Sủng Vợ Lên Trời

Chương 408: Sự việc không đơn giản




Nghe thấy cô ta nhắc đến chuyện ông nội của Tử Dục giả bệnh, Tống An Kỳ cười khẽ một tiếng: “Cô Hứa, mặc kệ giả bệnh là do bất đắc dĩ hay là do như thế nào đó, các người đều đang lừa gạt Tử Dục, anh ấy tức giận như vậy cũng là chuyện rất bình thường.”

“Tôi biết.” Hứa Tâm Tĩnh sốt ruột nói tiếp: “Tôi biết anh ba tức giận là đúng, nhưng mà ông nội cũng biết mình sai rồi, đều là người nhà với nhau, cần gì phải ôm hận thù chứ.”

Thấy dáng vẻ của cô ta sốt ruột như vậy, Tống An Kỳ nhếch môi suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói: “Được rồi, tôi sẽ khuyên Tử Dục đi thăm ông nội.”

Thấy cô đã đồng ý, trên mặt của Hứa Tâm Tĩnh mới xuất hiện vui mừng, tràn đầy cảm kích, không ngừng nói cảm ơn: “Cảm ơn cô, cô Tống, thật sự rất cảm ơn cô...”

“Đừng có cảm ơn tôi.” Tống An Kỳ đưa tay cản lại lời nói cảm ơn của cô ta: “Tôi chỉ là khuyên thôi, nhưng mà về phần Tử Dục có đi hay không thì đó là chuyện của anh ấy.”

Hứa Tâm Tĩnh không quan tâm, lắc đầu: “Không có việc gì đâu, tôi biết là anh ba chắc chắn sẽ nghe theo lời của cô.”

Tống An Kỳ cười cười không nói gì nữa?

...

Lúc Tống An Kỳ nhắc với Thẩm Tử Dục chuyện Hứa Tâm Tĩnh đến tìm mình, cô vừa mới nhắc đến thì phản ứng của người đó lập tức trở nên rất lớn, trực tiếp nắm lấy vai của cô nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cô ta có làm gì với em hay không vậy?”

Tống An Kỳ dở khóc dở cười: “Trước hết anh có thể để cho em nói hết lời được không đây?”

“Em nói đi.”

“Cô ta chỉ đến kêu em khuyên anh đi thăm ông nội một chút, nghe nói là mấy ngày nay ông nội ăn uống không ngon.”

Nói xong, Tống An Kỳ nhìn chằm chằm vào anh, nhìn thấy vẻ mặt của anh rõ ràng cứng đờ, sau đó anh buông tay ra quay người sang một bên, giọng nói lạnh nhạt: “Chuyện đó không liên quan gì đến anh.”

Mặc dù là anh nói rất thờ ơ, không thèm quan tâm, nhưng mà Tống An Kỳ biết đối với anh, ông nội là người thân còn quan trọng hơn so với ba mẹ.

Thế là cô bước lên ghé vào lỗ tai của anh, dịu dàng khuyên bảo: “Tử Dục, ông nội giả bệnh có lẽ là không đúng, nhưng mà ông ấy cũng chỉ là xuất phát từ tấm lòng muốn tốt cho anh, chỉ là chuyện thân là một người lớn yêu thương anh không thể không làm...”

“Tốt với anh à? Yêu thương à?” Thẩm Tử Dục đánh gãy lời của cô, quay đầu nhìn cô, khóe môi mang theo nụ cười mỉa mai: “Ông ấy không phải vì muốn tốt cho anh, đây chẳng qua là vì thỏa mãn sự ích kỷ của ông ấy mà không tiếc lừa gạt anh.”

Tống An Kỳ dịu dàng nhìn chăm chú vào anh ta một hồi lâu, sau đó mới mở miệng nói: “Tử Dục, ông đã lớn tuổi rồi, mấy ngày nay ăn uống không ngon, cơ thể sớm muộn gì cũng sẽ gục ngã, chẳng lẽ anh thật sự đành lòng nhìn thấy người thân mà anh quan tâm bị tổn thương ư?”

Đôi môi mỏng của Thẩm Tử Dục mím lại thành một đường thẳng, không lên tiếng.

Thấy được cảm xúc phức tạp trong đôi mắt của anh, Tống An Kỳ không ngừng cố gắng, cô nói tiếp: “Ông nội bất quá cũng chỉ là một ông cụ cố chấp mà thôi, có nguyên tắc của ông ấy, nhưng mà có rất nhiều chuyện đều có thể thấu hiểu được. Ông nội thật sự yêu thương anh, ông ấy cũng đã nhìn thấy được lòng quyết tâm và thái độ của anh, bây giờ chỉ thiếu việc anh đến trước mặt của ông ấy nói chuyện đàng hoàng với ông ấy, em tin tưởng là ông ấy sẽ thỏa hiệp.”

Thẩm Tử Dục nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô lúc khuyên anh, đôi môi mỏng khẽ mở ra, hỏi: “Em không hận ông ấy ư?”

Tống An Kỳ mỉm cười nói: “Em không hận ông ấy, ông ấy là ông nội của anh, cũng là ông nội của em, em sẽ không hận ông ấy.”

Cô có thể không mang theo khúc mắc mà giúp Tâm Tĩnh khuyên anh, cũng có thể hào phóng nói là cô không hận ông nội. An Kỳ của anh vẫn luôn tốt bụng như vậy, cái này khiến cho anh không khỏi cảm thấy yêu cô hơn.

Anh đưa tay nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, bàn tay vuốt ve sợi tóc mềm của cô, nhẹ giọng nói: “Anh sẽ đi thăm ông nội.”

Tống An Kỳ chậm rãi cong lên khóe môi, trong mắt hiện lên một luồng ánh sáng, rất xinh đẹp.

