Giữ được đứa bé.
Khi nghe bác sĩ nói với Hàn Minh Nhân như vậy, trái tim thấp thỏm của Tống An Kỳ xem như yên ổn về lại chỗ cũ.
Đôi tay không nhịn được run rẩy, biểu cảm căng thẳng cũng thả lỏng, nước mắt cũng không nhịn được trào ra.
“Không sao rồi, An Kỳ.” Đường Ngọc Sở ôm cô ấy, khẽ an ủi.
“Mạng của đứa bé đó thật lớn.” Ứng Tiêu Tiêu lèm bèm, lại bị Đường Ngọc Sở trừng mắt.
Cô ấy lè lưỡi, giải thích: “Mình là nói đứa bé này thật kiên cường.”
Dương Thiên Thiên được đưa vào phòng bệnh, đám người Đường Ngọc Sở không đi theo, mà là trực tiếp rời đi.
Trước đó Tống An Kỳ nhận được điện thoại của Thẩm Tử Dục, Thẩm Tử Dục biết họ ở bệnh viện, nói sẽ tới, lại bị cô ấy ngăn cản, kêu tới Thịnh Thế Đế Cảnh chờ họ trước.
Cho nên ra khỏi bệnh viện, họ trực tiếp lái xe tới Thịnh Thế Đế Cảnh.
...
“Đã xảy ra chuyện gì?” Vừa thấy họ, Lục Thanh Chiêu đã hỏi.
Lục Thanh Chiêu cảm thấy rất kỳ quái, họ không phải đi chọn lễ phục sao? Sao chọn tới chọn lui lại tới bệnh viện rồi?
“Anh có thể để chúng tôi thở một cái rồi hỏi không?” Ứng Tiêu Tiêu không vui trừng mắt anh ta.
Lục Thanh Chiêu biết mình nôn nóng, cười ngượng ngùng: “Được được, vậy các người thở trước đi, tôi đợi rồi lát hỏi.”
Nhưng không đợi anh ta hỏi, Đường Ngọc Sở đã nói hết chuyện ra.
“Dương Thiên Thiên có bệnh đi?” Đây là phản ứng đầu tiên của Lục Thanh Chiêu sau khi nghe xong.
“Không chỉ có bệnh, thực sự là hèn hạ!” Ứng Tiêu Tiêu uống ngụm nước to, căm giận nói.
Thẩm Tử Dục nhíu mày, quay đầu lo lắng nhìn Tống An Kỳ, quan tâm hỏi: “Vậy em có sao không?”
Tống An Kỳ lắc đầu: “Em không sao.”
“Sau này nhìn thấy đám Dương Thiên Thiên thì tránh đi thật xa.” Thẩm Tử Dục dặn dò, anh thật sự không muốn cô có quá nhiều dây dưa với đám người Dương Thiên Thiên.
“Em biết.” Tống An Kỳ khẽ đáp.
“Tử Dục, cách xa kẻ địch không phải là cách tốt nhất.” Lục Triều Dương nhìn anh ta có chút thâm ý.
Thẩm Tử Dục gật đầu: “Em hiểu.”
Anh ta trầm mắt, xem ra anh ta phải tăng nhanh tốc độ đối phó Dương thị.
...
Tiệc tối từ thiện là vào ngày mai, để có thể chụp được tình hình hiện trường tốt nhất, Đường Ngọc Sở dặn cấp dưới phải kiểm tra kỹ mỗi một máy chụp hình và máy quay phim, đừng để tới lúc đó xảy ra sơ sót gì.
Danh sách minh tinh tham dự của tiệc từ thiện đã lên tin hot Facebook.
Trong danh sách, Đường Ngọc Sở nhìn thấy Ngôn Húc và Thân Ngải Hân, khóe môi không nhịn được cong lên.
Cô đã có một khoảng thời gian không gặp hai người này rồi.
Nhưng họ luôn ở đoàn làm phim, không nhìn thấy cũng rất bình thường.
Nếu không phải có tiệc từ thiện lần này, e rằng phải thật lâu nữa mới có thể gặp được họ.
Nghĩ vậy, cô không nhịn được mong đợi vào tiệc tối ngày mai.
Vì hôm qua xảy ra chuyện của Dương Thiên Thiên, đám người Tiêu Tiêu không chọn được lễ phục thích hợp, cho nên hôm nay họ lại đi một chuyến, lần này không còn chứng khó chọn lựa gì nữa, Tiêu Tiêu và An Kỳ nhanh chóng chọn xong.
Tống An Kỳ đưa lễ phục đã chọn cho nhân viên, sau đó quay đầu thấy Đường Ngọc Sở đang đứng trước một bộ lễ phục, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cô ấy đi tới, khẽ nói: “Thích thì thử xem đi.”
Nghe vậy, Đường Ngọc Sở quay đầu, thấy là Tống An Kỳ, bèn khẽ cười lên tiếng: “Mình là đi làm việc, không cần mặc lễ phục.”
“Vậy cũng có thể thử mà.”
Tống An Kỳ lấy lễ phục xuống, kéo cô vào phòng thử đồ, sau đó nhét lễ phục vào lòng cô, cười cười: “Cậu thử mặc xem.”
