Đường Ngọc Sở bất đắc dĩ thở dài: "Ừm, vô cùng thất vọng."
Cô vốn muốn tác hợp cho An Kỳ và Tử Dục, nhưng hiện tại xem ra cô không cần phải làm chuyện này được rồi.
Cô nghĩ đến đây thì lại thở dài, không ngờ chuyện này lại phức tạp như vậy, vì thế cô đổi đề tài hỏi: "Đường Hải có gửi thư mời cho anh không?"
"Có." Lục Thanh Chiêu nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Em muốn đi à?"
Đường Ngọc Sở rời khỏi ngực anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn anh, cười gian xảo: "Vậy xin hỏi tổng giám đốc Lục muốn công khai chuyện mình đã kết hôn sao?"
Lục Thanh Chiêu nhướng mày, ra vẻ kinh ngạc hỏi lại: "Không phải lúc trước người đưa ra yêu cầu tạm thời không công khai là em sao?"
Đúng là cô.
Nhưng lúc ấy tình hình phức tạp, hơn nữa bọn họ cũng chỉ gom lại kết hôn thôi, không có tình cảm, lỡ công khai mang đến cho anh thêm phiền toái, vậy lương tâm của cô rất lo lắng.
Nhưng hiện tại không giống vậy, bọn họ có tình ảm, lại còn là tình cảm rất sâu đậm.
Mặc dù nói như thế, nhưng công khai thì...
Đường Ngọc Sở mím môi suy nghĩ, cuối cùng từ bỏ suy nghĩ muốn công khai này: "Hay là đừng công khai, nếu không thì anh sẽ phải lộ diện trước mặt mọi người."
Nếu công khai thì sẽ trở thành chủ đề chính, lúc trước cô và Tử Dục không có tình cảm với nhau vừa lắng xuống mấy ngày. Nếu là Triều Dương thì...
Đường Ngọc Sở đã có thể tưởng tượng được đến lúc đó toàn bộ thành phố Bắc Ninh sẽ xôn xao thế bào.
Chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy khủng bố!
"Vậy em muốn khi nào công khai?" Lục Triều Dương hỏi.
"Ừm..." Đường Ngọc Sở nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đưa ra một đáp án.
"Chờ thiên thời địa lợi nhân hoà thì chúng ta sẽ công khai."
Thiên thời địa lợi nhân hoà? Câu đó lấp lửng mờ mịt cỡ nào chứ.
Lục Triều Dương cười cười, kéo cô vào lòng: "Anh không thông minh bằng vợ, có thể giải thích cho anh biết thiên thời địa lợi nhân hoà là gì không?"
Cái gì nói là cô không thông minh chứ? Rõ ràng anh đang cười nhạo cô.
Nhưng Đường Ngọc Sở ngoan ngoãn giải thích: "Thật ra em chỉ thuận miệng nói thôi. Mà chỉ muốn chờ mọi chuyện lắng xuống, tình cảm của chúng ta vẫn không có gì thay đổi thì sẽ công khai."
Tình cảm vẫn không có gì thay đổi? Lục Triều Dương nhướng mày: "Nếu tình cảm có thay đổi thì chỉ là anh càng yêu em hơn thôi, không lẽ em cũng sẽ không công khai sao?"
Anh vừa nói xong thì Đường Ngọc Sở mới phát hiện lời mình nói có vấn đề.
Chuyện này thật là xấu hổ.
Vì thế cô vội vàng bổ sung nói: "Ý của em là thay đổi theo chiều hướng xấu."
"À, thì ra là thay đổi theo chiều hướng xấu." Lục Triều Dương ra vẻ đã hiểu gật đầu, giọng điệu kiên định nói: "Sẽ không có chuyện thay đổi như thế."
Đường Ngọc Sở nhướng mày lẩm bẩm: "Không ai có thể nói trước được chuyện gì."
Tuy rằng cô nói rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy.
Anh buông cô ra, cúi đầu xuống, ánh mắt nặng nề nhìn cô: "Ngọc Sở, em vừa nói cái gì?"
Đường Ngọc Sở biết anh nghe được mình nói nhưng vẫn phủ nhận: "Không nói gì cả."
"À, thật sao?" Lục Triều Dương híp mắt, mang theo một tia nguy hiểm: "Em không tin anh."
"Hả?" Đường Ngọc Sở sững sờ: "Em không phải không tin anh."
Chính xác thì cô rất tin tưởng anh. Nhưng cuộc sống vốn khó lường, không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên cô rất quý trọng từng giây từng phút ở bên cạnh anh.
Đường Ngọc Sở nhìn khuôn mặt tuấn tú không vui thì đưa tay ôm lấy eo của anh, dựa đầu vào lòng anh nhẹ nhàng nói: "Triều Dương, có lẽ em tu hơn nghìn năm mới may mắn có thể ở bên cạnh anh. Em rất quý trọng, sao em có thể không tin anh chứ? Nhưng em lại rất lo lắng về tương lai."
