Sủng Vợ Lên Trời

Chương 69: Muốn giấu em đi




“Ừm.”

Lục Triều Dương gật đầu, tầm mắt quét quanh cửa hàng, nhanh chóng chọn vài bộ quần áo, lập tức dặn dò hướng dẫn viên mua sắm lấy xuống.

Đường Ngọc Sở căn bản là không kịp phản ứng, bị đẩy vào trong phòng thử đồ.

Lúc ra ngoài, Đường Ngọc Sở nhìn bản thân mình trong gương, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Mắt nhìn của Lục Triều Dương rất sắc sảo, những phong cách anh chọn cho Đường Ngọc Sở đều không giống nhau, có phong cách của các thiên kim tiểu thư nhà giàu, có vest đi làm, cũng có phong cách thục nữ, còn có cả quyến rũ…nhưng mỗi mẫu đều có thể khiến cho Đường Ngọc Sở phong tình quyến rũ theo một cách khác nhau, làm nổi bật cực kỳ.

Sau khi nhìn thử, Đường Ngọc Sở cũng không khỏi cảm thán khen ngợi, cảm thấy gu thẩm mỹ của mình so với anh, tự hổ thẹn là không bằng.

Cô bất giác nhìn Lục Triều Dương một cái, cũng thâm ý mà nói: “Anh cũng biết chọn đồ nữ quá nhỉ.”

Lục Triều Dương mỉm cười nhún vai: “Giống như bà xã, tiếp xúc lâu dài với giới thời trang mà thôi.”

Đường Ngọc Sở cười cười, nhưng biểu cảm rất nghiêm túc: “Nhưng mà, quần áo của em rất nhiều, mua một hai bộ được rồi, không cần lãng phí như vậy.”

“Lấy hết.” Lục Triều Dương nhàn nhạt nói, mắt cũng không ngước lấy một cái.

Đường Ngọc Sở dở khóc dở cười: “Chỗ này có cả 15 bộ a, một ngày một bộ, phải mặc nửa tháng. Hơn nữa, cộng giá cả lại cũng không có ít, tiền lương mấy tháng của em đó.”

“Tấm thẻ này không có hạn mức, mua cả trung tâm thương mại cũng đủ. Hơn nữa, cho dù không đủ, có thể kêu Thanh Chiêu đi bán xe.”

Lời này của Lục Triều Dương, không thể không nói là bá khí, Đường Ngọc Sở nghe mà trái tim run lên.

Mua cả trung tâm mua sắm cũng đủ?

Cô rốt cuộc đã gả cho một ông chồng có tiền như thế nào vậy?

Đường Ngọc Sở á khẩu không nói gì cả một hồi, cuối cùng bất lực, chỉ đành kêu người hướng dẫn mua sắm gói lại toàn bộ quần áo.

Sau khi rời trung tâm mua sắm với túi lớn và túi nhỏ thì đã là buổi trưa, ba người bèn tìm một nhà hàng gần đó giải quyết bữa trưa.

Không nói đến cái khác, bên cạnh có hai người đàn ông đẹp trai đến không có thiên lý này đi cùng thôi, Đường Ngọc Sở đi đến đâu, tỷ lệ quay đầu lại đều quá cao, muốn thu hút sự chú ý thế nào thì thu hút thế đó.

Nhưng mà, trên đường đi, cô cũng chịu các loại ánh mắt rửa tội đầy hâm mộ và đố kỵ của các cô gái trên đường, suýt chút nữa là bị bắn xuyên qua cơ thể luôn rồi.

Buổi chiều, ba người lại tìm một quán cà phê gần đó, uống cà phê, tận hưởng khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm có, buổi tối sau khi trở về nhà, Lục Triều Dương hỏi Đường Ngọc Sở: “Buổi tối có muốn theo anh đi tham gia một buổi tụ tập không?”

“Tụ tập?”

Đường Ngọc Sở chớp chớp mắt, không có lập tức đồng ý, chỉ là nhìn chằm chằm vào anh hỏi: “Có những ai đến đó?”

“Bạn bè.”

Lục Triều Dương ung dung nói.

