Sau khi Thẩm Tử Dục đứng ra nói rõ về tình hình thực tế của mối tình giữa mình và Tống An Kỳ, những lời bàn tán trên mạng dần dần trở nên không còn cay nghiệt như thế nữa.
“Sao lại thế?” Dương Thiên Thiên không dám tin Thẩm Tử Dục lại ra mặt vì một con ả đê tiện, cô ta còn nghĩ rằng anh chỉ muốn chơi đùa mà thôi.
Bây giờ dư luận trên mạng bắt đầu nghiêng về phía Tống An Kỳ, đây không phải là tình hình mà cô ta muốn thấy.
Vốn dĩ muốn lợi dụng chuyện tình cảm để bôi đen tên tuổi của Tống An Kỳ, có điều bây giờ việc sắp thành lại hỏng, cô ta phải tìm cách đối phó với Tống An Kỳ mới được, chắc chắn không thể để cô ta cướp Minh Nhân đi.
Nghĩ đến Hàn Minh Nhân, cô ta đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, đến một căn phòng ở góc khuất trên tầng ba của ngôi biệt thự, nhẹ nhàng gõ cửa vài cái rồi cao giọng nói: “Minh Nhân, anh đói chưa?”
Sau mười mấy giây im lặng, một giọng nói yếu ớt vang lên từ bên trong: “Thiên Thiên, nếu như cô không thả tôi đi thì chắc chắn tôi sẽ không ăn cơm đâu.”
Gương mặt Dương Thiên Thiên trở nên cứng đờ, giọng nói của cô ta lạnh xuống: “Hàn Minh Nhân, Tống An Kỳ có xứng để anh làm hại mình không?”
“Ha!” Tiếng cười lạnh vang ở bên trong: “Ít nhất thì cô ấy không tàn nhẫn như cô, không ngờ cô lại giam cầm tôi.”
Dương Thiên Thiên siết chặt hai tay, chẳng phải vì anh nên cô ta mới trở nên nhẫn tâm như thế này hay sao, nếu như anh không muốn trở lại với Tống An Kỳ thì cô ta có cần ra hạ sách này vì sợ hãi bị mất đi anh không?
“Minh Nhân, anh đừng trách em. Em yêu anh nên mới không thể không làm như thế.”
“Yêu tôi?” Giọng nói của Hàn Minh Nhân cao vút lên mang theo vẻ mỉa mai: “Thiên Thiên, cô yêu tôi như thế này tôi chẳng chịu nổi đâu, thật sự không chịu đựng nổi.”
Không chịu nổi? Dương Thiên Thiên cười lạnh, giọng nói của cô ta sắc lẻm: “Hàn Minh Nhân, chẳng phải ban đầu anh đến với tôi là vì gia thế của tôi hay sao? Bây giờ nhà họ Dương thất thế nên anh muốn quay lại với cô ta, anh đừng nghĩ rằng tôi không biết anh đang nghĩ cái gì? Rốt cuộc anh cũng chỉ là một kẻ ham mê quyền lực và tiền bạc mà thôi.”
Căn phòng trở nên im lặng, một hồi lâu sau cũng chẳng có tiếng nói nào vang lên.
Dương Thiên Thiên thở dài: “Hàn Minh Nhân, tự anh nghĩ cho kỹ đi, bây giờ Tống An Kỳ là bạn gái của Thẩm Tử Dục, anh cảm thấy cô ta sẽ về với anh sao? Em tin rằng chỉ cần là người phụ nữ có mắt thì sẽ biết anh và Thẩm Tử Dục ai tốt hơn. Bởi thế, anh nghĩ cho kỹ bây giờ mình làm thế có đáng không?”
Vẫn im lặng.
Mặc dù cô ta nhẫn tâm giam cầm Hàn Minh Nhân nhưng rốt cuộc thì Dương Thiên Thiên vẫn quan tâm đến anh ta. Thấy anh ta vẫn im lặng không lên tiếng, cô ta cũng mềm lòng, giọng nói trở nên nhẹ nhàng: “Minh Nhân, em không trách anh vì anh đã nói sự thật cho cô ta nghe, hại chú hai bị vào tù. Nhưng em không cho phép anh tái hợp với cô ta đâu, anh làm thế chẳng khác nào không coi em và con ra gì, có biết là em đau lòng lắm không?”
Lần này, cuối cùng thì Hàn Minh Nhân cũng lên tiếng: “Làm gì có chuyện anh không xem em và con ra gì.”
“Thế vì sao anh muốn tái hợp với cô ta?” Dương Thiên Thiên gặng hỏi.
Sau khi im lặng trong giây lát, giọng nói của Hàn Minh Nhân lại vang lên: “Vì tiền, vì tương lai.”
Anh ta thừa nhận ý đồ của mình một cách thẳng thắn, Dương Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải nói vì yêu gì đấy, vì tiền cũng là một chuyện không có gì đáng trách.
“Minh Nhân, mặc dù ba em nắm giữ ít cổ phần hơn trước kia nhưng ít nhiều gì cũng là một trong số những cổ đông của tập đoàn, mỗi một phần lợi nhuận của tập đoàn đều có phần của ba em, bởi thế chúng ta sẽ không khó khăn lắm đâu.”
Hàn Minh Nhân im lặng, Dương Thiên Thiên lại nói tiếp: “Hơn nữa…rõ ràng Tống An Kỳ không hề muốn tái hợp với anh, chẳng qua là cô ta thấy anh sốt sắng muốn tái hợp với cô ta nên lợi dụng anh để cứu ba mẹ của mình.”
