“Ngọc Lam, dù em không đi làm thì anh vẫn có thể nuôi em mà, sau này em cứ ở nhà làm mợ chủ của nhà họ Bùi, đây không phải cuộc sống mà em hằng mong ước sao?” Bùi Hằng Phúc ôm lấy cô, dịu dàng dỗ dành an ủi.
Cố Ngọc Lam đẩy anh ra, căm hận nói: “Em không muốn, em thay đổi chủ ý rồi! Em muốn dốc toàn lực để đặt chân vào làng giải trí, mấy người đó đuổi em đi thì em lại càng không muốn cút đi. Em muốn làm diễn viên hạng A, nữ minh tinh hạng A, một ngày nào đó em sẽ chà đạp con tiện nhân Đường Ngọc Sở đó dưới chân mình, em sẽ ra sức sỉ nhục cô ta, chèn ép cô ta!”
“Ngọc Lam, em đã mang thai rồi, không được tùy ý như thế.” Sắc mặt của Bùi Hằng Phúc lập tức trầm xuống, lời nói cũng trở nên lạnh lẽo hơn nhiều.
Cố Ngọc Lam dường như cũng ý thức được phản ứng quá khích của bản thân nên vội vàng hạ giọng, nức nở nói với Bùi Hằng Phúc: “Hằng Phúc, tuy rằng em gả cho anh rồi, cũng có con rồi, nhưng em cũng muốn có sự nghiệp của riêng mình, em không muốn sống dựa hết vào anh, như vậy em sẽ thấy bản thân không xứng với anh, em không muốn thua Đường Ngọc Sở, em muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy, anh đã đúng khi chọn em. Nếu như em cứ thế này mà rút lui thì đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ coi thường anh, thậm chí đến cả em cũng bị người ta cười nhạo khinh bỉ, cảm thấy không còn chút mặt mũi nào, anh muốn như vậy sao?”
Cố Ngọc Lam làm như vậy chính là dùng đạo lý để anh ta hiểu đồng thời dùng tình cảm để khiến anh ta cảm động, Bùi Hằng Phúc vừa rồi vẫn còn tức giận nhưng nghe xong thì sắc mặt đã dịu đi ít nhiều, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng như nước.
Đây chính là bản lĩnh của Cố Ngọc Lam, cô ta biết lúc nào nên nói cái gì, nắm chắc trọng điểm, thường nói ra những lời đường mật chạm đến trái tim Bùi Hằng Phúc.
Nhìn thấy sự thay đổi của anh, Cố Ngọc Lam vội vàng thêm dầu vào lửa: “Hằng Phúc, mấy ngày nay Đường Ngọc Sở sỉ nhục chúng ta như vậy còn chưa đủ à? Cô ta bây giờ còn dám bôi nhọ chúng ta trước công chúng, ai biết được sau lưng cô ta còn làm việc gì quá đáng hơn không chứ? Em thật sự không muốn cả đời này phải chịu sự chèn ép của cô ta, nếu cứ tiếp tục như vậy thì em thà chết còn hơn.”
“Đừng nói lung tung, có anh ở đây, anh tuyệt đối sẽ không để Đường Ngọc Sở có cơ hội đó.” Bùi Hằng Phúc lại ôm Cố Ngọc Lam vào lòng, giọng nói đầy vẻ thương tiếc.
“Vậy anh đồng ý với em rồi sao?”
Bùi Hằng Phúc không còn cách nào khác đành thở dài: “Em nói đến vậy rồi, anh còn có thể không đồng ý sao? Em muốn làm gì thì cứ làm đi, vào giới giải trí cũng được, làm nữ minh tinh hạng A cũng được, anh sẽ dùng tất cả những gì mình có để giúp em. Nhưng em phải đồng ý với anh một điều kiện…”
“Anh nói đi.”