Nhưng mà, từ trong lời nói của anh, Đường Ngọc Sở lại cảm nhận được một số hàm ý khác, chỉ e cái được gọi là bạn bè của anh, chắc hẳn là loại rất quan trọng.

Anh ấy… chuẩn bị giới thiệu cô cho bạn bè quen biết sao?

Thông minh như Đường Ngọc Sở, trong lòng bất giác dấy lên một tia ấm áp, có một loại cảm giác thoả mãn khi được xem trọng.

“Em đi.”

Cô mỉm cười ngọt ngào với anh, trịnh trọng nói: “Em sẽ ăn vận đẹp một chút.”

Lục Triều Dương mỉm cười gật đầu: “Mỏi mắt mong chờ.”

Khoảng bảy giờ tối, Đường Ngọc Sở quả nhiên tận tâm ăn vận sửa soạn chỉnh chu, chuẩn bị cùng Lục Triều Dương ra ngoài.

Tối hôm nay, cô mặc một chiếc đầm liền thân màu nhạt, vòng eo xinh đẹp bị thắt lưng ôm chặt lại, nét mặt thanh tú không chút son phấn, đôi môi không son mà đỏ, mày không vẽ mà đen, đôi mắt sáng rực như làn nước mùa thu, làn da trắng mịn đẹp đẽ như ngọc, khí chất tươi tắn tao nhã, khí tức thanh cao nồng đậm đó khiến cho cô càng có thêm một phong vị khác.

“Được chứ?”

Mặc một chiếc váy mới mua, quay một vòng trước mặt Lục Triều Dương, Đường Ngọc Sở mỉm cười hỏi.

“Rất đẹp, khiến anh có một loại kích động muốn giấu em đi.”

Trong ánh mắt thờ ơ của Lục Triều Dương có một tia kinh diễm.

“Thật bá đạo.”

Đường Ngọc Sở quở trách một câu, đi tới khoác lấy cánh tay của anh: “Đi thôi, chỉ cần không làm anh mất mặt là được.”

“Anh nghĩ, chắc sẽ làm bọn họ kinh diễm đó.”

Lục Triều Dương cong cong khoé môi, cúi người hôn trộm lên môi cô một nụ hôn thơm ngọt, sau đó mới ôm cô đi ra ngoài.

Khoảng 7 giờ 30 phút, hai người đến một câu lạc bộ cao cấp trong thành phố, sau khi bước vào, Lục Triều Dương quen đường quen lối mà đi phía trước dẫn đường, Đường Ngọc Sở theo đằng sau anh, lên thang máy, băng qua hành lang yên tĩnh và tao nhã, cuối cùng ngừng lại ở trước cửa của một phòng bao cấp bậc kim cương.

Lục Triều Dương giơ tay gõ cửa, một lúc sau, cửa được mở ra từ bên trong, sau đó Đường Ngọc Sở nghe thấy thanh âm ồn ào của Lục Thanh Chiêu: “Lão đại đến rồi!”

Sau đó lại có một thanh âm đàn ông lạ lẫm truyền tới: “Chị dâu đến chưa?”

“Đến rồi đến rồi.”

“Ở đâu ở đâu?”

Trong phòng bao truyền đến những tiếng ồn ào, Đường Ngọc Sở bởi vì đứng đằng sau lưng Lục Triều Dương, người bên trong vốn không nhìn thấy cô, đợi đến khi Lục Triều Dương kéo cô đi vào, cô mới hoàn toàn lộ ra trước mắt đám người.

Bầu không khí rõ ràng là yên lặng trong giây lát.

Ánh mắt của những người bên trong đều đổ dồn lên người Đường Ngọc Sở, trên mặt mang theo sự tò mò nồng đậm.

Cô yên lặng đứng ở nơi đó, ánh sáng rực rỡ dát lên một tầng sáng xinh đẹp trên gương mặt cô, đôi con ngươi của cô thuần khiết linh động, khoé miệng nhếch lên nụ cười nhẹ nhàng mê người, lông mày thanh tú, ngũ quan nhỏ nhắn xinh xắn, khí chất thoát tục, chiếc váy màu nhã làm nổi bật cô, khiến cô có chút ý vị không nhuốm bụi trần, trông vô cùng động lòng người.