Sự xuất hiện của video đã hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch tiếp theo của Tô Nhã An, đổ thêm dầu vào lửa đó là – Thẩm Tử Dục quay về.
Anh ta vừa quay về liền lập tức mở cuộc họp báo, thái độ mãnh liệt khiến Tô Nhã An căn bản không có chút sức lực nào để chống đỡ.
“Tôi là tổng giám đốc truyền thông Thời Thụy, tôi cảm thấy xin lỗi sâu sắc đối với ảnh hưởng do sự việc lần này tạo ra.”
Thẩm Tử Dục vừa bước lên bục đã xin lỗi trước, sau đó lời nói đột nhiên chuyển hướng: “Đường Ngọc Sở là một trong những ký giả ưu tú nhất Thời Thụy, lần này gặp phải tổn hại như vậy, chúng tôi sẽ dùng pháp luật để trả lại trong sạch cho cô ấy, đồng thời công ty cũng phái người thu thập những lời phỉ báng cô ấy trên mạng, không loại trừ sẽ khởi tố.”
Lời này vừa nói ra, toàn trường huyên náo, ký giả mặt nhìn nhau, họ đều không nghĩ tới Thời Thụy trong vòng vài ngày ngắn ngủi, thái độ đã có sự thay đổi lớn như vậy.
Trước đó, sau khi sự việc bại lộ, Thời Thụy đã phát thanh minh, trên đó ngầm thừa nhận hành vi tùy tiện của Đường Ngọc Sở.
Nếu nói vì video, Thời Thụy mới thay đổi thái độ, vậy cũng không phải không có khả năng.
Tô Nhã An nhìn một vòng những ký giả châu đầu ghé tai dưới đài, tiếp tục nói: “Tôi muốn tuyên bố hai chuyện ở đây.”
Dưới đài vốn xôn xao lập tức yên tĩnh lại, ai nấy đều dựng lỗ tai chờ đợi lời nói của anh ta.
“Thứ nhất.” Thẩm Tử Dục giơ số một, nói năng vang dội: “Thời Thụy sẽ giải trừ quan hệ hợp tác với Tô Nhã An, từ nay trở đi, cô ta không còn là tổng giám đốc của Thời Thụy.”
Ký giả lại nhao nhao, chỉ thấy anh giơ số 2: “Thứ hai, Thời Thụy giải trừ hợp đồng với Cố Ngọc Lam, từ nay về sau, cô ta không còn là nghệ nhân của Thời Thụy.”
“Được, buổi họp báo hôm nay kết thúc ở đây.”
Thẩm Tử Dục đứng dậy, một tay cài nút tây trang, ngẩng đầu phóng khoáng rời đi.
Ký giả dưới đài thấy vậy, ào ào đứng dậy, chạy về phía anh ta, muốn phỏng vấn.
Nhưng những ký giả đi cùng Thẩm Tử Dục chặn họ lại, họ chỉ có thể mở to mắt nhìn bóng dáng anh ta biến mất trong tầm mắt.
...
Thẩm Tử Dục ra khỏi hiện trường buổi họp báo, liền gặp Tô Nhã An.
Cô ta lạnh lùng trừng anh: “Thẩm tổng, anh có ý gì?”
Thẩm Tử Dục liếc nhìn cô ta, cười lạnh: “Tôi có ý gì? Cô không hiểu sao?”
Tô Nhã An cười khinh thường một tiếng, giọng trào phúng: “Thẩm tổng, tôi quả thực hiểu, anh vì Đường Ngọc Sở mới khai trừ tôi, đúng chứ?”
“Cô đã hiểu hết rồi, còn hỏi tôi làm gì.” Thẩm Tử Dục liếc nhìn cô ta, vòng qua người cô ta tiếp tục đi về phía trước.
Bàn tay rũ bên người của cô ta hung hăng nắm chặt, móng tay đâm sau vào lòng bàn tay, cô ta cũng không cảm thấy đau chút nào.
Cô ta cắn chặt răng, quay đầu nhìn bóng dáng rời đi của Thẩm Tử Dục, ánh mắt âm u đáng sợ.
Thẩm Tử Dục, Đường Ngọc Sở, đừng vội đắc ý, sẽ có lúc khiến các người phải khóc.
...
“Không nghĩ tới Thẩm Tử Dục còn có mặt gan dạ như vậy.”
Xem hết buổi họp báo, Đường Ngọc Sở không nhịn được cảm thán một câu.
Trong mắt cô, Thẩm Tử Dục chính là một người ngốc nghếch, thú vị đáng yêu, lại không nghĩ tới làm việc thật sự cũng khá sạch sẽ lưu loát.
“Đó là đương nhiên, cũng không xem xem anh ta lớn lên trong gia đình thế nào.”
Lục Thanh Chiêu có cảm giác vinh hạnh.
“Cũng không khen anh, anh đắc ý cái gì.” Tiêu Tiêu không có ý tốt lườm anh ta.
“Tiêu Tiêu, có phải cô một ngày không cãi nhau với tôi thì cảm thấy khó chịu không?” Lục Thanh Chiêu ánh mắt sáng quắc nhìn cô ấy, mặt hiện lên chút hứng thú.
Trong lòng Tiêu Tiêu chột dạ, vội phản bác: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi mới lười cãi nhau với anh đấy.”
