Sủng Vợ Lên Trời

Chương 190: Cô ta cũng chỉ là một đôi giày rách




Cô đứng khuất sáng, vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt nhỏ xuống chiếc áo sơ mi tạo thành hình dạng mờ ảo, có thể loáng thoáng thấy hình dáng bộ ngực tròn trịa của cô, mang theo sự quyết rũ trí mạng.

Đôi chân thon dài cân xứng tinh tế dưới chiếc áo sơ mi trắng toát lên ánh sáng mê người.

Ánh mắt của anh vô cùng nóng bỏng, mang theo dục vọng trần trụi.

Đường Ngọc Sở hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Em quên mang theo áo ngủ bây giờ em sẽ đi thay!”

Nói xong, cô quay người muốn đi về phía phòng thay đồ.

Nhưng tốc độ của anh còn nhanh hơn cô, chỉ thấy anh nhanh chân bước vài bước đã đến bên cạnh cô, cánh tay dài duỗi ra, mạnh mẽ kéo cô vào lòng.

Cô thấp giọng hô lên một tiếng, sau đó nụ hôn của anh liền phủ xuống…

Một căn phòng kiều diễm.

Đêm vừa mới bắt đầu.

...

Một đêm phóng túng khiến Đường Ngọc Sở mệt đến chết, vì vậy cô ngủ một giấc đến tận trưa.

Lúc cô tỉnh đã bị dọa trợn to hai mắt khi nhìn thấy thời gian.

Má ơi! Cô đã bỏ làm!

Không suy nghĩ quá nhiều, cô vội vàng bò dậy, nhưng vừa rời khỏi giường, chân đột nhiên đau nhức mềm oặt, suýt chút nữa cô đã ngã trở về giường.

Hình ảnh kích tình nhiệt liệt tối hôm qua chợt lóe lên trong đầu, khuôn mặt cô không khỏi nóng lên, cô thấp giọng mắng thầm: “Người đàn ông không biết tiết chế!”

Lúc này người đàn ông đang ngồi trong phòng họp, trên khuôn mặt không có vẻ lạnh lùng như trước mà nhiều hơn vài phần dịu dàng, khóe môi cũng như có như không cong lên.

Mọi người đang ngồi ở đây đều có nghi ngờ trong lòng.

Tổng giám đốc bị ốm sao?

Chỉ có Tô Lân biết Boss nhà bị làm sao.

Có thể khiến Boss trở thành con người không thích hợp thế này chỉ có duy nhất một người.

Đó chính là chủ tịch phu nhân.

Đường Ngọc Sở.

Phu nhân tổng giám đốc mà Tô Lân đang mặc niệm trong lòng lúc này đang khổ sở trên đường chạy đến công ty.

Lúc cô xuất hiện ở bộ phận, Tống An Kỳ kinh ngạc thốt lên: "Sở Sở, không phải cậu xin nghỉ sao?"

Xin phép nghỉ? Đường Ngọc Sở sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra rằng là Lục Triều Dương xin nghỉ thay cho cô.

Vì không để bị lô, cô nói: “Không phải tớ ổn rồi sao, vậy nên đến để xử lý một chút việc!”

Nghe vậy, Tống An Kỳ nhíu mày: "Thật ra cậu không nên tới!”

"Vì sao?"

Đường Ngọc Sở đặt túi lên bàn, bật máy tính lên, sau đó quay đầu nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.

"Cố Ngọc Lam tới."

Đó là đáp án hoàn toàn không ngờ tới.

Đường Ngọc Sở nhướn mày, hỏi: "Cô ta đang ở đâu?"

"Chỗ của chủ tịch." Tống An Kỳ nhếch môi: "Nghe nói là đến vì chuyện hủy bỏ hợp đồng!”

"Chắc chắn sẽ vô cùng huyên náo!” Dựa vào tính cách hung hăng càn quấy của Cố Ngọc Lam, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định.

Đường Ngọc Sở trầm ngâm một lát, quyết định đến văn phòng tổng giám đốc, tránh cho Tử Dục không đối phó được người phụ nữ kia.

"An Kỳ, tớ đi xem một chút, sẽ trở về ngay!”

Nói xong, cô không đợi Tống An Kỳ kịp phản ứng, liền xoay người nhanh chân rời đi.

"Sở Sở..." Tống An Kỳ muốn gọi cô lại, lại thấy cô đã rời đi.

" Cố Ngọc Lam này trở về đây vốn chính là để gây chuyện, Sở Sở đi chẳng phải là đụng phải họng súng sao?”

Tống An Kỳ không yên lòng, chỉ có thể đuổi theo.

Thêm một người cũng dễ làm việc hơn.

...

Văn phòng chủ tịch, bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Cố Ngọc Lam tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế ông chủ, thái độ bình tĩnh của anh khiến cô ta vô cùng khó chịu.

"Chủ tịch Thẩm, chuyện hủy hợp đồng ít nhất anh phải nói với chúng tôi một tiếng, bây giờ anh đơn phương hủy hợp đồng thì sẽ ảnh hưởng lớn đến mức nào với Ngọc Lam!”

Người đại diện của Cố Ngọc Lam vẫn đang cố gắng giãy dụa, muốn khuyên nhủ anh thu hồi cụm từ “hủy hợp đồng”.

Thẩm Tử Dục khẽ nhếch mi, nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái, môi mỏng từ từ phun ra mấy chữ: "Liên quan cái rắm gì đến tôi!”

Anh ta còn ước gì Cố Ngọc Lam không thể sống nổi trong ngành giải trí.