“Dù có chuyện gì cũng phải chăm sóc tốt đứa trẻ trong bụng, ba mẹ anh vẫn luôn mong đợi ngày đứa trẻ ra đời, hy vọng em đừng làm họ thất vọng.”
“Em hứa.”
Thấy Bùi Hằng Phúc cuối cùng cũng đồng ý, Cố Ngọc Lam rốt cuộc cũng nín khóc và mỉm cười, ôm chặt lấy Bùi Hằng Phúc nói: “Hằng Phúc, em biết là anh yêu em nhất mà.”
Sau khi vỗ về Cố Ngọc Lam xong, Bùi Hằng Phúc liền về công ty. Anh vừa đi, Cố Ngọc Lam lập tức không còn bộ dạng nhỏ bé đáng thương nữa mà từ trên giường đi xuống, gương mặt ác độc nói với Triệu Uyển Nhan đang từ ngoài đi vào: “Mẹ, mẹ đã nói cho con tiện nhân đó chuyện con ngất xỉu chưa?”
“Nói rồi, tất cả đều y theo lời con. Nhưng mà con gái à, con chắc chắn cô ta sẽ quay về chứ? Nghe khẩu khí của cô ta trong điện thoại giống như là mặc kệ vậy.” Triệu Uyển Nhan lo lắng nhìn Cố Ngọc Lam hỏi.
“Mẹ yên tâm đi, theo những gì con hiểu về cô ta thì cô ta nhất định sẽ về. Chỉ cần cô ta về thì đó cũng chính là lúc để con chuyển mình.”
Cố Ngọc Lam cười khẩy một cái, đáy mắt xẹt qua một tia toan tính nhất định phải thành công.
Đường Ngọc Sở quay về rất nhanh, khoảng một tiếng là tới nơi rồi. Nhưng cô không lập tức đi thăm Cố Ngọc Lam mà quay lại phòng mình, lấy một chút đồ, đợi lúc sắp rời đi, mới tiện đường rẽ qua phòng Cố Ngọc Lam. Sau khi vào phòng, liền thấy Cố Ngọc Lam ngồi trên giường, gương mặt nhợt nhạt còn Triệu Uyển Nhan thì ngồi bên cạnh giúp cô ta uống nước. Vừa nhìn thấy Đường Ngọc Sở, Triệu Uyển Nhan lập tức nhảy dựng lên, trợn mắt chỉ thẳng mặt Đường Ngọc Sở: “Đường Ngọc Sở, cô còn có mặt mũi quay về cơ à?”
“Tôi về nhà mình mà sao lại không có mặt mũi chứ?” Đường Ngọc Sở như cười như không quan sát hành động của Triệu Uyển Nhan, cô chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
“Cô tới xem Ngọc Lam chết chưa à?” Triệu Uyển Nhan tức đến mức mặt mũi rúm ró hết cả lại.
Đường Ngọc Sở không đáp mà quay đầu đánh giá Cố Ngọc Lam từ trên xuống dưới. Cố Ngọc Lam vốn dĩ cũng khá xinh đẹp, cả người toát lên cảm giác mềm mại đáng yêu nên bây giờ ngồi ở đó với gương mặt tái nhợt công thêm dáng vẻ dịu dàng yếu đuối khiến người ta thấy đáng thương vô cùng. Nhưng, Đường Ngọc Sở vẫn nhìn ra sự tức giận đang được che giấu trong mắt cô ta.
“Đúng vậy, tôi về lấy đồ, tiện xem xem, cô Cố đây có sảy tai thật hay không. Nhưng xem ra bây giờ, cô Cố đang rất khỏe mà, thoạt trông đâu có dáng vẻ gì của một người sắp chết đến nơi đâu?”
“Đường Ngọc Sở, cô…. Lòng dạ cô thật là độc ác, Ngọc Lam đã thành ra như vậy rồi mà cô còn…”
Động đến chỗ kích động, Triệu Uyển Nhan liền rơi nước mắt, tức đến toàn thân run rẩy.