Sủng Vợ Lên Trời

Chương 178: Anh ta thích chị á




Thời tiết ở phía nam luôn luôn thay đổi, lúc nãy còn trời quang mây tạnh nhưng mà bây giờ lại mưa rơi tầm tã.

Đường Ngọc Sở ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong quán cà phê nhìn người đi đường ở bên ngoài vội vã bởi vì sắc trời, vẻ mặt ấm áp không màng danh lợi.

“Leng keng.”

Đột nhiên vang lên âm thanh phá hủy sự yên tĩnh của cô, quay đầu lại nhìn, một người đàn ông mang theo chiếc mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đứng ở trước mặt của cô.

Cô bất ngờ một chút, sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra một nụ cười xán lạn.

“Anh Ngôn."

Cô vừa mới xuống máy bay thì đã nhận được điện thoại trợ lý của anh ta, nói là anh ta muốn gặp cô.

Đối với người có ơn cứu mạng mình, gần như là Đường Ngọc Sở không hề do dự chút nào, trực tiếp đồng ý.

“Chị dâu, chị cũng quá không dè dặt rồi.”

Lục Thanh Chiêu nghe thấy cô đồng ý lời mời của người đàn ông khác, nhịn không được mà thốt ra một câu, sau đó còn nói: “Chị như thế này mà để cho anh trai của em biết được, vậy thì chắc chắc tiêu đời!”

Đường Ngọc Sở tức giận liếc anh ta một cái: “Cậu không nói, tôi không nói thì ai mà biết chứ.”

Lục Thanh Chiêu: "..."

Ừm, anh không nói, điều đó cũng không biểu thị vệ sĩ đi theo ở phía sau âm thầm bảo vệ cho bọn họ không nói.

Trầm ổn và bình tĩnh, đây là ấn tượng đầu tiên khi Lục Thanh Chiêu nhìn thấy Ngôn Húc vào lần đầu tiên.

Lúc Ngôn Húc nhìn thấy anh ta thì hơi sửng sốt một chút, sau đó lễ phép gật đầu một cái, vẻ mặt xa cách lãnh đạm.

Người đàn ông này rất không đơn giản.

Đây là ấn tượng thứ hai của Lục Thanh Chiêu đối với anh ta.

“Đây là Lục Thanh Chiêu, em của tôi.” Đường Ngọc Sở giới thiệu.

Lục? Một tia sáng nhanh chóng vụt qua trong đôi mắt của anh ta, khóe môi của Ngôn Húc như có như không cong lên: “Em trai của tổng giám đốc Lục của Hoàng Đình."

Lục Thanh Chiêu nhíu mày, đứng dậy vươn tay ra: “Ừ, tôi là em trai của anh ấy. Xin chào, rất hân hạnh được quen biết anh.”

“Xin chào, Ngôn Húc."

Ngôn Húc cầm tay của anh ta nhưng mà rất nhanh liền buông ra, ngược lại nhìn về phía Đường Ngọc Sở, trong nháy mắt ánh mắt liền trở nên dịu dàng.

Lục Thanh Chiêu thu tay lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của anh ta thay đổi, trong lòng thầm kêu lên một tiếng không hay rồi, người đàn ông này có ý với chị dâu.

Chỉ nghe thấy anh ta hỏi: “Dự định ở Thanh Thành mấy ngày đấy?”

“Chắc cũng không mấy ngày đâu, quay xong thì liền trở về.”

Quay một video kính nghiệp của Cố Ngọc Lam cũng không cần tốn bao nhiêu thời gian, đương nhiên cũng phải xem xem Cố Ngọc Lam có làm khó cô hay không.

Nghe thấy cô ở lại không được mấy ngày, Ngôn Húc hơi thất vọng một chút, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục lại, giọng nói ôn hòa: “Tối hôm nay tôi mời cô ăn cơm.”

Đường Ngọc Sở mỉm cười lắc đầu: “Không cần phải phiền toái, tôi đã đồng ý với Thanh Chiêu đi đến con đường ẩm thực nổi tiếng của Thanh Thành.”

