"Anh thật sự muốn dẫn tôi đi sao?”
Tống An Kỳ không tin anh lại có lòng tốt như vậy, nhìn anh ta với ánh mắt đề phòng, nói: “Có phải anh còn có điều kiện gì không?”
Điều kiện? Ở trong mắt cô, anh là người như vậy sao?
Thẩm Tử Dục bị chọc giận đến mức bật cười, liền cố ý nói: “Đúng, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái của tôi, tôi sẽ đưa em đi!”
Quả nhiên!
Đã nói là anh ta không có lòng tốt như vậy mà!
Tống An Kỳ cũng tức giận, cô hừ lạnh nói: "Mơ giấc mộng xuân thu của anh đi! Đồ đàn ông cặn bã!”
Nói xong, cô liền xoay người đi ra ngoài.
Người đàn ông cặn bã? Thẩm Tử Dục nhíu mày, anh trở thành người đàn ông cặn bã lúc nào vậy?
Thấy cô muốn rời đi, anh liền vội vàng đứng lên, đuổi theo.
Ngay khi Tống An Kỳ đưa tay muốn mở cửa ra, đột nhiên phía sau có một cánh tay đưa đến đè vào cánh tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa, ngăn cản động tác của cô.
Một cỗ hơi thở nam tính hung hăng tới gần, lưng của cô cứng đờ, không dám quay đầu nhìn lại.
"Em nói ai là người đàn ông cặn bã?”
Giọng nói trầm thấp của anh ta, ẩn ẩn mang theo sự tức giận.
Cô cắn môi, không trả lời.
Nhưng sự im lặng này của cô khiến anh ta nheo mắt lại, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, bỗng nhiên anh ta bắt lấy tay của cô, dùng sức kéo một cái.
Tống An Kỳ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, chờ đến khi cô kịp phản ứng, mời phát hiện mình đã bị anh đè trên cửa.
Lưng dính sát vào cánh cửa, cô ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của anh, trái tim giống như bị người ta hung hăng siết chặt, đau đớn.
"Tống An Kỳ, tôi hỏi em một lần nữa, ai là người đàn ông cặn bã?”
Ánh mắt nặng nề của anh nhìn vào trong mắt cô.
Cô đảo mắt nhìn sang bên cạnh, trốn tránh ánh mắt dọa người của anh.
Hai tay nắm chặt, cô hít một hơi thật sâu, sau đó lạnh giọng trả lời: "Tôi nói người đàn ông cặn bã chính là anh, rõ ràng đã có vị hôn thê nhưng vẫn còn đến trêu chọc tôi!”
Nói đến đây, sự phẫn nộ từ tận đáy lòng cô liền dâng lên, rõ ràng người đàn ông cặn bã chính là anh ta, vậy mà anh ta vẫn còn mặt mũi chất vấn cô như vậy!
Vì vậy cô bắt đầu giãy dụa, muốn tránh khỏi xiềng xích của anh, nhưng ai ngờ, anh lại tới gần, đôi chân dài ép lên người cô, thân thể hai người áp sát cùng một chỗ, không để lại một khe hở nào.
Tống An Kỳ cảm nhận được áp lực trên người anh ta, lại càng giãy dụa lợi hai hơn, nhưng cô chỉ là một người phụ nữ, sao có thể lay động được sức mạnh của một người đàn ông.
Mà cô giãy dụa giống như một mồi lửa rơi trên người anh ta, trong nháy mắt đốt cháy ngọn lửa trong thân thể anh.
Cảm giác được thân thể của mình khó mà kiểm soát được, Thẩm Tử Dục phải hít một hơi thật sâu, cúi đầu, ở bên tai cô uy hiếp: “Nếu em còn cử động nửa, tôi sẽ làm em ngay ở chỗ này!”
Hơi thở nóng bỏng phun ở trên cổ cô, khiến cô co rúm người lại, nhưng lại không coi lời nói của anh ra gì.
"Thẩm Tử Dục, dựa vào cái gì tôi phải nghe anh? Anh có gan làm tôi à?” Cô phẫn nộ trừng anh ta, trong đôi mắt mang theo vẻ khiêu khích.
Nghe được lời này của cô, Thẩm Tử Dục lập tức bật cười, trong nụ cười mang theo một tia bất đắc dĩ.
Cô biết anh sẽ không thể làm được gì với cô nếu không được sự đồng ý, vậy nên mới có thể không sợ hãi như thế.
Nụ cười này, khiến bầu không khi căng thẳng giữa bọn họ cũng dần hõa hoãn lại.
Thấy anh ta cười, Tống An Kỳ tức giận: "Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười?"
"Cười em đáng yêu nha." Thẩm Tử Dục vẫn cười như cũ, trong đôi mắt đen chưa đựng nụ cười sáng chói rực rỡ.
Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, Tống An Kỳ nhìn liếc qua, khẽ nói: "Đem lời này đi với vị hôn thê của anh đi, đừng nói với tôi!”
Mày kiếm nhướng lên, anh ta ra vẻ kinh ngạc nói: "Hóa ra là em đang ghen!”
Ghen?! Tống An Kỳ cười nhạo một tiếng, trào phúng: "Thẩm Tử Dục, anh đừng dát vàng lên mặt mình, ai đang ghen?”
Thẩm Tử Dục hít một hơi trong bầu không khí, sau đó cười nói: “Có một mùi vị chua rất lớn, còn nói không ghen?”