Dù sao thân phận của chúng ta chênh lệch nhiều như vậy. Nhưng cô không nói lời này ra, chỉ lặng lẽ nói ở trong lòng.
Nhưng Lục Triều Dương là người nhìn thấu suy nghĩ của người khác, anh đưa tay vuốt mái tóc của cô thở dài nói: "Ngọc Sở, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em."
Tay cô ôm eo anh không nhịn được siết chặt lại, cô vùi mặt vào lòng anh rầu rĩ nói: "Ừm, em tin anh."
Giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào.
Trong lòng anh khẽ động, anh đẩy cô ra cúi đầu nhìn thấy đôi mắt cô óng ánh nước, trong mắt anh nổi lên sự bất đắc dĩ và cưng chiều, anh nhẹ nhàng nói: "Đồ ngốc."
Bàn tay thô ráp lau nước mắt cho cô, sau đó hai tay ôm mặt cô rồi cúi đầu hôn xuống đôi môi cô.
Bốn môi dán lên nhau, Đường Ngọc Sở chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận được môi lưỡi nóng bỏng của anh, một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt.
Một nụ hôn vô cùng dịu dàng mang theo sự lưu luyến.
Đường Ngọc Sở không biết là vì chuyện của Tử Dục và An Kỳ hay là vì sức khỏe của mình, cô cảm thấy cảm xúc của mình có hơi nhạy cảm và yếu ớt.
Nhạy cảm đến mức cho rằng sau này bọn họ sẽ chia tay.
Cô nghĩ đến đây thì đưa tay nắm chặt cánh tay anh, sợ anh thật sự sẽ đột nhiên rời khỏi mình.
Có lẽ anh nhận thấy cô không tập trung nên nụ hôn không còn dịu dàng nữa, mà mang theo sự điên cuồng trừng phạt, lập tức cướp đi lý trí của cô.
Cô bỏ qua những lo lắn và nhạy cảm kia, đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng điên cuồng của anh.
Ngoài cửa sổ bầu trời vẫn đầy sao, đêm dài yên tĩnh.
...
Sau khi ra khỏi trại tạm giam, Cố Ngọc Lam vẫn luôn ở trong phòng, ngoại trừ mẹ và Bùi Hằng Phúc, cô ta không muốn gặp những người khác.
Vì vậy Bùi Vân Trạch và Tần Thúy Kiều càng không vui, càng có ý kiến với cô ta. Bọn họ hận không nhanh chóng lấy được Đường Thị vào tay mình, sau đó đuổi cô tay ra khỏi nhà họ Bùi.
Một đứa con gái do kẻ thứ ba sinh ra, vốn không xứng với con trai bọn họ.
Cố Ngọc Lam cũng không biết hành động của mình đã chọc giận ba mẹ Bùi Hằng Phúc, đương nhiên cô cũng sẽ không để ý, hiện tại cô quan tâm nhất là khuôn mặt của mình.
Sưng đỏ bầm tím, nhìn có vẻ rất dọa người khác.
Cô đã dùng phấn nền che đi nhưng không che được.
Cô tức giận ném hộp phấn xuống đất.
Triệu Uyển Nhan thấy thế thì chạy tới dịu dàng an ủi cô: "Ngọc Lam, qua một thời gian nữa thì những vết thương này sẽ dần nhạt đi, con không cần phải dùng phấn lót nữa."
"Mẹ, con không chờ được lâu như vậy." Cố Ngọc Lam rất bực bội lại nóng vội.
"Vì sao?"
Sau khi cô sảy thai đã hủy hợp đồng với công ty, hơn nữa đoàn phim ‘Thanh Phi Truyền’ cũng hủy bỏ hợp đồng với cô, nói cách khác hiện tại cô không có công việc, vì thế nên không thể chờ lâu được sao?
Đương nhiên bà chỉ nghi ngờ, cho dù bà là mẹ cô cũng không dám hỏi, sợ sẽ chọc giận cô, đến lúc đó mình cũng bị trút giận.
"Mẹ nhìn đi." Cố Ngọc Lam cầm một tờ giấy nhét vào tay Triệu Uyển Nhan.
Triệu Uyển Nhan nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu, lúc này mới phát hiện đó là một thư mời.
Thư mời tham dự buổi lễ của công ty giải trí Đường Hải.
Triệu Uyển Nhan nhìn lướt qua rồi ngẩng đầu nhìn cô: "Con muốn tham gia?"
"Buổi lễ này sẽ có không ít đạo diễn lớn, nếu con không đi thì chẳng phải quá ngốc sao?" Cố Ngọc Lam cười lạnh, đây là cơ hội tốt nhất cho cô xoay người, sao cô có thể bỏ qua chứ?
"Nhưng..." Triệu Uyển Nhan muốn nói lại thôi, tầm mắt dừng trên mặt cô.
Cố Ngọc Lam biết bà muốn nói cái gì, lạnh lùng cười: "Cho dù thế nào, con cũng phải nghĩ cách tham gia."
Triệu Uyển Nhan biết rõ tính con gái nên chỉ có thể thở dài, không nói gì nữa.