Sủng Vợ Lên Trời

Chương 191: Mạng của tôi vẫn còn chưa đến hồi kết




Cửa phòng làm việc bị người khác đẩy ra từ bên ngoài, một bóng dáng tinh tế bước vào.

“Chị...”

Nhìn thấy có người bước vào, thiếu chút nữa Thẩm Tử Dục đã kêu thành tiếng, vẫn may là phản ứng rất nhanh, kịp thời sửa lại: “Phó giám đốc Đường, sao chị lại đến đây?”

Đường Ngọc Sở đi qua, mỉm cười với anh ta, sau đó ánh mắt di chuyển lên trên người của Cố Ngọc Lam, câu môi nói: “Nghe nói là có người đến đây để gây chuyện, cho nên tôi đến đây nhìn thử.”

Cố Ngọc Lam quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cô.

Kẻ thù gặp nhau thì luôn đỏ mắt, chắc là đang nói đến tình hình này chứ gì.

Đường Ngọc Sở nhìn thấy rõ ràng trong mắt của cô ta tràn đầy hận thù đối với mình, nếu như bây giờ trong tay của cô ta có dao, chắc chắn sẽ không phí thời gian mà giết chết cô.

Bây giờ Cố Ngọc Lam trông cũng không tốt, từ trước đến nay cứ luôn thích trang điểm đậm, nhưng mà hôm nay lại không thoa phấn thoa son, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, màu môi cũng trắng bệch, nhìn qua già đi thêm mấy tuổi.

Đây là chuyện Đường Ngọc Sở không có cách nào tưởng tượng được.

Vốn dĩ tưởng rằng ngay cả con cái mà cô ta cũng có thể lợi dụng được, vậy thì chắc chắn không có tình cảm gì với đứa con, bây giờ xem ra hình như là không phải vậy.

Ánh mắt không tự chủ ở rơi vào bụng của cô ta, trong mắt lóe lên một tia đau đớn và tội lỗi.

Cố Ngọc Lam nói không sai, thật ra thì cô cũng là hung thủ gián tiếp hại chết đứa bé.

Cô mấp máy môi, hít sâu một hơi, sau đó rất bình tĩnh mà đối mặt với Cố Ngọc Lam: “Chuyện của đứa bé, tôi xin lỗi cô.”

Nghe thấy lời của cô, Cố Ngọc Lam sửng sốt một chút, lập tức hừ lạnh nói: “Đường Ngọc Sở, chị cũng đừng giả mù sa mưa nữa, đứa bé đã không còn, chắc chắn chị là người vui vẻ nhất. Chắc chắn là chị cảm thấy tôi đã giành Hằng Phúc, ông trời mới báo ứng tôi.”

“Tôi không có suy nghĩ như vậy.” Đường Ngọc Sở lắc đầu: “Cố Ngọc Lam, tôi không phải là cô, tôi không có lòng dạ độc ác như thế.”

“Ha ha ha...” Cố Ngọc Lam đột nhiên cười to lên, thần sắc bi thương nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng như sương lạnh vào tháng mười hai.

“Đường Ngọc Sở, tại sao lúc đó tôi lại không đâm cô chết đi chứ!”

Giọng nói lạnh lùng tràn đầy hận ý.

Lời nói này cũng để cho sắc mặt của người đại diện và Thẩm Tử Dục thay đổi, theo như bọn họ suy nghĩ, những chuyện xấu của Cố Ngọc Lam làm chắc cũng không đến mức ép người ta vào chỗ chết, nhưng mà chưa từng nghĩ cô ta lại muốn đâm chết Đường Ngọc Sở.

“Mạng của tôi vẫn còn chưa đến hồi kết.” Đường Ngọc Sở giương môi lên, ánh mắt dần dần chuyển sang lạnh lẽo, giọng điệu cũng không còn khách khí nữa: “Ông trời không muốn nhìn thấy tôi chết một cách oan ức, cho nên để cho tôi tiếp tục sống sót, phải sống để nhìn xem kết quả của các người thê thảm đến cỡ nào.”

