Sủng Vợ Lên Trời

Chương 224




Mấy ngày nay, Đường Ngọc Sở luôn ở nhà nghỉ ngơi, ngày nào cô cũng ngồi xem phim thần tượng vô bổ, hoặc đi theo thím Ngô học nấu nướng, cuộc sống đơn điệu đến mức hơi tẻ nhạt.

Hôm nay, thím Ngô nói muốn dạy cô nấu món sườn xào chua ngọt mà Lục Triều Dương thích nhất.

Cô nghe vậy liền cầm theo cuốn sổ chạy một mạch vào phòng bếp.

Trong phòng bếp, thím Ngô đang rửa thịt sườn, thấy cô chạy vào thì cười trêu chọc: “Mợ chủ, tôi vừa nói đây là món cậu chủ thích ăn nhất, cô liền chạy nhanh thế à?”

Đường Ngọc Sở biết bà đang trêu chọc mình, nhưng cô cũng không tức giận, ngược lại còn tự nhiên nói: “Đúng vậy, người ta thường nói muốn nắm giữ trái tim người đàn ông, thì phải nắm giữ dạ dày anh ấy trước. Chỉ cần cháu học được món Lục Triều Dương thích ăn nhất, cháu nghĩ sau này chắc chắn anh ấy sẽ không rời xa cháu.”

Nói đến đây, trong đầu cô không khỏi hiện lên cảnh tượng: Lục Triều Dương khóc lóc cầu xin cô nấu món sườn xào chua ngọt cho anh, dáng vẻ anh khóc cực kỳ đáng thương và đau lòng.

“Ha ha...” Cô cười khúc khích.

Thím Ngô không biết cô đang nghĩ gì, thấy cô đang cười khúc khích thì không khỏi buồn cười hỏi: “Mợ chủ đang nghĩ gì thế? Cười vui vẻ đến vậy?”

Giọng nói của thím Ngô đã kéo tâm tư bay xa của cô quay về, cô nhìn vẻ mặt nghi hoặc của thím Ngô thì cười gượng hai tiếng rồi chuyển đề tài, chỉ vào thịt sườn trong chậu hỏi: “Thím Ngô, thịt sườn này phải rửa mấy lần thế?”

Thím Ngô cũng lập tức bị di chuyển sự chú ý ngay: “Thịt sườn này chỉ cần rửa hai ba lần là được, lát nữa chúng ta còn phải trần qua nữa.”

“Ồ, hóa ra là thế.” Đường Ngọc Sở bỗng gật đầu tỉnh ngộ, rồi chỉ vào cuốn sổ trong tay mình, cười nói với thím Ngô: “Thím để cháu ghi lại điều này trước đã.”

Cô để cuốn sổ lên kệ bếp sạch sẽ, rồi cúi đầu cầm bút ghi lại.

Lúc này, thím Ngô cũng rửa thịt sườn xong rồi.

Sau đó thím Ngô tự tay dạy cô cách nấu món sườn xào chua ngọt mà Lục Triều Dương thích ăn nhất.

Chuyện gì cần phải ghi nhớ, cô đều ghi vào cuốn sổ.

Bình thường để nấu món sườn xào chua ngọt đã tốn không ít thời gian, cộng thêm việc dạy cô nấu nữa, nên hai người tốn hơn một tiếng mới nấu xong món này.

Nhìn thành phẩm thì cũng không tệ, nhưng không biết ăn vào sẽ thế nào.

“Mợ chủ, cô nếm thử xem có ngon không.” Thím Ngô đưa đũa cho Đường Ngọc Sở.

Cô nhận lấy rồi gắp một miếng thịt sườn, thổi cho bớt nóng, rồi mới cẩn thận đưa lên miệng cắn một miếng.

Thím Ngô nhìn cô vừa mong đợi lại vừa căng thẳng.

Trong nháy mắt, vị chua ngọt lan ra khắp khoang miệng, cô híp mắt lại khen ngợi: “Ngon quá!”

Vừa nghe cô nói vậy, thím Ngô mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Ngon là do mợ chủ thông minh, học rất nhanh.”

Lời khen của thím Ngô đã làm Đường Ngọc Sở rất xấu hổ: “Đâu có, là do tay nghề thím Ngô cao, hơn nữa món này gần như là do thím Ngô tự tay nấu. Nếu để mình cháu nấu, chắc chắn sẽ không nấu ra được mùi vị này.”

Cô khiêm tốn như vậy, thím Ngô mỉm cười, lắc đầu vẻ bất đắc dĩ: “Đứa nhỏ này...”

Đường Ngọc Sở lè lưỡi, rồi gắp một miếng thịt sườn đưa lên miệng bà: “Nào, thím Ngô, thím cũng ăn thử xem, rất ngon đó.”

Thím Ngô nhìn nụ cười của cô đến thất thần.

Trong lúc thất thần, hình như bà đã quay về hai mươi mấy năm trước, lúc đó cũng có một cô gái nở nụ cười rạng rỡ xinh đẹp thế này, bưng một dĩa sườn xào chua ngọt mới nấu xong, vui vẻ khoe với bà rằng: “Chị Ngô, cuối cùng tôi cũng học được món sườn xào chua ngọt rồi. Chị mau nếm thử xem.”