Ý cười bên môi phai nhạt mấy phần, mặc dù là trong lòng rất thất vọng, nhưng mà Ngôn Húc cũng không miễn cưỡng cô: “Vậy thì hôm nào lại hẹn nhau vậy.”

“Ừm.” Đường Ngọc Sở gật đầu mỉm cười: “Hôm nào đó tôi mời anh, xem như là cảm ơn lần trước anh đã cứu tôi.”

“Được, vậy tôi chờ lời mời của cô.” Ngôn Húc nhìn cô chăm chú, ở nơi sâu thẳm trong đôi mắt anh ta đang ẩn chứa từng tia từng tia dịu dàng.

Lục Thanh Chiêu ở một bên im lặng quan sát Ngôn Húc, trong lòng đã có đáp án.

Ngôn Húc cố ý xin phép nghỉ với đoàn làm phim để đi ra gặp cô, cho nên không đợi bao lâu thì liền đi ngay.

Cũng giống như là lúc anh ta đến, những người khách trong quán cà phê cũng không chú ý đến lúc này có một ngôi sao lớn xuất hiện ở đây.

Đường Ngọc Sở bưng ly cà phê ở trên bàn nhấp một ngụm, lúc này ở bên cạnh lại truyền đến âm thanh mập mờ.

“Chị dâu, Ngôn Húc đó thích chị.”

“Phốc.”

Cà phê vừa mới uống vào trong miệng liền phun ra ngoài, Đường Ngọc Sở nhanh chóng rút mấy tờ khăn giấy lau vết dơ ở trước mặt, thuận tiện lau miệng, sau đó quay đầu không biết nên khóc hay nên cười trừng mắt nhìn Lục Thanh Chiêu: “Mắt của cậu bị mù nghiêm trọng như vậy hả? Nên đi khám đi.”

Lần đầu tiên mà cô và Ngôn Húc quen biết với nhau là vào lần trước anh ta cứu cô, sao anh ta thích mình được chứ? Thanh Chiêu này thật là, nói chuyện không chớp mắt mà.

“Chị dâu, ánh mắt của anh ta nhìn chị không đúng, nói anh ta không thích chị thì em cũng không tin đâu.” Lục Thanh Chiêu chậc chậc lắc đầu.

Đường Ngọc Sở xám mặt: “Vậy nếu như anh ta dùng ánh mắt nhìn tôi để nhìn heo, có phải là cậu cũng sẽ nói anh ta thích heo hay không?”

Quả thật phục anh ta luôn rồi, cũng chỉ là một ánh mắt vậy mà lại hiểu lầm Ngôn Húc người ta thích cô, chỉ số IQ này cũng mệt quá đi!

Thấy cô vẫn không chịu tin mình, Lục Thanh Chiêu nhún vai: “Thôi bỏ đi, coi như là em nhìn lầm.”

Nói thì là nói như vậy thôi, nhưng mà trong lòng vẫn phải có cảm giác phòng bị đối với Ngôn Húc, anh cảm thấy cần phải để cho chị dâu ít tiếp xúc với anh ta mới được.

Thế là anh ta lại bổ sung thêm: “Chị dâu, mấy ngày ở Thanh Thành, ngoại trừ lúc ngủ thì chúng ta đều phải cố gắng ở cùng với nhau, chị muốn gặp người nào thì cũng phải nói trước với em một tiếng, em không muốn chuyện giống như ở buổi tiệc lần trước xảy ra lần nữa.”

Ngụ ý là cô muốn gặp ai thì cũng phải mang anh ta theo.

Đường Ngọc Sở cũng không suy nghĩ gì nhiều, rất thẳng thắn mà gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”

Lục Thanh Chiêu rất hài lòng gật đầu: “Vậy ngày mai chúng ta đến đoàn làm phim đi.”

...

Đạo diễn chịu trách nhiệm “Thanh Phi Truyền” chính là một người nổi tiếng ở trong nghề, đồng thời tính tình cũng kém có tiếng.