Tống An Kỳ đảo mắt: “Anh muốn ghĩ thế nào thì nghĩ, mặc kệ anh!”
Cô nói tiếp: "Anh buông tay tôi ra, tôi còn có rất nhiều công việc phải làm!”
Hai tay cô vừa rồi bị anh nắm đặt trên cửa, giãy thế nào cũng không ra.
Thẩm Tử Dục nghe lời buông tay ra, nhưng thân thể dính sát vào người cô.
Đưa tay chống đỡ trên lồng ngực của anh ta, cô muốn dùng sức đẩy anh ta ra, nhưng thực sự quá nặng, hoàn toàn không đẩy ra được.
"Thẩm Tử Dục, anh như vậy là có ý gì?” Cô tức giận lườm anh ta.
Thẩm Tử Dục cười cười một cách du công: “Không có ý gì!”
"Không có ý gì thì lui ra!”
"Em hôn tôi một cái, tôi sẽ lui!”
Hôn anh ta? Trừ phi đầu óc cô có bệnh.
"Nếu như anh không lùi, tôi sẽ lớn tiếng kêu cứu mạng, chờ đến khi người bên ngoài xông vào, nhìn thấy anh bức hiếp nhân viên của mình thế này, tin tôi đi, anh sẽ được ở trang nhất!”
Tống An Kỳ uy hiếp nói.
Thẩm Tử Dục cười hờ hững: "Không sao, có em cùng tôi cũng không tệ!”
Nha! Vậy mà thờ ơ!
Vậy phải làm sao?
Ngay lúc Tống An Kỳ đang không phải làm thế nào thì anh đột nhiên lui ra, nhưng vẫn giam cầm cô ở giữa hai tay của mình.
"An Kỳ, vị hôn thê là do gia đình sắp xếp, tôi không yêu cô ta!”
Anh ta đột nhiên nói như vậy, Tống An Kỳ sững sờ: "Vậy nên?"
"Chúng ta quen nhau đi." Ánh mắt của anh ta rất thành khẩn.
Tống An Kỳ cười lạnh: "Vậy quen nhau rồi sau đó thì sao? Chờ anh kết hôn, tôi sẽ trở thành người tình của anh sao?”
Thẩm Tử Dục nhíu mày, thật ra bây giờ anh ta chỉ muốn cô trở thành bạn gái của mình, cũng không nghĩ tới chuyện sau này.
Bởi vì anh ta thấy, nam nữ yêu nhau, cũng không nhất định có thể tu thành chính quả.
Thấy anh ta im lặng, trong mắt cô lóe lên vẻ thất vọng, cô đẩy anh ta ra.
Lần này, cô dễ dàng đẩy được anh ta ra.
"Thẩm Tử Dục, bây giờ tôi muốn kết giao với một người bạn trai, là người có thể nắm tay ở bên tôi cả đời. Tôi nghĩ, anh không phải là người bạn trai mà tôi muốn!”
Nói xong câu này, cô mở cửa đi ra ngoài.
Cánh cửa trước mặt nặng nề đóng lại, Thẩm Tử Dục kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cửa.
Sau đó, một nụ cười đắng chát hiện lên trên môi.
Thân là người sống trong gia đình hào môn, hôn nhân sao có thể tự do được?
...
Hôm nay An Kỳ có chút kỳ lạ.
Đường Ngọc Sở giả vờ như đang đọc sách, nhưng thật ra ánh mắt đều đặt trên người Tống An Kỳ đang ngồi gọt táo ở phía bên kia.
Cô mặc dù đang gọt táo, có thể khiến người ta cảm nhận được sự chú ý của cô hoàn toàn không đặt trên quả táo trong tay, ánh mắt cũng không có tiêu cự.
Hoàn toàn gọt táo bằng cảm giác.
Kỹ thuật này cũng tương đối có thể.
Đường Ngọc Sở âm thầm tán thưởng trong lòng, nhưng vừa tán thưởng xong, thì nghe thấy Tống An Kỳ “A” một tiếng.
Trái tim Đường Ngọc Sở run lên một cái, vội vàng hỏi: “An Kỳ, sao thế?”
Tống An Kỳ quay đầu nhìn cô cười cười: “Không sao, chỉ bị dao quẹt bị thương!”
Sau đó cô đứng dậy rút mấy tờ giấy khăn đè ép lên vết thương.
Cô nói rất qua loa, Đường Ngọc Sở nghe xong vô cùng lo sợ, vội vàng tra hỏi: “Cắt vào chỗ nào?”
Thấy cô căng thẳng như vậy, Tống An Kỳ không nhịn cười được: “Không sao, tiện tay đầu ngón tay bị cắt một vết nhỏ!”
Nói xong, cô giơ vết cắt trên ngón tay cho Đường Ngọc Sở nhìn.
Máu trên vết thương vẫn còn thấm ra ngoài, nhìn cũng không phải một vết thương nhỏ.
"Nhanh đi để y tá băng bó một chút." Đường Ngọc Sở cau mày thúc giục cô.
"Không sao. Tớ thường xuyên bị đứt." Nói xong, cô lại lấy khăn giấy đặt lên vết thương, nhưng chỉ chốc lát sau máu lại thấm qua khăn giấy.
Thấy thế, Đường Ngọc Sở trầm giọng nói: "Không được, cậu phải đi cho y tá băng bó một chút."