Thấy thím Ngô thất thần, Đường Ngọc Sở nhíu mày, thím Ngô cứ nhìn chằm chằm mình, trong mắt còn xen lẫn sự nhớ nhung, thím Ngô đang nhớ tới ai vậy?

“Thím Ngô...” Cô dè dặt cất tiếng gọi.

“Hả?” Thím Ngô hồi thần lại, ánh nhìn mơ màng, khi thấy vẻ mặt nghi ngờ của cô chủ mình thì vội cười nói: “Mợ chủ nói ngon là ngon rồi, không cần tôi nếm thử đâu.”

Nói xong, thím Ngô cúi đầu, xoay người định đi dọn dẹp phòng bếp.

Đúng lúc này, Đường Ngọc Sở bỗng lên tiếng gọi bà lại: “Thím Ngô, lúc nãy thím nhìn thấy ai từ cháu vậy?”

Thím Ngô bỗng dừng bước, bầu không khí giữa hai người liền rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.

Một lúc sau, thím Ngô mới thản nhiên đáp lại, nhưng không hề quay đầu nhìn cô: “Không có gì, mợ chủ nghĩ nhiều rồi.”

Đường Ngọc Sở nhìn bà vội vàng đi vào phòng bếp với ánh mắt đăm chiêu.

Buổi tối, Đường Ngọc Sở cho món sườn xào chua ngọt mà thím Ngô dạy mình vào lò vi sóng, rồi mới bưng ra bàn ăn.

Lúc Lục Triều Dương nhìn thấy dĩa sườn xào chua ngọt này, anh khẽ nhíu mày lại.

“Thím Ngô nấu à?” Anh hỏi.

“Không phải.” Đường Ngọc Sở kéo ghế ngồi đối diện anh, hai tay chống lên mép bàn, nhìn anh cười dịu dàng: “Là thím Ngô dạy em nấu đó, thím ấy nói anh thích ăn món này nhất.”

Anh nghe vậy thì mắt hơi lóe sáng rồi mỉm cười: “Món này ăn được không?”

“Tất nhiên là được rồi. Anh không tin tài nghệ của em à?” Đường Ngọc Sở tức giận lườm anh, rồi cầm đũa lên gắp một miếng thịt sườn bỏ vào chén anh: “Anh mau ăn thử xem.”

Lục Triều Dương liếc nhìn cô, rồi gắp miếng sườn đó lên cắn một miếng.

“Thế nào?” Đường Ngọc Sở nhìn anh đầy mong đợi.

Lục Triều Dương từ tốn nhai, vẻ mặt bình tĩnh không có cảm xúc gì, không nhìn ra được anh có thích ăn hay không.

Đường Ngọc Sở không khỏi nhíu mày, dè dặt hỏi: “Ngon không anh?”

Lục Triều Dương đặt đũa xuống, khẽ cười đáp: “Rất ngon.”

Nghe anh khen ngợi như vậy, trong lòng Đường Ngọc Sở nhất thời nở hoa, vui vẻ nói: “Nếu ngon thì anh ăn nhiều một chút.”

Cô lại gắp cho anh mấy miếng, trong nháy mắt chén anh đã đầy ắp thịt sườn.

Cô mỉm cười với anh, rồi cúi đầu xới một chén cơm đầy, nói thật, được anh khen ngợi như vậy, cô cảm thấy mình rất thèm ăn, tối nay cô có thể ăn thêm hai chén cơm.

Lục Triều Dương không hề động đũa, chỉ lặng lẽ nhìn cô ăn, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.

Anh mím môi mỏng rồi mở miệng hỏi: “Sở Sở, em biết tại sao anh thích ăn sườn xào chua ngọt không?”

Đường Ngọc Sở ngẩng đầu nhìn anh, cô nuốt hết cơm trong miệng, rồi cười tinh nghịch, đắc ý nói: “Tất nhiên là em biết rồi, thím Ngô đã nói với em, hồi nhỏ anh rất kén ăn, chỉ thích đồ chua ngọt, nên thím ấy thường nấu cho anh mấy món như sườn xào chua ngọt, cá chua ngọt.”

Lục Triều Dương cười đáp: “Đây chỉ là một phần thôi.”

“Hả?” Đường Ngọc Sở nhướn mày ngạc nhiên: “Vẫn còn nguyên nhân khác sao?”

“Ừm.” Lục Triều Dương gật đầu: “Bởi vì đây là món sở trường nhất của mẹ anh.”

Lục Triều Dương cúi đầu cười, khuôn mặt bất giác lộ ra vẻ đau thương: “Đây là món mẹ anh tự tay học theo thực đơn để nấu cho anh, bà ấy cứ học đi học lại, cuối cùng cũng học được cách nấu món này.”

Hóa ra món này còn có câu chuyện như vậy. Đường Ngọc Sở bất giác nhớ tới sự thất thần của thím Ngô lúc đó, chẳng lẽ thím ấy cũng vì mẹ Lục Triều Dương?

“Nhưng sau này mẹ anh bị mù nên không nấu được.”

Nói đến đây, Lục Triều Dương lại mỉm cười: “Nhưng giờ có em ở đây, anh lại có thể ăn được rồi.”

Đường Ngọc Sở: “...”

Chẳng phải thím Ngô cũng biết nấu à? Anh bảo thím Ngô nấu cho anh là được.