Sủng Vợ Lên Trời

Chương 401: Làm bọn họ tức chết mới là tốt nhất




“Chia tay với Tử Dục đi, đứa bé có thể sinh ra, đến lúc đó ôm về nhà họ Thẩm nuôi dưỡng, nhà họ Thẩm cũng sẽ bù đắp cho cô.”

Đây là lựa chọn duy nhất của Tống Khanh Phi và nhà họ Thẩm cho cô.

“Nếu như em không đồng ý thì sao?” Tống An Kỳ hỏi lại.

Tống Khanh Phi cười nói: “Như vậy thì nhà họ Thẩm cũng sẽ không từ bỏ ý định.”

Đối nghịch với nhà họ Thẩm giống như là lấy trứng chọi đá, người bị thương chắc chắn là cô và ba mẹ của cô.

Như vậy cô cần gì phải không biết tự lượng sức mình?

Tống An Kỳ hít một hơi thật sâu: “Đứa bé tôi sẽ không giao cho nhà họ Thẩm, tôi sẽ tự mình nuôi dưỡng nó.”

“Cô Tống, cô cảm thấy dựa vào cô thì có thể cho đứa bé cuộc sống tốt đẹp được ư?” Tống Khanh Phi vòng hai tay trước ngực, dù gấp nhưng vẫn ung dung mà nhìn cô.

“Không thể, nhưng tôi là mẹ của đứa bé, trẻ con không thể không có mẹ được.”

“Cô yên tâm đi, Tâm Tĩnh sẽ trở thành mẹ của đứa bé, con bé sẽ coi như là con ruột.”

Xem ra bọn họ đã dự định xong tất cả mọi chuyện, cô căn bản cũng không có quyền lựa chọn.

Tống An Kỳ châm chọc nói: “Các người suy tính cũng thật là chu đáo quá.”

Sau đó cô thay đổi sắc mặt, giọng nói kiên định: “Mẹ của đứa bé cũng chỉ có thể là tôi.”

Tống Khanh Phi nhíu chặt mi tâm: “Cô Tống, cô hà tất gì phải làm như vậy, đây chính là dòng máu của nhà họ Thẩm, cô cảm thấy nhà họ Thẩm sẽ để cho nó lưu lạc ở bên ngoài à?”

“Là dòng máu của nhà họ Thẩm à?” Tống An Kỳ cười nhạo một tiếng: “Không, nó là đứa bé của nhà họ Tống, không phải là đứa bé của nhà họ Thẩm.”

Không ngờ tới là cô lại cố chấp như vậy, Tống Khanh Phi gắt gao trừng mắt nhìn cô.

“Đúng vậy đó, là đứa bé của nhà họ Tống, người nhà họ Thẩm các người nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Đột nhiên lại có một âm thanh cắt ngang.

Tống Khanh Phi và Tống An Kỳ nhanh chóng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Ứng Tiêu Tiêu và Đường Ngọc Sở một trước một sau đi đến.

“Tiêu Tiêu, Ngọc Sở...” Tống An Kỳ rất bất ngờ, không ngờ đến là hai người bọn họ lại đột nhiên xuất hiện.

Tống Khanh Phi lập tức lạnh mặt trách mắng: “Các người có giáo dục hay không vậy, vậy mà lại nghe lén ở bên ngoài?”

“Giáo dục hả?” Ứng Tiêu Tiêu cười lạnh một tiếng: “Người nhà họ Thẩm của các người ép buộc một cô gái làm chuyện mà cô ấy không muốn làm giống như thế này, vậy các người được giáo dục ở chỗ nào vậy?”

“Cô...” Tống Khanh Phi tức giận nói không ra lời.

Đường Ngọc Sở đi đến bên cạnh của Tống An Kỳ, cầm lấy tay của cô, sau đó cho cô một nụ cười trấn an: “An Kỳ, bọn tớ tới rồi.”

Tống An Kỳ vừa mới kìm nén không khóc, trong nháy mắt liền bật khóc, lúc này tất cả mọi uất ức đều tuôn ra.