Tiếp đó, Tống An Kỳ bước ra, kéo rèm che lại.
Đường Ngọc Sở dở khóc dở cười nhìn lễ phục trong lòng, cô không phủ nhận, cô thích bộ lễ phục này.
Bỏ đi, đã vào rồi thì thử xem.
Lục Triều Dương hôm nay không tăng ca, lúc tan làm, anh gọi điện cho Đường Ngọc Sở, nói với cô sẽ đi đón cô cùng về nhà, lại được cho biết cô và bọn Tiêu Tiêu phải đi chọn lễ phục.
Thế là anh liền trực tiếp lái xe tới phòng chụp ảnh cưới.
Sự xuất hiện của anh khiến vài nhân viên tranh nhau chạy tới nghênh đón.
Người đàn ông đẹp trai như vậy, họ sao có thể bỏ lỡ cơ hội biểu hiện chứ?
“Thưa anh, anh cần giúp đỡ gì sao?”
Lục Triều Dương nhàn nhạt liếc nhìn mấy nhân viên, sau đó nói đạm mạc: “Tôi tìm Ứng Tiêu Tiêu.”
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên, anh tới sảnh trưng bày ở lầu hai.
Khi anh nhìn thấy Ứng Tiêu Tiêu, liền chậm rãi đi tới, lại nghe thấy tiếng rèm kéo ra, anh bất giác ngước mắt nhìn sang.
Bước chân thoáng chốc khựng lại, là Sở Sở!
Đường Ngọc Sở không nghĩ tới lễ phục sẽ...sexy như vậy!
Cô cúi đầu nhìn bộ ngực nửa lộ, bất an kéo kéo lễ phục, ý muốn kéo cao lên chút để che phần da thịt lộ ra bên ngoài.
“Thật xinh đẹp!” Tống An Kỳ kinh hô, vội chạy tới gạt tay kéo lễ phục của cô: “Đừng kéo, như vậy vừa khéo, rất xinh đẹp.”
Đường Ngọc Sở: “...”
Không tốt chút nào, cô cảm thấy cả bộ ngực sắp nhảy ra rồi.
Cô vốn cho rằng chỉ hở ngực một chút, ai biết hở nhiều như vậy, nếu thật sự mặc đi ra, mẹ ơi, không cẩn thận có thể tụt xuống.
“Tiêu Tiêu, cậu tới xem này, Sở Sở mặc bộ lễ phục này thật xinh đẹp.”
Nghe tiếng, Ứng Tiêu Tiêu quay đầu nhìn sang, giây phút nhìn thấy Đường Ngọc Sở, mắt cô ấy lóe qua sự kinh diễm, vội chạy tới.
“Má ôi, Sở Sở, trước giờ mình không biết cậu đầy đủ điện nước vậy nha!” Nói rồi, cô ấy vươn tay muốn đụng vào trước ngực Đường Ngọc Sở.
“Đừng sờ lung tung.” Đường Ngọc Sở gạt tay cô ấy, không vui lườm cô ấy một cái: “Cậu là phụ nữ, sờ của mình đi.”
Ứng Tiêu Tiêu cười khà khà: “Của mình ngày nào cũng sờ, sờ chán rồi. Hơn nữa, trước đây mình cũng không phải chưa từng sờ của cậu, xấu hổ gì chứ?”
Tống An Kỳ vốn định nhao nhao theo, khóe mắt liếc thấy bóng dáng cao ráo đang dần tới gần, cô ấy quay đầu nhìn sang, chớp chớp mắt, sau đó kéo tay cái tay muốn sờ Sở Sở của Ứng Tiêu Tiêu.
Thấy sắp sờ trúng lại bị kéo lại, Ứng Tiêu Tiêu bất mãn nói: “Tống An Kỳ, cậu thật chán ghét.”
Tống An Kỳ không nói chuyện, mà là dùng ánh mắt ý bảo cô ấy nhìn sang phía khác.
Cô ấy nhíu mày, quay đầu sang, lại đối diện với một khuôn mặt lãnh đạm anh tuấn.
Đậu xanh, sao Lục tổng cũng ở đây?
Nhớ tới mình vừa muốn trêu ghẹo Sở Sở, Ứng Tiêu Tiêu ngượng ngùng cười: “Lục tổng, anh cũng tới à.”
Tiếp đó, cô ấy kéo Tống An Kỳ lén lút rời đi, bỏ lại Đường Ngọc Sở và Lục Triều Dương vừa tới.
Đường Ngọc Sở ngước mắt nhìn sang Lục Triều Dương, mỉm cười: “Anh tới rồi.”
“Ừa.” Ánh mắt Lục Triều Dương rơi trên phần trắng nõn trước ngực cô, đáy mắt lướt qua tia sáng.
Thấy anh nhìn trước ngực mình, Đường Ngọc Sở xấu hổ giơ tay che lại, nói: “Không được nhìn!”
Lục Triều Dương khẽ nhướn hàng mày kiếm, khóe môi cong lên nụ cười tà mị: “Sở Sở, trên dưới toàn thân em chỗ nào anh chưa từng nhìn.”
Lưu manh! Mặt Đường Ngọc Sở thoáng chốc đỏ bừng.