Sủng Vợ Lên Trời

Chương 246




Tống An Kỳ quay nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần đâu, em tự giải quyết được."

Thẩm Tử Dục cười thầm, sau đó đưa tay ôm cô từ phía sau lưng, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói: "Nếu em cần, có thể nói với anh."

“Được.” Tống An Kỳ nhẹ nhàng trả lời.

Cô không muốn làm phiền anh, cho dù hai người ở bên nhau, có những chuyện vẫn cần phân định rõ ràng riêng tư.

“An Kỳ.” Anh đột nhiên gọi.

“Hả?” Tống An Kỳ quay đầu lại.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Đúng là một buổi sớm đã định sẽ đầy quyến rũ.

Đường Ngọc Sở vừa đến công ty là đi thẳng đến văn phòng chủ tịch, đến bộ phận của mình cũng không ghé qua.

Thư ký nhìn thấy cô liền cười nói: "Phó chủ tịch Đường, chủ tịch và cô An đã đợi cô ở bên trong rồi."

Đường Ngọc Sở cười đáp lại, đẩy cửa vào phòng làm việc.

Trên đường đến công ty cô đã nhận được điện thoại của An Kỳ bảo cô lên công ty là đến thẳng văn phòng của Tử Dục, Tống An Kỳ có chuyện muốn nói với cô.

Vừa mở cửa bước vào, cô choáng váng khi thấy cặp đôi đang ôm nhau.

Chuyện này là sao?

"Sở Sở."

Tống An Kỳ rời khỏi vòng tay của Thẩm Tử Dục, nhìn cô bạn thân đang đứng ở cửa.

Nghe gọi, Đường Ngọc Sở hoàn hồn, bước nhanh tới.

"An Kỳ, cậu gọi tớ sang là để nói chuyện này à?"

Nói cho cô biết họ đang ở bên nhau sao?

Đường Ngọc Sở rõ ràng không hài lòng, Tống An Kỳ hơi bất an, cô biết Sở Sở luôn không ủng hộ mối quan hệ của cô và Tử Dục, cũng đã yêu cầu cô tránh Tử Dục càng xa càng tốt, tránh bị tổn thương sau này.

Cô biết Sở Sở lo lắng cho và nghĩ cho mình.

Nhưng đôi khi tình cảm không thể kiểm soát được.

Tống An Kỳ liếc nhìn Thẩm Tử Dục bên cạnh, người đằng sau hướng cô một ánh mắt khích lệ.

Hít sâu một hơi, cô mím môi cười: “Sở Sở, tớ và Tử Dục đã quyết định ở bên nhau."

Quả nhiên là thế!

“Cậu nghĩ kỹ chưa?” Đường Ngọc Sở hỏi.

"Nghĩ kỹ rồi."

"Cho dù cuối cùng không có kết quả, đối với cậu cũng không thành vấn đề?"

"Tớ đã nghĩ về điều đó. Kết quả có thể quan trọng, nhưng quá trình quan trọng hơn. Chỉ cần tụi tớ yêu nhau, mỗi ngày được ở bên nhau là đủ."

Đường Ngọc Sở yên lặng nhìn cô với vẻ mặt kiên định, rất muốn mắng cô ngốc, nhưng khi thấy cô thần sắc bay bổng như vậy, cũng không nỡ nói gì.

Tình cảm vốn dĩ là chuyện của hai người họ, người ngoài như cô làm sao có thể xen vào được chứ. Như An Kỳ đã nói, cô ấy chỉ cần quan tâm đến quá trình hai người họ bên cạnh nhau, thế thì kết quả cũng thật sự không quan trọng nữa rồi.

Cô khẽ thở dài: "Cậu nghĩ kỹ rồi thì tốt, tớ cũng không nói nhiều nữa."

“Sở Sở.” Tống An Kỳ bước tới ôm lấy cô: “Tớ xin lỗi, tớ biết tớ đã làm cậu thất vọng vì quyết định này, nhưng tớ thực sự không thể kiềm chế được cảm xúc của mình”.

Giọng cô nghẹn ngào.

Đường Ngọc Sở cảm thấy xót xa, cô đưa tay vuốt lưng Tống An Kỳ, dịu dàng nói: "An Kỳ, không phải nói xin lỗi với tớ. Tớ không ủng hộ hai người không có nghĩa là tớ đúng cả. Chỉ là tớ không muốn cậu bị tổn thương, nhưng... khoảng thời gian này cậu cũng rất đau khổ, thay vì đau khổ vậy, thôi thì cứ yêu một lần cuồng nhiệt đi, không cần biết kết quả như thế nào."

"Sở Sở..." Tống An Kỳ ôm chặt cô, nước mắt lã chã.

Sở Sở, cậu không biết đâu, vì có cậu nên tớ mới có đủ dũng khí để chấp nhận tình cảm này.

Nghe thấy tiếng nức nở của cô, mắt Đường Ngọc Sở không khỏi ướt, cô khịt mũi, sau đó vỗ vỗ lưng Tống An Kỳ, cười nói: “Được rồi, lớn như vậy còn khóc nữa, Tử Dục sẽ cười cậu đó. "

Cô ngước mắt nhìn Thẩm Tử Dục đang đứng bên cạnh, anh mỉm cười cảm kích: "Chị dâu, cảm ơn."

