Sủng Vợ Lên Trời

Chương 243




Bên trong phòng bao được trang trí tao nhã, một bên là bàn tròn lớn và khu vực nghỉ ngơi, chiếc tivi LCD treo trên tường với giấy dán tường thanh lịch lúc này đang phát sóng bộ phim truyền hình nổi tiếng.

Đủ loại trái cây và đồ ăn nhẹ tinh tế bày biện trên bàn, còn có cả trà.

Trên ghế sô pha, Đường Ngọc Sở vươn tay nhón lấy một chiếc bánh kem quế hoa thạch anh, cắn một miếng, ngay lập tức mùi hương thơm ngọt ngào của quế hoa tràn ngập trong mũi cô.

“An Kỳ, Tiêu Tiêu, bánh ngon lắm đó, các cậu có muốn… ăn một miếng không?” Đường Ngọc Sở quay đầu lại, giật mình sững lại.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Tống An Kỳ và Ưng Tiêu Tiêu đang khóc, hơn nữa những tiếng nức nở lần lượt vang lên, trông vô cùng buồn bã bi thương.

Đường Ngọc Sở nhanh chóng đặt bánh ngọt trong tay xuống, lau miệng, lo lắng hỏi: "Hai người có chuyện gì vậy?"

Ứng Tiêu Tiêu quay đầu nhìn cô, chỉ vào TV rơm rớm nước mắt nói: "Phim cảm động quá, tớ không kìm được nên khóc đó."

Nhìn theo hướng Tiêu Tiêu chỉ, cô thấy trên màn hình TV là cảnh một đôi nam nữ đang cãi nhau, sau đó người nữ tức giận bỏ chạy từ bên này sang đường bên kia. Bi kịch phát sinh ngay lần bỏ chạy đó.

Cùng với tiếng hét lên của người nam, người nữ bị ô tô tông vào, cả người bay lên, giống như một con búp bê bị vỡ, cô ta nặng nề ngã xuống đất, rồi máu từ dưới cơ thể từ từ chảy ra.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Đường Ngọc Sở run lên, luống cuống không biết vì sao, vội vàng nói: "Bớt xem mấy cái loại phim cẩu huyết này đi, dễ bị đần theo lắm đó."

Ứng Tiêu Tiêu: “…”

Tống An Kỳ: “…”

Thật ra trong ba người bọn họ, Đường Ngọc Sở mới chính là người thích xem loại phim cẩu huyết này nhất, thế mà bây giờ cô lại bảo hai người bọn họ bớt xem lại, nguyên nhân lại còn là sẽ bị đần độn nữa chứ.

"Sở Sở," Ứng Tiêu Tiêu lau nước mắt, nghiêm túc nhìn Đường Ngọc Sở: “Cậu xem nhiều phim cẩu huyết đến vậy, cậu đần chưa hả?"

"Tớ..." Đường Ngọc Sở nghẹn ngào không nói nên lời.

“Tiêu, cậu thấy Sở Sở đần không hả?” Tống An Kỳ cũng nghiêm mặt hỏi.

“Cái này…” Ứng Tiêu Tiêu xoa cằm nhìn Đường Ngọc Sở, rất nghiêm túc trả lời: “Nếu cậu ấy đã nói là xem quá nhiều sẽ bị đần độn, thế thì chắc chắn là vì cậu ấy đã bị đần thật do xem nhiều nên mới biết và có thể dùng cái giọng điệu của người có kinh nghiệm ấy để cảnh báo tụi mình đó."

Đường Ngọc Sở nhìn bọn họ, cười "hơ hơ" vài tiếng rồi giận dỗi nói: "Được quá nha, còn dám giễu cợt tớ, đi mà xem phim truyền hình của các cậu đi."

Ứng Tiêu Tiêu và Tống An Kỳ nhìn nhau và cười khúc khích.

“Cậu giận à?” Ứng Tiêu Tiêu dùng cùi chỏ đẩy Đường Ngọc Sở.

Cô liếc xéo: "Tớ là người hẹp hòi vậy sao?"

Ứng Tiêu Tiêu cười, không tiếp tục vặn hỏi chủ đề này, mà quay đầu lại liếc nhìn ba người đàn ông vẫn còn đang uống rượu: “Cậu nghĩ là bọn họ sẽ uống tới khi nào hả?"

Nghe thế, Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ đều quay nhìn sang.

“Thực ra họ không uống nhiều.” Đường Ngọc Sở nói: “Họ đều đang bàn chuyện công việc cả”.

Khi cô nói lời này, Ứng Tiêu Tiêu liền không hài lòng nói: "Không phải đã bảo là làm tiệc mừng cho cậu sao, sao giờ lại trở thành buổi gặp mặt trao đổi công việc của ba người họ vậy chứ?"

Đường Ngọc Sở cười, không bận tâm lắm: "Tớ chẳng qua cũng chỉ vừa mới trở thành chủ tịch nhà họ Đường thôi mà, có gì đáng phải ăn mừng chứ."

Trên thực tế, đây vẫn là một vấn đề khiến cô đau đầu.

"Tất nhiên là đáng ăn mừng rồi. Cậu nghĩ xem, hôm nay cậu đã thắng rồi, con đê tiện Cố Ngọc Lam không phải đã thua rồi sao. Lần này coi như đã dạy được cho ả ta một bài học đắt giá. Giật chồng chưa cưới của người khác, lại còn đòi giành luôn tài sản của người ta nữa chứ. Thật đúng là cái thứ mặt dày vô liêm sỉ, tham lam!"