...

Chuyện của ba Ứng vẫn còn chưa giải quyết được, Ứng Tiêu Tiêu không có tâm trạng đi làm, cô tìm đến những người đồng nghiệp của ba, cô muốn xin bọn họ giúp đỡ, nhưng đều bị từ chối khéo léo.

Chuyện này để cho cô cảm thấy tình cảm giữa con người và người thật là con mẹ nó yếu ớt, lúc mà bạn có quyền thế có tiền bạc, người nào cũng nịnh hót bạn, nói mấy lời hay ý đẹp. Chờ đến lúc bạn xảy ra chuyện rồi, người ta còn chạy nhanh hơn so với cái gì nữa, giống như là sợ chọc phải phiền phức.

Nghĩ đến ngày hôm nay lại gặp phải một người lạnh lùng, Ứng Tiêu Tiêu cực kỳ bực bội, trực tiếp nắm lấy bình rượu trên quầy bar, đặt miệng bình vào trong miệng rồi nuốt một ngụm lớn.

Chất rượu lạnh lẽo trượt xuống cổ họng rồi lại xuống dạ dày, gây nên cảm giác nóng rát, làm cho mi mắt của cô hơi nhăn lại, cảm thấy không thoải mái.

Nhưng mà cùng lúc đó nó lại mang đến một loại cảm giác thống khoái không hiểu được.

Tiếp theo đó, cô lại ngửa đầu uống một miệng lớn.

Cô hi vọng là mình có thể uống say, hi vọng là sau khi tỉnh rượu phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ.

Ba của cô không bị người khác bắt đi, nhà của cô vẫn hoàn mỹ như vậy.

Nhớ đến ba, nhớ đến những người không muốn giúp đỡ, cô càng nghĩ tới thì càng khó chịu, càng nghĩ tới thì càng tức giận, cô uống rượu càng ngày càng nhiều, thẳng cho đến khi say khướt ghé lên trên quầy bar.

Lúc Lục Thanh Chiêu nhận được cuộc gọi của quán bar, khuôn mặt là biểu cảm kinh ngạc. Nhưng sau khi nghe thấy đối phương thông báo chuyện, sắc mặt trong nháy mắt liền trầm xuống.

Đến lúc nào rồi mà cô còn chạy đến đó uống rượu?

Vừa bước vào quán bar, anh liền liếc mắt nhìn thấy bóng dáng đang ghé ở trên quầy bar, anh nhíu nhíu mày lại, sau đó bước nhanh đi tới.

Mắt của cô nhắm lại, lông mày cau chặt, trông cô rất không thoải mái.

Sau khi nhìn thấy cô, cơn tức giận từ từ lắng xuống, biến thành một tiếng thở dài.

“Sao lại để mình uống say như vậy chứ?” Anh vừa bất đắc dĩ thở dài vừa đỡ cô dậy.

Nhưng mà cô thật sự say rất dữ dội, ngay cả đứng lên cũng không đứng nổi, anh cũng chỉ có thể bế ngang cô lên, bước chân trầm ổn đi ra lối ra của quán bar.

Nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường mềm mại, sau đó quay người bước vào trong phòng tắm, lúc đi ra thì trên tay lại có thêm một cái khăn.

Chiếc khăn mặt mềm mại ấm áp nhẹ nhàng lau qua mỗi một góc cạnh trên gương mặt của cô, trong đôi mắt đang nhìn cô của anh tràn đầy ánh sáng dịu dàng như nước.

“Đồ ngốc này, tâm trạng không tốt thì có thể tìm đến anh, một mình chạy đến đó uống rượu cũng không sợ xảy ra chuyện nữa.” Trong giọng nói dịu dàng của anh mang theo một tia bất mãn.

Chuyện của ba cô đối với cô là một đả kích rất lớn, tình huống hiện tại là bọn họ không có chứng cứ để chứng minh ba của cô không tham ô và nhận hối lộ.

Tình huống ở bên phía anh cả cũng không lạc quan, Tô Lân nói cho anh ta biết có rất nhiều người đều không đồng ý dây vào trong vũng nước đục lần này, lựa chọn bo bo giữ mình, việc này làm cho sự việc càng trở nên khó giải quyết hơn.

Lúc đầu anh ta còn tưởng rằng có người đang cố ý trả thù chú Ứng, nhưng mà bây giờ xem ra hình như là chuyện này không đơn giản.

Có nhiều người không đồng ý giúp đỡ, nếu như thật sự có người cô ý hãm hại chú Ứng, vậy thì thế lực sau lưng của người này cũng không nhỏ.

Đến cùng là ai đây, vậy mà có thể để cho anh cả phải bất lực?

Trong lúc đang suy nghĩ, trong đầu của anh lóe lên một người, động tác trên tay dừng lại, hai mắt chậm rãi mở to hơn, có chút không dám tin tưởng.

Người có thể để cho anh cả đau đầu như vậy, ngoại trừ người đó thì không có người nào khác.

Người đó chính là ba của anh và anh cả, Lục Toàn Hưng.

Nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ ông ra, thật sự không nghĩ ra còn có ai khác.

Lục Thanh Chiêu nhíu chặt lông mày, trong mắt nhiều hơn một chút nghi hoặc, tại sao ông ấy lại muốn làm như vậy?

Anh ta nhớ đến trước đó ông già đã kêu anh ta trở lại thủ đô, nhưng mà anh lại từ chối, hơn nữa anh cả với chị dâu cũng đã nói ông già sẽ cố ý muốn thông qua việc khống chế anh ta để kiềm chế anh cả.

Như vậy chuyện nhà họ Ứng chính là bước đầu tiên đó ư?