Bên này Lục Thanh Chiêu đang bận từ chối phụ nữ đến bắt chuyện, còn Đường Ngọc Sở thì buồn chán ăn chút điểm tâm.
Bọn họ không biết rằng hành động của mình đều bị vài nam nữ đứng ở không xa nhìn vào mắt.
“Người đàn ông đó là người mà em phí cạn tâm tư cũng không điều tra được đó sao?”
Ánh mắt Tô Nhã An khóa chặt vào thân ảnh cao lớn ở bên cạnh Đường Ngọc Sở, đáy mắt mang theo kinh diễm.
Ở một khoảng cách xa nhất định, cô ta không thể nhìn rõ dung mạo của anh, nhưng sự ưu nhã của mỗi cái giơ tay nhấc chân, còn có thân hình như một cái móc treo áo đó, có thể đại khái biết được anh đẹp trai như thế nào rồi.
“Không sai, chính là anh ta.”
Lại gặp người đàn ông đó, ánh mắt của Bùi Hằng Phúc rất âm u.
Tô Nhã An khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nhìn Lục Thanh Chiêu càng lúc càng thâm trầm.
“Anh ta luôn ở bên cạnh Đường Ngọc Sở, chúng ta căn bản không thể ra tay.” Ngữ khí Cố Ngọc Lam có chút sốt sắng và lúng túng.
Khó lắm mới có một cơ hội như vậy, Cố Ngọc Lam không muốn để lỡ đi.
“Em gấp cái gì chứ?” Tô Nhã An không vui mà trừng cô ta một cái: “Càng là những lúc như thế này, chúng ta phải càng bình tĩnh.”
Nói đến đây, cô ta nhấc tay lên, không lâu sau có một người phụ nữ đi tới.
“Đây là...”
Đối với người phụ nữ lạ mặt đi tới này, Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc đối mắt nhìn nhau, không hiểu cô ta đang muốn làm gì.
“Không phải các người nói anh ta luôn ở bên cạnh Đường Ngọc Sở, chúng ta không tiện ra tay sao? Vậy chị sẽ để anh ta ra khỏi bên cạnh Đường Ngọc Sở.” Khóe môi Tô Nhã An cong lên một nụ cười hiểm.
...
“Quả nhiên tham gia bữa tiệc gì đó đều là việc buồn tẻ nhất.” Lục Thanh Chiêu ngáp một cái, vẻ mặt không còn lưu luyến gì với đời nữa.
“Đúng là chán thật.” Đường Ngọc Sở khẽ nhấp rượu trái cây trong tay, nhìn ngó xung quanh, tụm năm tụm bảy, nói chuyện cười đùa, bầu không khí cũng khá náo nhiệt.
“Vậy chúng ta về đi.”
Lục Thanh Chiêu mở to đôi mắt nhìn cô, trong đôi con ngươi xinh đẹp đó lấp lóe ánh sáng trông đợi.
Đường Ngọc Sở mỉm cười: “Cậu muốn về như vậy à?”
“Hôm nay em vừa về nước, liền bị anh cả phái đến bảo vệ chị dâu, còn chưa được nghỉ ngơi nữa.”
Nói xong, anh lại ngáp một cái.
Đường Ngọc Sở nhìn thấy một màu xanh nhàn nhạt bên dưới mắt anh, mà giữa mi tâm cũng tràn đầy sự mệt mỏi, lập tức cảm thấy rất áy náy.
Nếu như mình không phải tham gia bữa tiệc này, thì cũng không cần dày vò anh ta như vậy rồi.
Trong lòng không nỡ, Đường Ngọc Sở lập tức đưa ra quyết định: “Chúng ta về đi.”
“Vẫn là chị dâu thương em.”
Lục Thanh Chiêu cười hi hi mà nói.
Nhìn biểu cảm trẻ con của anh ta, Đường Ngọc Sở bất lực mà mỉm cười lắc đầu, rõ ràng tuổi của anh ta lớn hơn mình, nhưng bây giờ sao lại cảm thấy anh ta thật sự giống như em trai mình vậy nhỉ?
Chính vào lúc bọn họ quay người muốn rời khỏi, thì có người không cẩn thận tông vào trong lòng của Lục Thanh Chiêu.
Lục Thanh Chiêu loạng choạng một hồi, vội vàng vươn vươn tay đỡ lấy người đụng vào mình.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...”
Người phụ nữ tông trúng Lục Thanh Chiêu cúi thấp đầu, không ngừng nói xin lỗi.
Lục Thanh Chiêu buông bàn tay đỡ cô ta ra, sau đó đẩy ra sau, cất giọng xa cách và lạnh nhạt mà nói: “Không sao, lần sau cẩn thận chút là được rồi.”
Sau đó, anh cúi đầu xuống, hồi nãy cảm thấy trước ngực mình mát lạnh, liền có một dự cảm không lành, quả nhiên, áo sơ mi của anh đã bị rượu vang đỏ làm ướt nhẹp cả một mảnh, áo sơ mi trắng và màu đỏ, nhìn trông vô cùng nổi bật.
Mà tên đầu sỏ chính là người phụ nữ luôn cúi đầu ở trước mặt anh.
Đường Ngọc Sở ở bên cạnh lặng lẽ nhìn tất cả những điều đột ngột xảy ra này, đáy mắt hiện lên một tia sáng không biết tên.
Chuyện gì nên tới thì sẽ tới, vậy chi bằng thuận theo tự nhiên đi.