Những lời của Ứng Tiêu Tiêu chưa đầy sự khinh thường dành cho Cố Ngọc Lam, cứ nghĩ đến dã tâm của Cố Ngọc Lam bị thất bại là cô lại cảm thấy hả hê.

Tống An Kỳ cau mày hỏi: "Sở Sở, Cố Ngọc Lam có thực sự sẽ từ bỏ một cách đơn giản như vậy không?"

Đường Ngọc Sở cười lắc đầu: "Không đâu. Với tính cách của cô ta, có khi bây giờ còn đang bàn với Bùi Hằng Phúc cách đối phó tớ ấy."

"Vậy thì sao chứ? Trước đây chúng ta không sợ bọn chúng, bây giờ càng không sợ nhé." Ứng Tiêu Tiêu hoàn toàn lãnh đạm, đối với đám hèn hạ Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc, thậm chí chỉ cần nhắc đến tên thôi là cô đã cảm thấy buồn nôn rồi.

Vì vậy, cô xua tay: "Được rồi, chúng ta đừng nhắc đến hai người kinh tởm kia nữa. Nói chuyện riêng của chúng ta thôi."

"Nếu đã không muốn nói về họ, vậy thì..." Tống An Kỳ nhướng mày nhìn cô, nở một nụ cười ám muội: "Kể chuyện giữa cậu và Lục Thanh Chiêu đi ha."

Đường Ngọc Sở sửng sốt, Tống An Kỳ mà không nhắc tới thì cô cũng quên mất còn có chuyện này.

“Đúng vậy, cậu và Lục Thanh Chiêu sao rồi?” Cô cũng hỏi.

Thấy hai đứa tò mò, Ứng Tiêu Tiêu cắn môi, suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: "Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa chứ. Hôm qua không phải anh ấy đã rủ tớ đến "Dải Ngân Hà" đó sao?"

Đường Ngọc Sở gật đầu: “Cái này tớ biết."

Lúc Lục Thanh Chiêu hẹn Ứng Tiêu Tiêu cô cũng tình cờ có mặt ở đó. Nhưng mà sau đó, có vẻ như...

Cô cau mày, nghe Tiêu Tiêu nói tiếp: "Sau đó, tớ đã không đến đúng giờ. Thế mà anh ta thực sự đã bắt tớ đợi cả hơn một tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó tớ đã gọi rất nhiều lần nhưng không ai trả lời hết. Các cậu biết cuối cùng sao không hả?"

Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ cùng lắc đầu tỏ ý rằng họ không biết.

"Anh ta dẫn đến một người phụ nữ, mà cô ta còn là đối tượng xem mắt của anh ta nữa chứ!"

Ứng Tiêu Tiêu nghiến răng nói một cách cay đắng, nhìn chằm chằm về phía Lục Thanh Chiêu đầy oán giận.

Y như có linh tính, Lục Thanh Chiêu quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt tức giận của cô, anh nhướng đôi mày kiếm, khóe môi nở nụ cười.

Ứng Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn anh rồi quay đầu lại.

Lục Thanh Chiêu không khỏi bật cười, tại sao khi tức giận lên, cô gái này lại có chút đáng yêu vậy chứ?

Nhìn thấy anh cười, Thẩm Tử Dục ngồi bên cạnh hướng theo ánh mắt của anh về phía ba cô gái đang trò chuyện rất hăng say ở bên khu nghỉ ngơi, như thể không có gì bất thường.

“Chiêu à, cậu cười gì vậy?” Thẩm Tử Dục nhấp một ngụm rượu, giả bộ thản nhiên hỏi.

“Không có gì đâu.” Lục Thanh Chiêu cười đáp lại, không nói gì thêm.

Thẩm Tử Dục không hỏi thêm câu nào, nhấp một ngụm rượu nhìn qua khu nghỉ ngơi, không biết bọn họ đang nói chuyện gì, Tống An Kỳ cười rất vui vẻ, vô lo vô nghĩ giống như lúc trước.

Có điều bây giờ...

Anh thu hồi tầm mắt, hơi cụp mi để che đi vẻ cô đơn trong mắt, sau đó ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly.

Khi nghe Ứng Tiêu Tiêu bảo rằng người phụ nữ đó là đối tượng xem mắt của Lục Thanh Chiêu, Đường Ngọc Sở không khỏi buột miệng hỏi: "Có phải anh ấy yêu cầu cậu đóng giả bạn gái của ảnh và phá hủy buổi xem mắt đúng không?"

Ứng Tiêu Tiêu tròn mắt ngạc nhiên: "Làm sao cậu biết?"

Đường Ngọc Sở xoa xoa hai tay: “Trong phim đều vậy mà.”

Tống An Kỳ ở bên nghe xong không khỏi bật cười thành tiếng, không thấy vui chút nào.

“Quả nhiên mấy tình tiết cẩu huyết đều có nguồn gốc trong cuộc sống cả.” Tống An Kỳ cảm thán một câu.

Khi nghe thấy lời này, Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu đều quay sang nhìn cô, sau đó liếc nhau rồi không khỏi bật cười.

Đúng thế, cuộc đời này có chỗ nào là không cẩu huyết chứ hả?