Nghe ra được sự phấn khởi trong giọng nói của cô, Lục Triều Dương cười khẽ một tiếng: “Sao vậy, em rất thích thể loại phim này hả?”
“Ừm, em thích lắm.” Đường Ngọc Sở gật đầu liên tục: “Từ nhỏ em đã thích đọc sách viễn tưởng, cảm thấy cực kỳ kích thích.”
“Vậy em có muốn phụ trách sửa chữa kịch bản của bộ phim này không?”
“Hả?” Đường Ngọc Sở kinh ngạc trừng to mắt, có chút không thể tin mà hỏi: “Anh nói để em phụ trách sửa kịch bản hả?”
Lục Triều Dương cười: “Đúng vậy, từ nhỏ em đã tiếp xúc qua loại sách này rồi, anh tin là em có suy nghĩ của riêng em.”
“Em có thể chứ?” Mặc dù là Thời Thụy với Hoàng Đình hợp tác làm bộ phim đó, cũng là cô tham gia chỉnh sửa, nhưng mà cô cũng không cảm thấy mình có thực lực để chỉnh sửa một kịch bản.
“Em có thể, anh tin tưởng em.” Giọng nói của Lục Triều Dương cực kỳ chắc chắn.
Đường Ngọc Sở nghiêng người sang nhìn thẳng vào anh, cô không xác định mà dò hỏi một lần nữa: “Em thật sự có thể chứ?”
Cô vẫn không có lòng tin.
“Anh nói có thể thì là có thể.” Lục Triều Dương nhéo nhéo cái mũi của cô, cưng chiều cười nói: “Năng lực của em như thế nào, anh còn hiểu rõ hơn so với em.”
“Anh thật sự hiểu em như vậy à?”
Đường Ngọc Sở nghiêng đầu qua, mỉm cười tươi tắn nhìn anh.
Lục Triều Dương nhướng mày lên: “Anh không hiểu rõ em, vậy người nào hiểu em đây.”
Đường Ngọc Sở gật đầu rồi nói: “Anh nói đúng.”
“Vậy vợ có muốn hiểu rõ nhau càng thêm sâu sắc không?” Lục Triều Dương nở nụ cười nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm cứ như là đang dâng trào cái gì đó.
“Làm sâu sắc hơn hả?” Đường Ngọc Sở một mặt mờ mịt.
“Ừm, làm sâu sắc hơn.” Nói xong, anh ôm cô đứng dậy nhanh chân bước ra ngoài.
Lúc này, cuối cùng Đường Ngọc Sở cũng đã hiểu ý của anh, trên gương mặt trắng nõn nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.
Cái tên này sao cứ luôn nói chuyện mập mờ như thế chứ.
...
Bản án mất tích của bác Triệu, cảnh sát đã lần theo manh mối do Triệu Uyển Nhan cung cấp để điều tra, đúng như dự đoán của Đường Ngọc Sở, không thu hoạch được gì cả.
“Nếu như Triệu Uyển Nhan làm gì đó với bác Triệu, vậy thì nơi đầu tiên chắc chắn ở nhà họ Đường, cho nên đầu tiên phải điều tra biệt thự nhà họ Đường mới được.”
Đây là Triều Dương nói với cô.
Mỗi một góc trong biệt thự nhà họ Đường, ngoại trừ những không gian riêng tư thì đều có thiết bị giám sát, nếu như Triệu Uyển Nhan không nghĩ tới phải xóa bỏ video giám sát, vậy thì tin tưởng là trong video giám sát sẽ có bóng dáng của bác Triệu.
Nhưng mà chuyện này cũng không đơn giản như vậy, lúc Đường Ngọc Sở và Lục Thanh Chiêu đang coi video được quay lại, lại không thể nhìn ra chỗ nào kỳ quái.
Điều này không khỏi làm bọn họ cảm thấy thất bại.
“Đã xem hết chín mười lần rồi, vậy mà lại không phát hiện ra chỗ nào kỳ quái.” Sau đó Lục Thanh Chiêu nằm co lại dựa trên ghế sofa, bực bội gãi tóc của mình.
Hai mắt của Đường Ngọc Sở chăm chú dán chặt vào màn hình máy vi tính, mặc dù Thanh Chiêu nói không có phát hiện bất cứ chỗ nào kỳ quái, nhưng mà Đường Ngọc Sở vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Cô lại cho video chạy một lần nữa, ánh mắt chú ý đến thời gian ở góc bên phải của video, nhíu mày, sau đó quay đầu hỏi Lục Thanh Chiêu: “Thanh Chiêu, trong đoạn sau của cái video này hình như là bác Triệu có chút kỳ quái đó?”
“Kỳ quái hả?” Lục Thanh Chiêu nghe xong, tinh thần lập tức phấn chấn, nhanh chóng ngồi thẳng người dậy, xích lại gần máy tính, tay nắm chặt lấy con chuột kéo thanh phát video, vừa di chuyển qua lại mấy lần, mi tâm chậm rãi cau chặt lại, thật không dám xác định mà nói: “Hình như là có chút kỳ lạ.”
“Hơn nữa cậu nhìn xem.” Đường Ngọc Sở cầm lấy con chuột ở trong tay của anh ta, chậm rãi kéo video về phía trước rồi sau khi kéo đến một chỗ thì lại, kéo ra phía sau một chút: “Cậu có cảm thấy là cái video này kết nối hơi bị sai không, cảm giác giống như là có người nào đó chỉnh sửa rồi ghép lại vậy đó?”