Cho nên ngày hôm sau Đường Ngọc Sở và Lục Thanh Chiêu mới vừa đến đoàn làm phim liền nghe thấy đạo diễn đang mắng chửi người.

“Con mẹ nó, cô là heo hả? Ngay cả biểu cảm đau lòng cũng không làm được.”

“Mẹ *, diễn không tốt nữa thì cút đi cho tôi, đừng liên lụy toàn bộ đoàn làm phim.”

Đường Ngọc Sở đi đến gần quan sát thì nhìn thấy Cố Ngọc Lam dịu dàng ngoan ngoãn cúi đầu tùy ý để đạo diễn mắng cô ta.

Đường Ngọc Sở còn tưởng là mình nhìn lầm, nhịn không được mà mở to mắt ra, nhìn rõ ràng xem người phụ nữ đang mặc trang phục mãn thanh đó có phải là Cố Ngọc Lam hay không.

Dù sao thì lấy tính tình kiêu ngạo đó của Cố Ngọc Lam làm sao có thể ngoan ngoãn để người ta mắng mình được.

Nhưng mà cô không nhìn lầm, người phụ nữ kia đúng là Cố Ngọc Lam.

Đạo diễn lại mắng một trận nữa rồi mới từ từ im lặng lại bắt đầu quay lại từ đầu lần nữa.

Đường Ngọc Sở đứng ở xa nhìn biểu cảm của Cố Ngọc Lam, mi tâm chậm rãi nhíu lại, trong mắt chứa đựng vẻ không tin.

Đã sớm biết kỹ thuật diễn xuất của Cố Ngọc Lam chẳng ra làm sao, nhưng mà lại không biết sẽ kém đến tình trạng này.

Đây là một vai diễn như bình thường của Cố Ngọc Lam, hoàng thượng chưa từng sủng hạnh cô ta, cho nên lúc này cô ta đang trông mong đau khổ chờ đợi hoàng thượng ở trong cung của mình, cho nên thần sắc hẳn nên cô đơn mang theo ưu thương, phải diễn xuất thật là tự nhiên.

Nhưng mà Cố Ngọc Lam diễn thì lại rất buồn cười, trông có vẻ như là đang giả vờ cực kỳ mềm mại, làm cho người ta nhìn như thế nào cũng thấy không thoải mái.

Cũng khó trách đạo diễn sẽ tức giận.

Lần này đạo diễn thấy cô ta vẫn diễn hỏng, tức giận đến mức ném cả kịch bản sau đó đứng dậy rời khỏi trường quay.

Mấy nhân viên đó nhìn thấy tình hình thì nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào.

Mà Cố Ngọc Lam rõ ràng cũng đã bị sự tức giận của đạo diễn dọa sợ lúng túng ngồi ở trên ghế.

Trợ lý Tiểu Ngải ở một bên nhanh chóng đi qua lau mồ hôi rịn ra ở trên trán thay cho cô ta, vừa an ủi cô ta: “Chị Ngọc Lam, chị diễn rất khá, đạo diễn kia chỉ biết soi mói không có chuyện gì thì lại gây sự, chị không cần phải để ý ông ta, đến lúc đó cứ kêu tổng giám đốc Bùi ra mặt giải quyết là được rồi.”

“Hơn nữa..." Tiểu Ngải nghiêng đầu nhìn qua, liếc mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở phía sau nhân viên làm việc, ánh mắt lạnh đi mấy phần: “Đường Ngọc Sở đến rồi.”

Nghe vậy, Cố Ngọc Lam ngẩng đầu thuận theo tầm mắt của cô ta, nhìn sang thì chỉ nhìn thấy Đường Ngọc Sở cười cười khoác tay áo với cô ta.

Vẻ mặt lập tức trầm xuống, quét sạch cảm giác mất mát lúc nãy, đứng dậy: “Người đã đến, vậy thì chúng ta đi chăm sóc đi.”