“Thanh Chiêu, cậu đi nhà vệ sinh rửa chút đi, nếu không cứ như vậy mà đi ra ngoài cũng sẽ tổn hại hình tượng của cậu đó.” Đường Ngọc Sở lên tiếng nói.
“Nhưng mà...” Lục Thanh Chiêu khó xử mà cau mày, anh cả đã dặn dò anh là không được rời khỏi bên cạnh chị dâu dù chỉ một bước, lỡ như bây giờ anh ta rời đi rồi, chị dâu xảy ra chuyện gì đó, vậy anh ta cũng không tiện giải thích với anh cả.
“Đi đi, tôi không sao đâu.” Đường Ngọc Sở biết anh ta đang lo lắng cái gì, nhưng chuyện gì phải đến cũng sẽ đến thôi, né được một lúc không né được cả đời.
Lục Thanh Chiêu nhìn cô một hồi, mới bất lực mà thở dài một hơi: “Vậy được, em đi rồi về ngay. Chị dâu chị đừng có chạy lung tung đó.”
Đường Ngọc Sở mỉm cười đáp lại: “Ừm, tôi biết rồi. Mau đi đi.”
Lục Thanh Chiêu nhìn người phụ nữ đã tông mình một cái, sau đó chạy về hướng nhà vệ sinh.
“Là ai bảo cô tới?”
Lục Thanh Chiêu vừa rời khỏi, Đường Ngọc Sở thu liễm đi nụ cười trên mặt, ánh mắt sắc bén mà nhìn sang người phụ nữ tông vào Thanh Chiêu.
Lời này vừa hỏi ra, có thể rõ ràng nhìn thấy cơ thể cô ta khẽ run lên.
Đường Ngọc Sở nhướng mày: “Cô là Thân Ngải Hân, đúng không?”
Người phụ nữ đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt chấn kinh mà nhìn cô, có lẽ không ngờ cô lại biết mình.
Đường Ngọc Sở khẽ cười, tiếp tục nói: “Thân Ngải Hân, 19 tuổi, sinh viên năm hai học viện Sân khấu Bắc Ninh, được các tuyển trạch viên nhìn trúng vào năm 18 tuổi vì vẻ ngoài trong sáng và xinh đẹp, ký hợp đồng với Đường Hải, chính thức ra mắt với vai diễn nha hoàn của nữ chính trong bộ phim truyền hình ăn khách ‘Quay Về Triều Đường’.”
Đối phương thật sự không ngờ cô lại hiểu mình như vậy, lập tức có chút hoảng loạn: “Cô là ai? Sao lại biết tôi?”
Đường Ngọc Sở nhún nhún vai: “Một nhân viên trong ngành truyền thông, nắm trong lòng bàn tay rất nhiều chuyện trong giới giải trí.”
Đôi mày xinh đẹp của Thân Ngải Hân nhíu lại, cô ta đánh giá người phụ nữ trước mắt, cứ cảm thấy có chút quen thuộc kỳ lạ.
Đột nhiên, trong não lóe lên một tia sáng, cô ta kinh ngạc kêu lên: “Cô là Đường Ngọc Sở!”
Đường Ngọc Sở cười: “Ừm, là tôi.”
“Cô thật sự là Đường Ngọc Sở?!”
Cô ta kích động đến nỗi cả thanh âm cũng run lên.
“Là tôi a, sao thế?” Đường Ngọc Sở không hiểu tại sao cô ta lại kích động.
“Trời ơi, tôi quá là may mắn rồi, vậy mà lại gặp thần tượng mà tôi sùng bái.” Nếu như không phải hoàn cảnh không thích hợp, cô ta chắc chắn sẽ kêu lớn lên.
“Không ngờ tôi vậy mà còn có fan girl nữa.” Đường Ngọc Sở cảm thấy buồn cười một cách kỳ lạ.
Nhìn thấy có người kích động vì gặp cô, nói thật, trong lòng cô cũng có chút kích động nhỏ, hóa ra cảm giác được người ta yêu thích sùng bái lại tốt như vậy.
Chả trách có nhiều người muốn làm minh tinh như vậy.
“Chị Ngọc Sở, chị đợi em một lát.” Vứt lại câu này, Thân Ngải Hân liền chạy đi.
Đường Ngọc Sở khó hiểu mà nhìn thân ảnh chạy đi của cô ta, chỉ thấy cô ta chạy đến trước bàn để rượu, không lâu sau, nhìn thấy cô ta cầm lấy hai ly rượu quay lại.
Cô ta đi đến trước mặt, nhìn cô với vẻ tràn đầy chờ mong: “Chị Ngọc Sở, hôm nay gặp được chị em thật sự rất vui. Em có thể uống một ly rượu với chị không?”
Thân Ngải Hân giống như một cô gái hàng xóm đáng yêu, đôi mắt trong veo sạch sẽ, khiến người ta bất giác sinh ra hảo cảm, không khỏi hạ sự phòng bị trong lòng xuống.
“Đương nhiên là được.” Đường Ngọc Sở mỉm cười nhận lấy ly rượu trong tay cô ta.
“Cheers!”
Hai người cụng ly.
Đường Ngọc Sở mỉm cười ôn nhu với Thân Ngải Hân, sau đó ngửa đầu một hơi uống cạn rượu trong ly.
Thân Ngải Hân uống từng ngụm nhỏ, ánh mắt khóa chặt vào Đường Ngọc Sở, nhìn thấy cô uống sạch rượu rồi, ánh mắt liền sáng lên, khẽ thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.