Đường Ngọc Sở đau lòng đưa tay kéo cô vào trong ngực, ánh mắt nhìn về phía Tống Khanh Phi, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn: “Đứa bé sẽ không cho nhà họ Thẩm các người, An Kỳ sẽ không chia tay với Tử Dục, các người dẹp suy nghĩ này đi.”

“Đúng vậy đó.” Ứng Tiêu Tiêu xem thường híp mắt nhìn Tống Khanh Phi: “Thật là hèn hạ, cô biết rõ An Kỳ yêu Thẩm Tử Dục như vậy, cô liền bắt lấy nhược điểm này mà muốn An Kỳ rời khỏi Thẩm Tử Dục, quả thật quá hèn hạ! Tôi khinh thường các người.”

Tống Khanh Phi giận quá hóa cười: “Hèn hạ à? Tôi cũng chỉ là nói sự thật cho cô ta biết mà thôi, để cô ta đưa ra lựa chọn, cô ta lựa chọn chia tay hoặc là không rời xa nhau đều là do quyết định của cô ta.”

“Mẹ kiếp! Cô rõ ràng biết cô ấy sẽ chọn chia tay, cho nên mới nói ra những lời đó, bây giờ hay rồi đó, ném mất mặt mũi mình không còn một mảnh, thật là kinh tởm!”

Ứng Tiêu Tiêu căm giận trừng mắt nhìn cô ta một chút, sau đó lại nói với Tống An Kỳ: “An Kỳ, chúng ta đừng nghe theo lời của cô ta, cậu và Thẩm Tử Dục đều đã có con rồi, cho dù anh ta có từ bỏ tất cả nhà họ Thẩm thì như thế nào chứ, cậu đừng quên là còn có tổng giám đốc Lục ở đây, sao có thể để cho các cậu chịu thiệt được?”

Nghe thấy cô nhắc đến “tổng giám đốc Lục”, mắt của Tống Khanh Phi lóe lên, ánh mắt âm trầm nhìn bọn họ.

Ứng Tiêu Tiêu sợ là Tống An Kỳ vẫn ngây ngốc nghe theo lời rồi làm theo nhà họ Thẩm, nhanh chóng nháy mắt với Đường Ngọc Sở: “Ngọc Sở, tớ nói có đúng không, các cậu chắc chắn sẽ không để bọn An Kỳ phải chịu thiệt thòi?”

Đường Ngọc Sở bất đắc dĩ bật cười, sau đó dịu dàng nói: “An Kỳ, Tiêu Tiêu nói không sai đâu, Triều Dương sẽ giúp Tử Dục mà. Hơn nữa không phải là cậu không biết năng lực của Tử Dục, chẳng lẽ là cậu không tin cậu ấy hay sao?”

Triều Dương? Lông mày của Tống Khanh Phi nhíu chặt lại, ánh mắt dò xét rơi ở trên người của Đường Ngọc Sở, sao cô lại có thể gọi thẳng tên của anh họ Triều Dương như vậy chứ, cô với anh họ Triều Dương có mối quan hệ như thế nào?

Lời nói của Đường Ngọc Sở làm cho những suy nghĩ hỗn loạn của Tống An Kỳ dần dần bình tĩnh lại, cô ấy có chút bất đắc dĩ cười cười: “Ngọc Sở, tớ không phải là không tin Tử Dục, chỉ là tớ không muốn để anh ấy phải vì tớ mà chịu thiệt thòi thôi.”

“Nhưng mà cậu tách ra với cậu ấy, chẳng lẽ cái này đối với cậu ấy là công bằng à? Cậu ấy vì cậu mà chống lại nhà họ Thẩm, thậm chí ngay cả ông nội cậu ấy đều tức đến nỗi nhập viện rồi, cậu ấy vì cậu có thể làm được loại tình trạng này, chẳng lẽ cậu lại đành lòng làm tổn thương trái tim của cậu ấy ư?”

Đường Ngọc Sở vừa tức lại vừa thương cô, sao cô có thể ngốc như vậy được chứ, dễ dàng bị người khác thu phục như vậy.

Tống An Kỳ mấp máy môi, tự giễu cong khóe môi: “Ngọc Sở, tớ thật sự quá ích kỷ.”

