Sủng Vợ Lên Trời

Chương 171: Không gì dơ bẩn bằng lòng người




“... Nóng quá...nóng quá...”

Đường Ngọc Sở cảm thấy mình như đang bị đun trên bếp, rất nóng rất khó chịu.

Nhìn con người đang vặn vẹo trên giường, hai mắt Lâm Thành đỏ lên, nếu như không phải là trong phòng còn có người, anh ta đã lao đến từ lâu rồi.

Tô Nhã An nhìn bộ dạng dâm ô mất kiên nhẫn của Lâm Thành, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, người đàn ông này không biết đã xơi bao nhiêu nữ minh tinh ở trong giới giải trí, thật là dơ bẩn đến khiến người ta buồn nôn.

Nhưng mà cũng chính một người đàn ông như vậy, mới có thể khiến Đường Ngọc Sở thân bại danh liệt, sống không bằng chết.

Nghĩ đến sáng ngày mai Đường Ngọc Sở tỉnh lại sẽ phát hiện mình bị Lâm Thành làm nhục rồi, trong lòng Tô Nhã An liền sung sướng.

“Đạo diễn Lâm, đêm còn dài, tiếp theo đây giao cho anh đó.” Tô Nhã An mỉm cười một cái với Lâm Thành, nhưng anh ta căn bản không có nhìn cô ta, đôi mắt cứ mãi nhìn chăm chăm vào người trên giường.

Tô Nhã An cũng không để bụng, tiếp đó nói: “Đạo diễn Lâm, người đã có được rồi, vậy chuyện chúng ta hợp tác cũng đừng có quên đó.”

“Tôi biết rồi, cô mau đi đi.” Lâm Thành mất kiên nhẫn mà xua tay với cô ta.

Ánh mắt Tô Nhã An khẽ trở nên sắc bén, cuối cùng nhìn Đường Ngọc Sở ở trên giường một cái, sau đó quay người đi thẳng ra ngoài.

Đường Ngọc Sở, đừng trách tôi, đây là kết cục do cô tự tìm lấy.

Đi ra ngoài, ở cửa gặp phải Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam.

“Chị họ, sao rồi?” Thần sắc Cố Ngọc Lam rất sốt sắng.

“Đạo diễn Lâm và Đường Ngọc Sở đều ở bên trong.” Tô Nhã An đóng cửa lại, sau đó nhìn Bùi Hằng Phúc: “Hằng Phúc, phóng viên sáng mai đều đã sắp xếp xong chưa?”

Đôi mắt Bùi Hằng Phúc nhìn thẳng vào cánh cửa bị đóng lại đó, đến nỗi không có nghe thấy câu hỏi của chị họ mình.

Tô Nhã An cau mày, lên tiếng quát: “Hằng Phúc, em nhìn gì vậy?”

Lần này Bùi Hằng Phúc nghe thấy rồi, anh ta vội vàng thu tầm mắt lại, nhìn sang Tô Nhã An: “Chị họ, sao thế?”

“Chị hỏi là phóng viên sáng mai đã sắp xếp xong chưa?” Tô Nhã An không vui mà lặp lại lần nữa.

“Sắp xếp xong rồi.” Bùi Hằng Phúc đáp, tầm mắt lại bất giác nhìn về phía cánh cửa đó.

Tô Nhã An cong lên một ý cười mỉa mai: “Sao? Em còn thích Đường Ngọc Sở à? không muốn để cô ta bị người khác đụng sao?”

Cố Ngọc Lam vừa nghe thấy lời này thì liền sốt sắng: “Chị họ, chị đừng nói bậy, người mà Hằng Phúc yêu từ đầu đến cuối đều là em, từ trước đến giờ không có yêu Đường Ngọc Sở.”

Nói đến đây, cô ta ngước mắt nhìn Bùi Hằng Phúc: “Đúng không, Hằng Phúc.”

Bùi Hằng Phúc không có trả lời cô ta, mà nắm lấy tay cô ta, nói với Tô Nhã An: “Chị họ, chúng ta về đi.”

Nói xong, anh ta liền đưa Cố Ngọc Lam rời khỏi, còn Tô Nhã An thì nhìn sâu vào bóng lưng anh ta một hồi, mới nhấc chân rời đi.

Sau khi bọn họ đều rời đi hết, cửa phòng bên cạnh mở ra, một bóng ảnh cao lớn đi ra ngoài.

Anh ta đi đến cửa phòng mà Đường Ngọc Sở đang ở, vươn tay nhấn chuông cửa.

Một lần, không có ai mở.

Hai lần, vẫn không có ai mở.

Nhưng anh ta hoàn toàn không từ bỏ, một lần lại một lần mà ấn chuông.

“Là ai vậy? Có bệnh sao?” Cuối cùng cửa cũng mở ra rồi, Lâm thành mặc áo choàng tắm đi ra.

Còn chưa kịp nhìn rõ người ấn chuông là ai, thì một cú đấm nặng nề đã rơi vào trên bờ má của anh ta, lập tức khiến cả người lui lại tông vào cửa.

Lâm Thành còn chưa được hồi thần lại, thì lại là một trận đánh đấm tới tấp, anh ta hoàn toàn không có sức chống trả, cuối cùng chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất như bùn nhão.

Nhìn thấy Lâm Thành đã sấp mặt, người đàn ông nhanh bước đi vào trong phòng, khi nhìn thấy người phụ nữ trên giường, đôi con ngươi đen lập tức dấy lên lửa giận.

Quần áo trên người cô vẫn còn hoàn chỉnh, xem ra Lâm Thành vẫn chưa có sờ cái bàn tay dơ bẩn đó lên người cô.