Nói xong, cô ấy khoanh hai tay trước ngực, quay đầu đi không nhìn anh ta.
Lục Thanh Chiêu nhướn mày, quay sang nói với Đường Ngọc Sở: “Chị dâu, bây giờ Tô Nhã An rời khỏi Thời Thụy, chị cũng sẽ không còn nhiều việc rắc rối như vậy nữa.”
Đường Ngọc Sở không đồng ý cách nói của anh ta: “Cô ta rời khỏi Thời Thụy, nhưng chỉ cần cô ta muốn đối phó tôi, thì vẫn sẽ nghĩ cách đối phó với tôi. Hơn nữa bây giờ thù mới hận cũ, cô ta và Cố Ngọc Lam nhất định hận tôi đến chết.”
“Vậy...anh, chúng ta dứt khoát giải quyết toàn bộ, bớt chướng mắt.”
Lục Thanh Chiêu muốn dứt khoát, bớt cho chị dâu ba lần bốn lượt bị thiết kế hãm hại, để họ nơm nớp lo sợ.
Lục Triều Dương không trả lời anh ta, mà là quay đầu nhìn Đường Ngọc Sở, mềm giọng hỏi: “Sở Sở, em cảm thấy thế nào?”
Mặc dù anh nghĩ giống Thanh Chiêu, nhưng anh vẫn tôn trọng quyết định của cô.
“Giải quyết một lần đương nhiên bớt việc, nhưng quá lợi cho họ rồi.”
Đường Ngọc Sở còn chưa trả lời, Tiêu Tiêu đã giành trước một bước đề ra suy nghĩ của mình.
Đường Ngọc Sở ngẫm nghĩ giây lát, sau đó nói: “Em đồng ý với Tiêu Tiêu, cứ từ từ, không vội.”
“Theo em.” Lục Triều Dương vươn tay vuốt tóc cô chiều chuộng.
Đường Ngọc Sở cười lại ngọt ngào: “Cảm ơn anh.”
Lục Triều Dương cười cười, sau đó nói với Lục Thanh Chiêu: “Tô Nhã An đi rồi, Thời Thụy không có tổng quản lý, cậu đi điều đình một trận trước, thuận tiện chăm sóc chị dâu cậu.”
“Dạ, được.” Lục Thanh Chiêu đồng ý rất dứt khoát.
...
Thẩm Tư Dục bỗng nhiên ra chiêu thế này, đánh cho nhà họ Bùi trở tay không kịp, trong lòng rất loạn.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Bùi Vân Trạch đập mạnh lên bàn, ông ta tức giận trợn mắt, gân xanh trên trán nổi lên.
“Chuyện đến bước này con cũng không nghĩ tới.”
Đối diện với lửa giận của Bùi Vân Trạch, Tô Nhã An biểu cảm đạm mạc, không chút hoảng loạn.
“Không nghĩ tới?” Bùi Vân Trạch tức giận đến cười: “Cô không phải rất lợi hại sao? Sao một Đường Ngọc Sở cũng khiến cô rối tinh rối mù rồi?”
“Dượng, dượng nói quá đáng rồi.” Tô Nhã An không chút khách sáo trừng mắt lại: “Cho dù con có lợi hại, con cũng chỉ là một con người, rất nhiều chuyện con không cách nào đoán được. Giống như lần này, rõ ràng đã sắp bức Đường Ngọc Sở đến đường cùng, nhưng làm sao biết lại đột nhiên lòi ra một video?”
“Cô...” Bàn tay chỉ vào cô ta run rẩy kịch liệt, Bùi Vân Trạch thật sự vô cùng tức giận.
Tần Thúy Kiều ở cạnh thấy vậy, vội bước tới khẽ vỗ lưng ông ta: “Ông Bùi, ông cũng không cần giận Nhã An, nó nói đúng, rất nhiều chuyện vốn không cách nào ngờ được. Nếu muốn trách thì chúng ta nên trách Cố Ngọc Lam. Nếu không phải cô ta ngay cả chút việc này cũng làm không xong, làm sao sẽ có nhiều việc như vậy?”
“Cô ta sao rồi?” Cảm xúc bình tĩnh lại, Bùi Vân Trạch mở miệng hỏi.
Tần Thúy Kiều khẽ hừ một tiếng, giọng khinh miệt: “Có thể thế nào? Không chết ngay được.”
Bùi Vân Trạch cảnh cáo trừng mắt bà ta: “Nếu cô ta quay lại, nhớ giọng điệu nói chuyện của bà, bà phải nhớ cô ta từng nói không bao lâu nữa Đường thị sẽ là của cô ta.”
“Tôi biết rồi.” Tần Thúy Kiều không vui đáp.
Lúc đầu là vì đứa bé, và 20 % cổ phần Đường thị, họ mới miễn cưỡng tiếp nhận Cố Ngọc Lam.
Bây giờ đứa bé không còn nữa, nhưng vẫn còn Đường thị, cho nên tạm thời thái độ của họ vẫn không thể thay đổi.
Đợi Hằng Phúc hoàn toàn quản lý Đường thị, lại hất Cố Ngọc Lam ra, như vậy Đường thị hoàn toàn sẽ thuộc về nhà họ Bùi rồi.