Sủng Vợ Lên Trời

Chương 398




Thẩm Tử Dục đỡ Tống An Kỳ đi ra khỏi bệnh viện, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười vui sướng, trông rất rạng rỡ dưới ánh sáng mặt trời chói chang.

Lúc nãy bác sĩ cũng đã nói tất cả các chỉ số của đứa bé đều rất bình thường, nhưng mà là thời kỳ đầu mang thai, nên phải cẩn thận chăm sóc.

Nghe nói như vậy, tâm trạng vui sướng khi biết mình được làm ba của Thẩm Tử Dục liền bị sự khẩn trương thay thế. Anh nghĩ là phải cẩn thận chăm sóc chính là không thể để cho An Kỳ mệt mỏi, cho nên anh muốn ôm cô, không cho cô đi bộ.

Lại bị An Kỳ xấu hổ từ chối, cô nói đừng quá lo lắng, đi bộ sẽ không có ảnh hưởng gì tới đứa bé đâu.

Thẩm Tử Dục cũng biết là mình đã lo lắng quá độ, nhưng dưới sự kiên trì của anh, anh vẫn đỡ An Kỳ đi, cẩn thận che chở cô đi ra khỏi bệnh viện.

Tống An Kỳ rất bất đắc dĩ, cô đã có thể tưởng tượng được trong vòng mấy tháng trong tương lai anh sắp khoa trương đến cỡ nào, khẩn trương đến cỡ nào.

Ngồi vào trong xe, Thẩm Tử Dục thắt dây an toàn giúp cho cô, nhẹ nhàng mổ xuống bờ môi của cô, sau đó nói: “An Kỳ, về nhà lấy sổ hộ khẩu thôi, chúng ta đi đăng ký kết hôn.”

Tống An Kỳ giật mình: “Vội vàng như vậy luôn hả?”

“Có vội không?” Thẩm Tử Dục nhíu mày, ánh mắt rơi xuống vùng bụng vẫn còn đang bằng phẳng của cô: “Con cũng đã có rồi, anh nghĩ tới bây giờ cũng đã chậm rồi đó.”

“Nhưng mà...” Tống An Kỳ vẫn cảm thấy quá vội vàng.

“Chẳng lẽ em muốn con sinh ra sẽ không có hộ khẩu?”

Hay lắm, lý do này của anh, cô không có cách nào phản bác được!

Mặc dù cô biết cho dù bọn họ không đi đăng ký kết hôn, dựa vào năng lực của anh thì đứa bé cũng có thể có hộ khẩu được.

Thật ra cô cũng muốn kết hôn.

Thẩm Tử Dục đưa cô về nhà họ Tống, sau đó mình lại về nhà họ Thẩm đi lấy sổ hộ khẩu.

Lúc Thẩm Tử Dục về đến nhà, ông cụ Thẩm đang ở trong phòng khách chơi cờ tướng với Hứa Tâm Tĩnh, vừa nhìn thấy anh trở về thì liền vẫn tay kêu anh đi qua.

Thẩm Tử Dục vội vã muốn lấy sổ hộ khẩu, liền trực tiếp từ chối: “Ông nội, con có việc gấp lắm, tối nay lại nói.”

Nói xong anh liền vội vàng chạy lên trên lầu.

“Nó đang bận bịu cái gì vậy chứ? Vội vàng như vậy, ngay cả thời gian nói một câu với ông cũng không có nữa?” Ông cụ Thẩm rất không vui.

“Ông ơi, ông đừng giận mà, chắc là anh ba đang có chuyện gì đó cực kỳ gấp.” Hứa Tâm Tĩnh dịu dàng trả lời.

Cô ta nhìn về phía lầu hai, mi tâm như có như không mà nhíu lại, nhìn thấy anh ba gấp gáp chạy về nhà như vậy, trong lòng của cô ta ẩn ẩn có một tia bất an.

Ông cụ Thẩm nhìn thấy cô ta đang nhìn chằm chằm lên lầu hai liền cười nói: “Con nhóc này, con muốn lên thì cứ lên đi, không cần phải quan tâm đến cảm nhận của ông già này đâu.”

Nghe vậy, Hứa Tâm Tĩnh ngại ngùng cười nói: “Ông đang nói cái gì đó?”

Ông cụ Thẩm tiếp tục cười nói: “Đi đi, giúp ông nội nhìn xem cái thằng nhóc thối đó đang làm cái gì.”

Hứa Tâm Tĩnh vừa đi lên lầu liền nhìn thấy Thẩm Tử Dục đi ra từ trong phòng của mình, cô ta gọi: “Anh ba.”

Thẩm Tử Dục mừng rỡ nhìn sổ hộ khẩu ở trong tay của mình, nghe thấy giọng nói của Hứa Tâm Tĩnh, anh ngẩng đầu lên, nụ cười ở trên mặt phai nhạt mấy phần, giọng điệu xa cách hỏi: “Sao vậy?”

Hứa Tâm Tĩnh đi đến trước mặt của anh, liếc mắt liền nhìn thấy được sổ hộ khẩu ở trong tay của anh, ánh mắt lóe lên, cô ta giả bộ không hiểu mà hỏi: “Anh ba, anh lấy sổ hộ khẩu muốn làm gì vậy?”

“An Kỳ mang thai rồi, chúng tôi muốn đăng ký kết hôn trước.” Thẩm Tử Dục cũng không giấu diếm, bởi vì đây là chuyện đã quyết định rồi, để cho cô ta biết cũng tương đương với việc để ông nội biết, như thế này thì anh cũng không cần phải xung đột chính diện với ông nội.

Trong nháy mắt nhìn thấy sổ hộ khẩu, trong lòng của Hứa Tâm Tĩnh liền có suy đoán, bây giờ suy đoán đã thành sự thật.