Lúc đầu là bởi vì đứa bé cho nên có một chút áy náy với cô ta, có thể nhìn thấy được cô ta đến chết vẫn không đổi, tia áy náy kia cũng liền thu hồi lại.”

Đối với loại người giống như cô ta vĩnh viễn không thể mềm lòng, cho dù chỉ là một giây cũng không cần.

Cố Ngọc Lam oán hận cắn răng trừng to mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt càng ngày càng quyến rũ của cô, hận thù trong lòng không ngừng sôi trào.

Là do cô đã hại con của cô ta không kịp bước vào thế giới này.

Là do cô đã hại cô ta bị công ty hủy hợp đồng, mang tiếng xấu.

Là do cô, đều là do cô, cũng bởi vì sự tồn tại của cô cho nên tất cả những chuyện của cô ta mới không được như ý muốn.

Hận thù không có cách nào khống chế được, sát ý chợt lóe lên trong mắt, Cố Ngọc Lam trực tiếp nắm lấy đồ chặn giấy ở trên bàn của Thẩm Tử Dục mà ném về phía Đường Ngọc Sở.

Đồ chặn giấy này của Thẩm Tử Dục là do ông nội đã tặng cho anh ta vào lễ trưởng thành của anh ta, được làm từ ngọc, có giá trị không nhỏ, đồng thời khối lượng cũng không nhỏ.

Cho nên khi anh ta nhìn thấy Cố Ngọc Lam cầm lấy đồ chặn giấy này ném về phía của chị dâu, con ngươi đột nhiên siết chặt lại, không để ý đến nhiều như vậy, thân thủ mạnh mẽ nhảy lên trên bàn làm việc rồi lại nhảy xuống, đưa tay kéo Đường Ngọc Sở vẫn còn đang sửng sốt vào trong ngực, đồ chặn giấy này lập tức nện mạnh lên trên lưng của anh ta.

Mà Tống An Kỳ đang chạy vào vừa vặn nhìn thấy cảnh này, hai tay đưa lên che miệng, trái tim vọt lên đến cổ họng.

Cơn đau kịch liệt ập tới, Thẩm Tử Dục kêu rên lên một tiếng, mày kiếm cũng nhăn chặt lại với nhau.

Được anh ta bảo vệ tốt ở trong ngực, Đường Ngọc Sở lấy lại tinh thần, nghe thấy âm thanh đồ chặn giấy đập lên trên lưng của anh ta, đồng thời cũng nghe thấy tiếng rên của anh ta, vội vàng hỏi: “Tử Dục, cậu có sao không vậy?”

Mặc dù rất đau nhưng mà Thẩm Tử Dục vẫn cố nén cơn đau, nặn ra một nụ cười trấn an: “Em không sao đâu chị dâu.”

Lông mày của anh ta đều nhăn lại với nhau, sắc mặt cũng trắng bệch, căn bản cũng không giống như không có sao như anh ta đã nói.

Hốc mắt của Đường Ngọc Sở đỏ lên: “Sao cậu lại ngốc như vậy được chứ, nếu như cô ta ném ra một vật gì đó nguy hiểm đến tính mạng thì sao tôi có thể ăn nói với Triều Dương đây!”

Thẩm Tử Dục kéo kéo khóe môi: “Bảo vệ chị dâu chính là trách nhiệm của mấy cậu em này mà, nếu như mà chị bị thương, em cũng không biết phải ăn nói sao với anh cả nữa.”

Anh ta với Thanh Chiêu là thật lòng đối xử với cô, cũng không phải bởi vì cô là vợ của Triều Dương, mà là hoàn toàn xem cô như là người một nhà.

Sao cô có thể để cho bọn họ chịu đựng thiệt thòi được.

Đường Ngọc Sở lau đi giọt nước mắt đang rơi xuống, đứng dậy từ trong ngực của anh ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cố Ngọc Lam.

Có lẽ là Cố Ngọc Lam không ngờ đến Thẩm Tử Dục sẽ lao ra để bảo vệ Đường Ngọc Sở, cả người choáng váng đứng tại chỗ.