Phần tình cảm giữa cô với Tử Dục, cho đến bây giờ đều là Tử Dục đang cố gắng, cô chỉ yên tâm thoải mái đón nhận tất cả những gì mà anh mang đến cho mình.

Nếu như cô thật sự lựa chọn rời khỏi anh, anh càng nhận đau đớn hơn, anh càng hận cô hơn. Kết quả như vậy, cô chỉ vừa tưởng tượng đến thì đã cảm thấy đau lòng không thể thở nổi.

Cô không muốn phải tách ra với anh.

Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lúc mở mắt ra, trong đôi mắt trong trẻo của cô lộ ra kiên định. Cô nhìn về phía Tống Khanh Phi nói từng câu từng chữ: “Chị dâu, tôi sẽ không tách ra với Tử Dục, cho dù tương lai có khó khăn tới bao nhiêu, chỉ cần chúng tôi ở bên nhau, vậy thì cuộc sống đó chính là hạnh phúc. Tôi hi vọng có thể nhận được lời chúc phúc của chị dâu.”

Lời nói chân thành tha thiết của cô làm cho cảm xúc của Tống Khanh Phi hơi xúc động, nhưng mà vừa nghĩ đến ông nội, còn có Tâm Tĩnh, cô ta lại cứng lòng và nói với một giọng điệu mạnh mẽ: “Tôi không thể nào chúc phúc cho các người được.”

Dứt lời, cô ta nhìn sâu vào mắt của Tống An Kỳ, sau đó quay người rời đi.

“Thật là đáng giận quá đi thôi! Còn không chúc phúcl nữa chứ, bọn mình cũng đâu có cần lời chúc phúc của cô ta đâu, hứ!” Ứng Tiêu Tiêu nhìn về phía Tống Khanh Phi rời đi, khinh thường nhếch môi.

Tiếp theo đó cô ấy lại quay đầu lại, bộ dạng bất mãn trừng mắt nhìn Tống An Kỳ: “An Kỳ, có phải là cậu bị ngốc hay không vậy hả? Bọn họ càng không cho hai người ở bên nhau, hai người liền phải ở cùng bên nhau, làm cho bọn họ tức chết mới là tốt nhất.”

“Tiêu Tiêu!” Đường Ngọc Sở trừng mắt nhìn cô ấy: “Nói chuyện càng ngày càng không có chừng mực rồi đó.”

Ứng Tiêu Tiêu hếch môi: “Tớ đang còn không phải là nhất thời tức giận quá à.”

Đường Ngọc Sở bất đắc dĩ thở dài: “Tớ biết mà, nhưng mà phải cẩn thận từ ăn nói tới hành động đó, có hiểu không, đừng gây thêm phiền phức cho An Kỳ.”

“Được rồi, tớ sẽ cố gắng.” Ứng Tiêu Tiêu ngượng ngùng sờ sờ mũi.

Đường Ngọc Sở giận dỗi liếc nhìn cô ấy một chút, sau đó lại nói với Tống An Kỳ: “An Kỳ, chúng ta đi ra ngoài đi, xem xem bọn người Triều Dương đã nói chuyện xong chưa.”

Tống An Kỳ nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc bọn họ đi đến từ cầu thang, đúng lúc bọn người của Lục Triều Dương cũng bước ra từ trong phòng bệnh.

“Triều Dương.” Đường Ngọc Sở kêu lên, sau đó đỡ Tống An Kỳ bước nhanh đi đến.

Bởi vì nhìn thấy Tống An Kỳ cũng đang ở đây, cho nên Lục Triều Dương gọi điện thoại cho Đường Ngọc Sở nói tình huống cho cô biết, cô cũng nói là mình sẽ chạy đến ngay.

Nhìn thời gian, nếu như cô tới thì cũng đã tới rồi, nhưng mà tại sao lại không thấy người đâu.

Lục Triều Dương nhíu mày nhìn đồng hồ ở trên cổ tay, đúng lúc này anh nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền đến.

Anh nhìn lại theo tiếng gọi, chỉ nhìn thấy ba người bọn họ đang bước nhanh đi về phía bên này.