Hàn Minh Nhân sầm mặt xuống ngay khi nghe cô ta nói như thế, thật ra trong lòng anh ta cũng biết Tống An Kỳ muốn lợi dụng mình, chứ bằng không cô ghi âm lại làm gì.
Vốn dĩ anh ta còn đang chìm đắm trong cơn tức giận và căm hận vì bị Dương Thiên Thiên giam cầm, thế nhưng bây giờ anh ta đã nghĩ kỹ càng rồi, bây giờ nghe cô ta nói thế, trong phút chốc anh ta đã thông suốt.
Tống An Kỳ! Anh ta híp mắt lại, ánh mắt toát ra vẻ hung hãn.
Chắc chắn anh ta sẽ không buông tha cho cô đâu.
“Minh Nhân, cho dù anh không quan tâm đến em thì cũng phải quan tâm đến đứa trẻ ở trong bụng em chứ, con không thể nào không có ba được…”
Dương Thiên Thiên vẫn nói luôn miệng, anh ta ngắt lời cô: “Anh đói rồi, muốn ăn cơm.”
Nghe thấy anh chủ động đòi ăn cơm, gương mặt Dương Thiên Thiên toát lên vẻ vui mừng, cô ta vội vàng lên tiếng: “Được, em lập tức kêu người chuẩn bị ngay.”
Sau khi nói dứt lời, cô ta bèn quay người đi xuống dưới lầu.
Thành phố điện ảnh Thanh thành, ‘Thanh phi truyện’ đang trong giai đoạn quay nước rút, Ninh Huyên Huyên không có cảnh bèn ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, đang vùi đầu nghiên cứu kịch bản.
Đột nhiên có người chặn ánh sáng của cô.
Cô ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy người ấy, lông mày hơi nhướn lên: “Hướng Tranh, có việc gì sao?”
Gương mặt của Hướng Tranh rất lạnh nhạt, giọng nói của anh lạnh lùng: “Tôi muốn xin nghỉ phép.”
“Tại sao?” Ninh Huyên Huyên đóng kịch bản lại rồi nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên.
Hướng Tranh im lặng.
Ninh Huyên Huyên không khỏi bật cười: “Là vì Tống An Kỳ chứ gì.”
Đôi mắt đen thẳm của Hướng Tranh gợn lên chút cảm xúc nhưng anh ta vẫn im lặng.
Ninh Huyên Huyên đã quen thuộc với tính cách của anh ta từ lâu, cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả, chỉ tiếp tục nói: “Tôi cũng đã nhìn thấy tin tức rồi, đặc sắc lắm, có điều…bây giờ anh trở về thì có thể làm được gì?”
Vốn dĩ cô ta không hề biết chuyện giữa anh ta và Tống An Kỳ, có một lần nghe anh ta lỡ miệng đề cập đến khi uống rượu say thì cô mới biết.
Một mối tình đầu như thế đúng là khiến cho người ta hâm mộ thật, nhưng mối tình đầu đã đến với người đàn ông khác, anh ta cần gì phải nhúng tay vào?
“Tôi hiểu nhà họ Thẩm, bọn họ không thể nào chấp nhận An Kỳ đâu.” Hướng Tranh nói hờ hững.
Không ngờ anh ta lại bảo mình hiểu nhà họ Thẩm?
Ninh Huyên Huyên phì cười: “Hướng Tranh, nhà họ Thẩm là gia tộc như thế nào, không ngờ anh lại bảo mình hiểu nhà họ Thẩm, có phải ngông cuồng quá rồi không?”
Hướng Tranh nhìn cô ta trân trân, không trả lời ngay mà hỏi tiếp:”Có thể nghỉ phép không?”
Ninh Huyên Huyên sững sờ: “Đương nhiên là có thể.”
“Cảm ơn.” Hướng Tranh chỉ để lại hai chữ này rồi quay người bỏ đi.
Ninh Huyên Huyên nhìn theo bóng lưng của anh ta với ánh mắt hâm mộ, Tống An Kỳ đó có tài có đức gì mà khiến cho hai người đàn ông ưu tú như Thẩm Tử Dục và Hướng Tranh lo lắng vì cô ta kia chứ?
Nghĩ đến việc chuyện tình giữa mình và Hằng Phúc bị bại lộ, mình phải gánh cái danh người thứ ba, ngoại trừ thanh minh của công ty ra thì phía Hằng Phúc không hề lên tiếng, giống như chẳng có người bạn gái là cô vậy.
Ít nhiều gì cũng làm cô cảm thấy đau lòng.
So sánh làm cô tức chết!
Cô nở nụ cười tự giễu rồi mới cúi đầu nghiên cứu kịch bản tiếp.
Mặc dù sau khi Thẩm Tử Dục ra mặt, những tiếng mắng chửi trên mạng dần dần lặng xuống nhưng một rắc rối lớn lại nổi lên ngay sau đó.
Ông nội Thẩm lệnh cho Thẩm Tử Dục dẫn Tống An Kỳ trở về nhà họ Thẩm.
Tống An Kỳ không biết mình có nên khóc hay không, rõ ràng biết một trận mưa to gió lớn sắp nổi lên nhưng cô vẫn theo Thẩm Tử Dục về nhà họ Thẩm trong tâm trạng phiền muộn.
Là phúc hay họa đều không tránh nổi, thuận theo tự nhiên đi vậy.