Dù đối mặt với thái độ tồi tệ của anh ta như vậy, người đại diện vẫn duy trì vẻ kiên nhẫn, tiếp tục khuyên nhủ: "Tổng giám đốc Thẩm, dù thế nào thì vị hôn phu của Ngọc Lam cũng là một trong những cổ đông của công ty, anh tùy tiện chấm dứt hợp đồng như vậy có phải ảnh hưởng đến hòa khí không?”

"Hòa khí?!" Thẩm Tử Dục cười nhạo một tiếng: "Tôi và Bùi Hằng Phúc lấy hòa khí ở đâu ra vậy? Là cổ đông, chẳng lẽ có thể xóa hết những chuyện mà Cố Ngọc Lam đã làm sao?”

Ánh mắt bén nhọn của anh ta bắn về phía Cố Ngọc Lam, người mà từ khi vừa tiến vào vẫn chưa hề lên tiếng, môi mỏng cong lên một giọng nói mỉa mai: "Cố Ngọc Lam, cô vì để hãm hại phó giám đốc Đường, ngay cả con của mình cũng có thể lợi dụng, kẻ ác độc như cô ở lại công ty cũng sẽ chỉ là một thứ tai họa ngầm!”

Nhắc đến đứa bé, ánh mắt Cố Ngọc Lam lóe lên, cánh tay bên cạnh thân càng thêm nắm chặt.

"Chủ tịch Thẩm, Ngọc Lam cô ấy…” Người đại diện muốn giúp Cố Ngọc Lam giải thích, lại không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể thở dài.

Nói thật, Cố Ngọc Lam là một minh tinh vốn cũng có danh tiếng không được tốt, rất khó đặt chân trong ngành giải trí, dù sao người xem cũng không chịu để mặt.

Vốn định đưa cô ta bước từng bước, vững vàng kiếm được một chỗ đứng ở trong ngành giải trí.

Nhưng bây giờ cô ta lại làm ra chuyện như vậy, thật sự là ngại con đường của mình vẫn chưa khó đi sao?

Người đại diện rất buồn rầu cũng rất bất đắc dĩ. Nếu như không khuyên được chủ tịch Thẩm không hủy hợp đồng, cô ta chỉ có thể tìm công ty khác ký kết một lần nữa.

Nhưng bây giờ có công ty nhà ai bằng lòng ký hợp đồng với Cố Ngọc Lam?

Thẩm Tử Dục nhìn về phía người đại diện đang không biết phải làm thế nào, sau đó lại nhìn về phía Cố Ngọc Lam đang giữ im lặng, lông mày nhướn lên, anh ta đứng dậy: “Kết quả chuyện này đã định, nhiều lời cũng vô ích. Mời trở về đi!”

Thái độ của anh ta đã được biểu hiện rõ ràng, dây dưa nữa cũng sẽ chỉ bất lợi hơn đối với bọn họ.

Vì vậy, người đại diện xoay người kéo Cố Ngọc Lam: “Ngọc Lam, chúng ta hãy nghĩ cách khác đi!”

Nhưng lại bị cô ta tránh đi, người đại diện nhíu mày, vừa định mở miệng hỏi sao thế.

Thì thấy cô ta đột nhiên tiến lên, hai tay dùng sức vỗ lên bàn, phẫn hận không cam lòng trừng mắt với Thẩm Tử Dục: "Chủ tịch Thẩm, rõ ràng là con tôi vì Đường Ngọc Sở mới không còn, rõ ràng là cô ta cũng có lỗi, anh lại đổ hết mọi sai lầm lên người tôi. Anh nói xem anh thế này có phải quá bất công không?”

Nói đến phần sau, giọng nói có chút cao lên và cuồng loạn.

"Ngọc Lam, cô đừng nói nữa!” Người đại diện thấy sắc mặt Thẩm Tử Dục đã đen xì, vội vàng kéo Cố Ngọc Lam.

"Đi ra." Cố Ngọc Lam hất tay của cô ta ra, trừng mắt nhìn Thẩm Tử Dục, trong ánh mắt hiện lên một tia giễu cợt, cô ta cười lạnh nói: "Đúng rồi, Đường Ngọc Sở và chủ tịch Thẩm có quan hệ thật sự không đơn giản, cũng không biết lúc chủ tịch Thẩm ngủ với Đường Ngọc Sở, có nghĩ đến việc cô ta còn có người đàn ông khác hay không, hơn nữa không chỉ có một đâu?”

Ánh mắt Thẩm Tử Dục bỗng nhiên chuyển sang lạnh lẽo, thần sắc âm trầm đáng sợ, quanh người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo sắc bén khiến cho áp suất trong văn phòng giảm đi mấy phần.

Thấy thế, người đại diện bị dọa đến mức lưng cứng đờ, vội vàng đến kéo Cố Ngọc Lam: "Được rồi, Ngọc Lam, có thể đừng nói nữa được không?”

Giọng điệu của cô ta gần như cầu xin.

Nhưng Cố Ngọc Lam hoàn toàn không nghe lời cô ta, đối diện với khuôn mặt âm trầm nguy hiểm của Thẩm Tử Dục, cô ta cười lạnh một tiếng sau đó càng không kiêng kỵ mở miệng trào phúng: "Thế nào? Dám làm mà không dám để người ta nói sao? Con điếm mà cũng muốn lập đền thờ sao? Tôi càng phải nói…”

"Đường Ngọc Sở cô ta chính là một đôi giày rách, cũng chỉ có mấy người đàn ông như anh mới bị cô ta quyến rũ.”

"Cố Ngọc Lam, cô đừng quá đáng!”