang tàn lụi, mất đi sinh khí vốn có.
"Lão đại, nhanh, chúng ta đưa chị dâu đến bệnh viện trước. Tô Lân, cậu ở lại xử lý hiện trường."
Lục Thanh Chiêu chạy đến sau nhìn thấy một màn như vậy bị dọa đến nhảy dựng, vội vàng chạy đi mở cửa xe.
Hai người nhanh chóng đưa Đường Ngọc Sở đến bệnh viện, trên đường đi Lục Triều Dương ôm Đường Ngọc Sở, trên giương mặt nghiêm nghị xưa này, xuất hiện vẻ bối rối hiếm thấy.
"Bà xã, tỉnh tỉnh, mở mắt nhìn anh..."
Anh cúi đầu không ngừng gọi cô, sau đó giục Lục Thanh Chiêu: "Lái nhanh một chút!"
Đường Ngọc Sở dựa vào trong lòng anh, hơi mơ hồ mở mắt, ánh mắt khó có thể tập trung.
Ngực của anh vô cùng ấm áp.
Nhiệt độ quen thuộc này, làm cho trên mặt cô cuối cùng cũng hiện lên một nụ cười an tâm.
"Cuối cùng anh cũng đã đến."
Cô thấp giọng thì thầm, cuối cùng ý thức nặng nề chìm vào tối đen.
...
Lúc Đường Ngọc Sở tỉnh lại lần nữa thì Lục Triều Dương đã ngồi bên giường nắm tay cô.
Nhìn thấy cô mở mắt, anh gấp gáp đứng dậy, vuốt ve má cô, nhẹ giọng hỏi thăm: "Sao rồi? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Đầu Đường Ngọc Sở trống không mấy giây, mới nhớ được mình bị Cố Ngọc Lam đụng phải, bây giờ hẳn là đang ở bệnh viện.
Cô cảm nhận một chút, cảm thấy cả người đau đớn.
"Em bị thương rất nặng?" Cô mở to miệng, hỏi anh, giọng nói lại khàn khàn có chút khó nghe.
Lục Triều Dương gật nhẹ đầu: "Tay và chân bị trầy da không ít, đầu có chấn động nhẹ."
"Khó trách em cảm thấy đau đầu như vậy."
Cô chậm rãi ngồi dậy trên giường, tay chạy bị thương, co lại hít một hơi, đau đến mức gương mặt nhỏ hơi trắng.
Lục Triều Dương vội vàng đi đỡ cô, động tác vô cùng dịu dàng: "Có cần anh đi gọi bác sĩ không."
"Không cần, em không sao."
Cô lắc đầu, có chút cậy mạnh nói.
Lục Thanh Chiêu đúng lúc đi từ bên ngoài đến, nghe nói thế không khỏi bĩu môi nói: "Chảy nhiều máu như vậy, còn nói không sao, cô không biết, lúc lão đại tìm được cô, thiếu chút nữa bị dọa đến điên rồi."
Đây là lần đầu tiên anh ta lớn như vậy nhìn thấy Lục Triều Dương có vẻ bối rối!
Đường Ngọc Sở áy náy liếc nhìn Lục Triều Dương: "Xin lỗi, làm anh lo lắng rồi."
"Không sao, chỉ cần em không sao là được rồi…"
Lục Triều Dương thở phào một cái, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, giống như là bảo vệ một bảo bối.
Đường Ngọc Sở tham lam tựa vào người anh, nghe hơi thở có hương vị chỉ thuộc về anh, hưởng thụ sự an tâm anh mang lại, hoàn toàn không nỡ đẩy anh ra.
Anh cúi đầu, khẽ hôn lên tóc cô, ánh mắt lại nhìn về phía Lục Thanh Chiếu ở đằng sau, như đang hỏi thăm anh ta.
Lục Thanh Chiêu gật nhẹ đầu, đáy mắt có một vòng lành lạnh.
Dám có gan tổn thương cô, vậy người nọ cũng sắp đến lúc chết đi rồi!
Dựa vào trong ngực Lục Triều Dương một lúc, Đường Ngọc Sở cảm giác mệt mỏi, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ đến một khắc trước khi mình hôn mê.
Lúc đó, trong lòng cô có chút sợ hãi, sợ mình sẽ chết, sợ mình sẽ không còn gặp được Lục Triều Dương.
Cô rất bối rối, nên mới gọi cho anh.
Cô nói: "Triều Dương, em bị xe đụng."
Anh nói: "Em có sao không, ở đó đợi anh, anh sẽ lập tức đến."
Từ sau khi mẹ qua đời, trên đời này không còn ai quan tâm bảo vệ cô như vậy nữa.
Ba sẽ không, Bùi Hằng Phúc sẽ không... Lại chỉ có Lục Triều Dương sẽ.
Đột nhiên nước mắt cô rơi như mưa, vùi đầu vào trong lòng anh, khóc đến cả người run rẩy.
Lục Triều Dương cho rằng cô còn sợ hãi, không khỏi vỗ sau lưng cô dỗ: "Không sợ, có anh đây, không sao, ngoan, không khóc..."
Anh dịu dàng làm người ta phải trố mắt nhìn, rồi lại tùy ý để cô chùi nước mắt nước mũi vào người mình.
Không biết qua bao lâu, Đường Ngọc Sở khóc đủ, mới ra khỏi lồng ngực Lục Triều Dương.
Lục Thanh Chiêu không khỏi thì thầm một tiếng: "Đều nói phụ nữ làm từ nước, hôm nay xem như là đã thấy được. Được rồi, chị dâu, chị đói bụng không, ăn gì đó trước đi, ăn xong mới có sức khóc tiếp."
Kẻ dở hai Lục Thanh Chiêu dọn thức ăn mới mua lên bàn, đâm chọc một câu.
Đường Ngọc Sở kéo kéo mũi: "Lần đầu tiên tôi bị thương nhiều như vậy, nói không chừng còn để lại sẹo, cậu còn không cho người ta khác, có còn là người không?"
Lục Triều Dương liếc mắt nhìn em trai nhà mình mọt cái, ánh mắt kia như là tuyết phủ trong mùa đông giá rét.