Lục Thanh Chiêu nghiêm túc nhìn xem, sau đó gật đầu: “Đúng là có chuyện như vậy, nếu như cái này đã bị chỉnh sửa rồi ghép lại thành một cái video, vậy thì đã chứng minh được video này bị người khác giở trò, cũng chính là đoạn quan trọng bị xóa mất, những gì mà chúng ta đang xem cũng chỉ là bọn họ cố ý tung hỏa mù thôi.”
Vẻ mặt của Đường Ngọc Sở nghiêm túc nhìn bác Triệu đang đi ở trong video, đột nhiên mắt cô sáng lên, sau đó cô chỉ vào bác Triệu ở trong video, lên tiếng nói: “Ông ta không phải là bác Triệu!”
“Ông ta không phải hả?” Lục Thanh Chiêu rất khiếp sợ.
“Tôi có thể khẳng định, ông ta không phải. Trước kia bác Triệu đã từng chịu tổn thương, lúc đi đường sẽ hơi cà nhắc, tôi xem nhiều lần lắm rồi, thấy người ở bên trong bước đi rất mạnh mẽ, hoàn toàn không giống như là bác Triệu.”
Kể từ lúc cô hiểu chuyện thì bác Triệu đã đến nhà họ Đường rồi, cho nên đối với tình huống của bác Triệu, cô rõ ràng hơn so với ai khác.
Lục Thanh Chiêu trầm tư một lát, sau đó lại nói: “Chị dâu, chị có thể lấy ra video giám sát ở trong sân nhà chị ra nhìn một lát không?”
Anh ta không nói thì cô cũng đã quên mất ở trong sân của cô còn có thiết bị giám sát.
Mà chính đoạn video cô sơ ý bỏ lỡ lại có một phát hiện mới.
Chính là thời gian mà bọn họ xác nhận đoạn video đó bị mất đi, một người đàn ông cao lớn đi ra khỏi biệt thự, hình như là trên tay còn ôm cái gì đó. Video có chút mơ hồ, ánh sáng lại mông lung, bọn họ cũng không nhìn thấy rõ người đó là ai, trên tay hắn ta đang ôm cái gì.
Nhìn đi nhìn lại mấy lần vẫn không nhìn rõ cho lắm.
“Chị dâu...” Lục Thanh Chiêu quay đầu lại nhìn Đường Ngọc Sở.
Đường Ngọc Sở di chuyền ánh mắt từ video đến gương mặt của anh ta rồi nói: “Nói đi, có ý kiến gì.”
“Chúng ta mạnh dạn đoán thứ người đàn ông này đang ôm trên tay chính là bác Triệu, sau đó lại tiếp tục điều tra, chị cảm thấy như thế nào?”
Đường Ngọc Sở suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, chúng ta cứ làm như vậy đi.”
Thế là Lục Thanh Chiêu vận dụng mối quan hệ để có được những đoạn video theo dõi dọc theo con đường từ biệt thự nhà họ Đường ra đường cái từ phía cảnh sát giao thông.
Sau đó anh ta với Đường Ngọc Sở nghiêm túc xem video giám sát, ý đồ muốn tìm được manh mối có lợi.
Trời không phụ lòng người, cuối cùng bọn họ cũng đã tìm được điểm đến cuối cùng của chiếc xe mà tối ngày hôm đó người đàn ông đó đã lái.
Là một bệnh viện tư nhân.
Ngay sau đó, bọn người của Đường Ngọc Sở như ngựa không ngừng vó mà tìm được bệnh viện tư nhân đó, thông qua việc hỏi thăm nhân viên y tế...
Bọn họ đã tìm được bác Triệu...
…
Lúc Đường Ngọc Sở thông báo tin tức này cho Triệu Khải Dương, Triệu Khải Dương ở bên kia điện thoại rất cảm khái mà nói: “Quả nhiên tốc độ phá án của cảnh sát ở thành phố lớn rất nhanh.”
Nghe thấy cái này, Đường Ngọc Sở cười “ha ha” hai tiếng ở trong lòng, lần này cô không muốn phải phàn nàn về phương thức phá án của cảnh sát.
Nhưng mà cô cũng không nói cho Triệu Khải Dương biết thật ra bằng chứng là do cô tìm được, cô cũng chỉ dặn dò anh ta nhanh đến bệnh viện chăm sóc cho bác Triệu.
Mặc dù đã tìm được bác Triệu rồi, nhưng mà ông ấy vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
Hỏi bác sĩ trưởng, người ta cũng chỉ thờ ơ nói là bác Triệu bị rơi từ trên cao xuống, đập phải đầu cho nên mới hôn mê bất tỉnh, cụ thể là khi nào tỉnh lại thì phải nhìn xem tình huống máu bầm ở trong đầu.
Đường Ngọc Sở có hỏi là ai đã đưa bác Triệu đến đây để chữa trị, bên phía bệnh viện cũng chỉ nói là người đưa đến yêu cầu phải giữ bí mật thân phận, cho nên bệnh viện không có cách nào tiết lộ thông tin về thân phận của người đó.
Bệnh viện đã nói là không thể nói, Đường Ngọc Sở cũng không tiếp tục dây dưa nữa.
Nếu như người đó bước ra từ biệt thự nhà họ Đường, vậy thì chắc chắn có quen biết với Triệu Uyển Nhan, một ngày nào đó cô sẽ gặp được hắn ta thôi.