Mà người đại diện của cô ta cũng không còn thấy bóng dáng đâu nữa, chắc là đã bị hành động điên cuồng đó của Cố Ngọc Lam hù dọa, sợ hãi bị liên lụy cho nên chạy mất rồi.

Hai mắt nheo lại, sự lạnh lùng chợt hiện lên, Đường Ngọc Sở bước nhanh lên phía trước, nâng tay lên.

“Chát.”

Âm thanh thanh thúy vang lên trong phòng làm việc to như vậy.

Mặt của Cố Ngọc Lam nghiêng qua một bên, thật lâu sau cũng không xoay lại bình thường.

“Một cái tát này là tôi đánh thay cho Tử Dục.” Đường Ngọc Sở lạnh lùng nói.

Sau đó lại “chát” một tiếng nữa.

“Một cái tát này là tôi đánh thay cho tôi.”

“Chát.”

“Một cái tát này là tôi đánh thay cho đứa con đã mất đi của cô.”

Liên tiếp đánh ba bạt tay, tay của Đường Ngọc Sở cũng thấy đau, lông mày của cô nhíu lại, lắc lắc tay.

Cố Ngọc Lam giống như là một con búp bê bị hỏng, nghiêng đầu qua tóc rủ xuống phủ lên trên mặt của cô ta, nhìn không thấy được biểu cảm lúc này của cô ta.

“Ngọc Sở, làm tốt lắm.”

Tống An Kỳ đi đến giơ ngón cái lên khen ngợi.

Nhìn thấy Ngọc Sở tát Cố Ngọc Lam ba cái bạt tay, Tống An Kỳ cảm thấy cực kỳ hả giận.

Đối phó với loại người như Cố Ngọc Lam thì không thể nương tay.

“An Kỳ, cậu đến rồi à?” Đường Ngọc Sở nhàn nhạt nhìn cô ấy một cái, sau đó cười nói: “Giao Tử Dục cho cậu đấy.”

Tống An Kỳ kinh nhạc nhướng mày: “Giao cho tớ á?”

“Ừ, tớ muốn giải quyết Cố Ngọc Lam trước.”

Nói xong quay đầu lại nhìn Thẩm Tử Dục, phát hiện sắc mặt của anh ta trông khó chịu cực kỳ, thái dương còn rịn ra một tầng mồ hôi.

Trái tim không khỏi siết chặt, cô vội vàng nói với Tống An Kỳ: “An Kỳ, nhanh lên đi, đỡ Tử Dục lại, chúng ta mang cậu ấy đi khám bác sĩ.”

Một cái chặn giấy được làm bằng ngọc đập lên trên người đau biết bao nhiêu, nếu như đập bị gãy chỗ nào thì làm sao bây giờ.

Nhưng đến lúc cô đang chuẩn bị đi đỡ Thẩm Tử Dục, tóc lại bị người ta kéo lấy, da đầu tê rần, bị ép quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn thấy rõ thì trước mắt liền chớp lên một cái.

“Chát.”

Một bạt tay rơi lên trên gương mặt của cô.

Mùi máu tươi lan tràn trong miệng, gương mặt đau rát, lỗ tai ong ong.

“Ngọc Sở.”

“Chị dâu.”

Tống An Kỳ và Thẩm Tử Dục đồng thời hét lên, hai người bọn họ đi đến kéo Cố Ngọc Lam.

Cố Ngọc Lam dùng sức nắm lấy tóc của cô, giống như là điên cuồng mà la hét: “Đường Ngọc Sở, cô đi chết đi.”

Cố Ngọc Lam giống như là người điên vậy, cắn lấy tay của Tống An Kỳ và Thẩm Tử Dục đang giữ chặt cô ta.

Bọn họ cũng chỉ có thể bị ép buộc phải buông ra, chính trong lúc buông tay này đã làm cho Cố Ngọc Lam đá một cái vào bụng của Đường Ngọc Sở.