Ánh mắt chợt trầm xuống, anh ta quay người đi vào phòng tắm, lúc ra ngoài trên tay đã có thêm một cái áo choàng tắm.

Anh đi tới, quấn áo choàng tắm lên người cô, sau đó khom lưng bế cô lên.

Đường Ngọc Sở ý thức hỗn độn cảm thấy cả người mình đều lơ lửng trên không, tiếp đó một mùi hương có chút quen thuộc xông vào mũi.

“Triều Dương.” Cô lầm bầm một tiếng.

Khi nghe thấy cái tên mà miệng cô thốt ra, sống lưng của người đàn ông bế cô chợt cứng đờ. Cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của cô, ở nơi sâu thẳm của đôi con ngươi đen hiện lên một cảm xúc không biết gọi tên thế nào.

“Ngọc Sở.” Anh ta kiềm chế mà lại không nhịn được mà thấp giọng kêu một tiếng.

Sải bước chân vững vàng, anh bế cô đi ra ngoài.

“Chủ nhân, vậy hắn ta làm sao đây?” Một người mặc đồ đen chờ ở cửa hỏi chỉ thị.

Anh ta lạnh lùng liếc nhìn Lâm Thành đang nằm trên mặt đất, hai mắt híp lại, lộ ra một tia tàn nhẫn.

“Phế hắn ta đi.”

...

Lục Thanh Chiêu ra khỏi nhà vệ sinh, về đến vị trí mà anh ta và chị dâu đứng, nhưng phát hiện không thấy bóng dáng chị dâu đâu.

Trong phút chốc, anh hoảng loạn.

Vốn tưởng chỉ dâu chỉ là nhất thời đi khỏi một chút, vẫn còn đang ở trong hội trường. Nhưng anh ta tìm thế nào cũng không tìm thấy, gọi điện thoại cho cô cũng không gọi được.

Ý thức được chuyện không hay, anh ta vội vàng liên lạc với anh cả, nói tình hình cho anh nghe.

“Lục Thanh Chiêu, nếu như chị dâu em có gì ngoài ý muốn, vậy em tốt nhất chuẩn bị sẵn tâm lý đi.”

Thanh âm u ám của anh cả truyền đến từ đầu dây bên kia, Lục Thanh Chiêu nuốt nuốt nước bọt, trong lòng thầm cầu nguyện, chị dâu ơi, chị phải bình an vô sự đó nha.

Nếu không da của anh chắc chắn sẽ bị anh cả lột đó.

Đêm nay chắc chắn không yên bình rồi.

...

“Cô ấy thế nào rồi?”

“Sau khi tiêm xong, dược tính của xuân dược sẽ tan đi, ngủ một giấc sẽ khỏe.”

“Vậy sẽ có hậu di chứng gì không?”

“Bình thường thì sẽ không.”

Mang máng nghe thấy có người đang nói chuyện, cô muốn mở mắt ra để nhìn rõ là ai, nhưng mí mắt quá nặng rồi, cô không mở ra được.

“Húc, cô gái này là ai vậy?”

Nhìn cô gái thanh lệ trên giường, Tả Hướng Dương rất tò mò, Ngôn Húc mà anh ta biết không có gần nữ sắc, cấm dục đến khiến người ta nhịn không được mà hoài nghi xu hướng giới tính của anh ta.

Bây giờ trong phòng của anh ta vậy mà lại có một cô gái, còn là cô gái xinh đẹp như vậy nữa.

Thật khó mà khiến người ta không thể không tò mò.

“Nói cho cậu nghe, thì cậu liền biết cô ấy sao?”

Câu nói lạnh lùng của Ngôn Húc truyền đến, khóe miệng Tả Hướng Dương giựt một cái: “Cậu không nói, tôi càng không biết cô ấy a.”

Ngôn Húc đi tới vặn ánh đèn đầu giường tối xuống, sau đó bảo Tả Hướng Dương và mình đi ra khỏi phòng.

“Cô ấy tên là Đường Ngọc Sở.”

Ngôn Húc đi đến phòng khách ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tả Hướng Dương, mỉm cười một cái: “Sao? Cậu biết cô ấy không?”

“Đường Ngọc Sở?” Tả Hướng Dương ngồi ở đối diện anh, mi tâm nhíu chặt, sao anh ta lại cảm thấy cái tên này rất quen nhỉ? Hình như nghe ở đâu đó qua rồi?

“Thời gian trước chuyện đính hôn của Bùi Hằng Phúc gây ồn ào dữ dội, tôi nghĩ cậu chắc có biết mà đúng chứ?”

“Tôi đương nhiên là biết a.” Nhưng sao anh lại đột nhiên nói cái này a.

Tả Hướng Dương nhìn anh cười vô cùng ý vị thâm trường, linh quang chợt lóe lên, anh ta bừng tỉnh đại ngộ mà kêu lên: “Đường Ngọc Sở là cái cô đáng thương bị hôn phu phản bội sao?”

Ngôn Húc nhíu mày: “Xin chú ý ngôn từ của cậu.”

Tả Hướng Dương ngượng ngùng cười cười: “Thực xin lỗi, tôi quá kích động rồi, quá kích động rồi.”

Sau đó anh ta lại hỏi: “Vậy tại sao cô ấy lại ở chỗ cậu?”

Ngôn Húc không có trực tiếp trả lời anh ta, mà có chút thâm ý, nói: “Hướng Dương, không gì dơ bẩn bằng lòng người.”

Vẻ mặt Tả Hướng Dương kỳ quái.