Đường Ngọc Sở khẽ nhướng mày: "Không cần cám ơn, nếu như cậu dám đối xử tệ với An Kỳ, dám làm cho An Kỳ khóc, tôi sẽ không tha cho đâu."

Thẩm Tử Dục mỉm cười: "Tôi biết rồi, chị dâu."

Đường Ngọc Sở cười rồi đẩy Tống An Kỳ ra khỏi người mình, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, không khỏi lắc đầu cười: "An Kỳ, khóc trôi hết cả lớp trang điểm rồi kìa."

Nghe vậy, Tống An Kỳ sụt sịt: "Tớ có trang điểm mấy đâu, sao trôi được chứ?"

Cô đưa tay lên lau nước mắt, nói tiếp: "Sở Sở, tớ còn một chuyện muốn nói với cậu."

"Ừ, nói đi."

"Chính là..."

Tống An Kỳ vừa nói, đột nhiên cửa văn phòng bị người đẩy ra, một bóng người hung hăng chạy vào.

"Thẩm Tử Dục, có phải anh đã làm gì cho An Kỳ không hả?"

Là Ứng Tiêu Tiêu.

Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ cùng nhìn nhau cười, bất lực nhìn Ứng Tiêu Tiêu đang tức giận.

Thư ký đặt ly cà phê lên bàn, sau đó đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Tống An Kỳ, cậu không sao chứ?” Ứng Tiêu Tiêu hỏi ngay sau khi thư ký rời đi.

Chỉ chưa đầy trong một đêm, không ngờ cô và Thẩm Tử Dục lại... ở bên nhau?!

Nếu không phải là có gì sai sai thì sao lại có thể xảy ra chuyện mắc cười vậy được.

"Tiêu Tiêu, tớ..." Tống An Kỳ muốn giải thích, nhưng không biết phải nói thế nào, chỉ có thể mím môi nhìn Đường Ngọc Sở cầu cứu.

Đường Ngọc Sở nhướng mày, sau đó lên tiếng giúp cô giải thích: "Tiêu Tiêu, An Kỳ ấy à, cậu ấy thật sự thích Tử Dục, nếu hai người đều thật lòng thích nhau, nếu không ở bên cạnh nhau thì không được mất thôi."

“Sở Sở, cậu cũng có vấn đề rồi hả!” Ứng Tiêu Tiêu nhìn cô chằm chằm không tin.

"Không, ý tớ là đây là chuyện của hai người bọn họ, chúng ta chỉ là người ngoài cuộc, khó nói được điều gì."

Lời này khiến Ứng Tiêu Tiêu thấy sốt ruột: “Gì mà chúng ta là người ngoài chứ? Chúng ta là bạn tốt nhất của An Kỳ mà. Đúng, bọn họ thích nhau, nhưng mà Sở Sở, cậu quên rằng Thẩm Tử Dục còn có một người vợ chưa cưới sao?" Một chuyện tình không có kết quả không được chúc phúc, không phải là phí hoài sao!"

Nhìn thấy Ứng Tiêu Tiêu tức giận, Đường Ngọc Sở nhịn không được bật cười, nhẹ giọng xoa dịu: "Tiêu Tiêu, khoan hẵng tức giận, nghe tớ nói cái đã, được không hả?"

Ứng Tiêu Tiêu cong môi, tức giận nói: "Được rồi, cậu nói đi, tốt hơn hết cậu nên thuyết phục tớ chấp nhận tình cảm của họ."

"Đúng là Thẩm Tử Dục đã có vợ chưa cưới, nhưng thế thì sao chứ? Cuộc sống đầy rẫy những bất ngờ và là những chuyện không chắc chắn. Cậu thực sự nghĩ rằng Thẩm Tử Dục và vợ sắp cưới của anh ấy nhất định sẽ kết hôn sao?"

Ứng Tiêu Tiêu cau mày: “Chẳng lẽ không phải sao?"

Một gia đình giàu có như nhà họ Thẩm sao có thể nói cho có vậy được, cuộc hôn nhân này nhất định sẽ xảy ra.

Như nhìn ra được suy nghĩ của cô, Đường Ngọc Sở khẽ mỉm cười rồi tiếp: "Hôn ước quả thật là do ông Thẩm lập ra, nhưng ước định cũng chỉ là ước định mà thôi. Tử Dục nhất định phải tuân theo sao? Không nhất định mà. Ước định là vật chết, còn người là vật sống. Chỉ cần Tử Dục từ chối, cuộc hôn nhân này sẽ không thành được."

Nói rồi, cô ngước mắt nhìn Thẩm Tử Dục: “Tử Dục, Triều Dương nói anh ấy không thể thuyết phục ông của cậu hủy bỏ hôn ước này. Nhưng tôi nghĩ chỉ cần cậu thực sự yêu An Kỳ và thực sự muốn ở bên An Kỳ thì trở ngại nào sẽ là chẳng thành vấn đề cả”.

Thẩm Tử Dục cau mày, mím chặt môi trầm tư.