Cô ta nắm chặt hai tay, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Vậy ông nội có biết không?”

“Ông ấy sẽ biết thôi.” Ánh mắt của Thẩm Tử Dục nhìn cô ta chăm chú.

Cô ta đã cảm nhận được: “Anh muốn để em nói cho ông nội biết?”

Thẩm Tử Dục cười cười: “Không phải là cô muốn hủy bỏ hôn ước à, ông nội vẫn luôn không đồng ý có đúng không, tôi nghĩ đây là một cơ hội rất tốt đó.”

Nói đến đây, anh ta đưa tay vỗ nhẹ lên trên vai của cô ta: “Tâm Tĩnh, tôi tin tưởng là cô có thể làm được.”

Dứt lời, anh đi lướt qua cô ta, bước chân không hề dừng lại mà đi xuống dưới lầu.

Bước chân nhẹ nhàng của anh là đang nói cho cô ta biết tâm trạng của anh tốt biết bao nhiêu.

Là bởi vì sắp kết hôn với người mình yêu ư?

Hứa Tâm Tĩnh nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay mà cô ta cũng không cảm nhận được một chút đau đớn nào.

Tống An Kỳ mang thai rồi, người phụ nữ đê tiện cướp đi anh ba của cô ta lại mang thai!

Cô ta cười nhạo một tiếng, nước mắt tùy ý tràn ra khỏi khóe mắt. Dựa vào cái gì mà bọn họ biết rõ sự tồn tại của cô ta, vậy mà còn không hề kiêng nể gì cả, thật sự cảm thấy cô ta là một đứa trẻ mồ côi không ba không mẹ mà ức hiếp à?

Cô ta tuyệt đối sẽ không để bọn họ như ý.

Cô ta hít một hơi thật sâu, sau đó quay người chạy xuống lầu.

Ông cụ Thẩm đang vô cùng tức giận bởi vì thái độ vội vàng của cháu trai mình, vừa nhìn thấy Hứa Tâm Tĩnh bước xuống lầu, lập tức hỏi ngay: “Tâm Tĩnh, cái thằng nhóc thối kia rốt cuộc là đang bận cái gì vậy?”

Hứa Tâm Tĩnh cúi đầu đi đến trước mặt của ông ta, không lên tiếng.

Ông cụ Thẩm nhíu mày lại: “Tâm Tĩnh, tại sao lại không nói chuyện?”

Lúc này Hứa Tâm Tĩnh mới ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa mà nhìn ông ta: “Ông...”

Trong nháy mắt ông cụ Thẩm liền thay đổi sắc mặt: “Tại sao cháu lại khóc hả Tâm Tĩnh?”

“Ông nội... con... anh ba...” Hứa Tâm Tĩnh không ngừng thút thít, không thể nói được một câu trọn vẹn.

Ông cụ Thẩm nhìn thấy cô ta khóc thì đau lòng muốn chết đi được, không khỏi gấp gáp: “Nói đi, có phải là thằng nhóc thối kia khi dễ con không?”

Nước mắt như là những viên ngọc vỡ không ngừng rơi xuống, Hứa Tâm Tĩnh vừa đưa tay lau nước mắt vừa nói đứt quãng: “Ông nội... anh ba... anh ba muốn kết hôn.”

Lần này, cuối cùng ông cụ Thẩm cũng đã nghe thấy rõ ràng, ông ta cau mày lại: “Kết hôn cùng với ai?”

Sau đó ông ta kịp phản ứng lại: “Cùng với con nhỏ Tống An Kỳ đó à?”

Hứa Tâm Tĩnh gật đầu: “Dạ đúng vậy, là cô ta.”

“Cái thằng nhóc thối kia thật sự quá hồ đồ mà!” Ông cụ Thẩm dùng sức vỗ đùi, trên gương mặt đầy dấu vết năm tháng đều mang theo vẻ phẫn nộ.

Có làm như thế nào ông ta cũng không ngờ đến cái thằng nhóc thối đó còn cố tình làm đến mức độ này, hoàn toàn không đặt ông nội như ông ta vào trong mắt.

Ông ta nhìn Hứa Tâm Tĩnh còn đang không ngừng nức nở, càng đau lòng hơn nữa, ông ta đưa tay kéo cô ta ngồi xuống ở bên cạnh của mình, vỗ nhẹ lên lưng của cô ta, trấn an nói: “Được rồi Tâm Tĩnh, trước tiên cháu đừng khóc, ông nội sẽ giúp cháu.”

Hứa Tâm Tĩnh ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn ông ta: “Ông nội, cô ấy mang thai rồi.”

Ông cụ Thẩm sững sờ, lập tức gầm lên: “Thẩm Tử Dục, cái thằng nhóc thối đó!”

Thẩm Tử Dục cầm theo sổ hộ khẩu vội vàng chạy đến nhà họ Tống, ba Tống vừa nhìn thấy anh, gương mặt vốn dĩ đang tươi cười liền trầm xuống trong nháy mắt.

Thẩm Tử Dục đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tống An Kỳ, cô che miệng cười trộm, ném cho anh một ánh mắt tự mình cầu phúc đi.

“An Kỳ, đi vào đây với mẹ, mẹ lấy sổ hộ khẩu cho con.”

Mẹ Tống kéo Tống An Kỳ vào trong phòng, ở trong phòng khách chỉ còn lại hai người đàn ông ba Tống cùng Thẩm Tử Dục.

Bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị, Thẩm Tử Dục cẩn thận mở miệng gọi: “Chú.”

Ba Tống lại không thèm nhìn anh một cái nào, cúi đầu không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Thẩm Tử Dục mím chặt môi, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm cái gì.