Thái độ ngạo mạn của cô khiến Tô Nhã An vô cùng tức giận: “Đường Ngọc Sở, hãy xem xét lại thái độ của mình, xem xem cô đang nói chuyện với ai!”
Lạnh lùng, tức giận liếc nhìn cô, Đường Ngọc Sở cong môi: “Thái độ của tôi chính là như vậy. Cô không tôn trọng tôi, sao tôi phải tôn trọng cô.”
“Được lắm, Đường Ngọc Sở!”
Tô Nhã An vô cùng tức giận, mỉm cười, quay người đi đến phía sau bàn làm việc, cầm điện thoại ở trên bàn lên, ấn số đến mức kêu răng rắc.
“Kêu giám đốc của bộ phận nhân sự lên đây.” Cô ra lệnh cho người đang nghe điện thoại.
Sau đó, “bốp” một tiếng, cúp điện thoại.
“Đường Ngọc Sở, bây giờ giám đốc đang đi công tác, cũng không có ai có thể bảo vệ được cô.”
Giọng nói của Tô Nhã An rõ ràng mang theo sự đắc ý.
“Ồ?” Đường Ngọc Sở nhướng mày, vẫn bình tĩnh, điềm đạm nói: “Vậy cũng phải xem Tô tổng có bản lĩnh kia không.”
Tô Nhã An lạnh lùng hừ một tiếng: “Vậy cô cứ xem xem tôi có cái bản lĩnh kia không.”
Đám người Lại Tiểu Lan ai cũng vui mừng nhìn Đường Ngọc Sở, chỉ cần nghĩ đến việc cô sắp bị đuổi việc, bọn họ liền cảm thấy bản thân mình bị đánh cũng vô cùng có giá trị.
“Sở Sở, bây giờ phải làm sao?” Tống An Kỳ thật sự rất sợ cô bị đuổi việc.
“Yên tâm đi, cô ta không sa thải được tớ đâu.” Đường Ngọc Sở đưa tay lên vỗ vai cô ta.
Tống An Kỳ cau mày, mặc dù Sở Sở luôn tỏ ra tự tin, nhưng cô vẫn rất lo lắng.
Không lâu sau, giám đốc bộ phận nhân sự đã đi lên.
Vừa đi vào đã nhìn thấy một hàng người đang đứng, giám đốc nhân sự đã bị dọa sợ, sau đó vội vàng đi đến trước mặt Tô Nhã An: “Tô tổng, các cô ấy, đây là….”
Ông ta chỉ vào hàng người, nghi ngờ nhìn Tô Nhã An.
“Giáo huấn.” Hai chữ ngắn gọn đã lấp đầy cái bụng tò mò của ông ta.
Điều chỉnh lại cảm xúc, giám đốc bộ phận nhân sự kính cẩn hỏi: “Tô tổng, cô gọi tôi lên là có chuyện gì căn dặn sao?”
“Đường Ngọc Sở làm việc ở công ty mấy năm rồi?” Tô Nhã An hỏi.
Nghe thấy câu hỏi là Đường Ngọc Sở, giám đốc bộ phận nhân sự sững sờ, sau đó thành thật trả lời: “Hai năm ba tháng.”
Tô Nhã An gật đầu: “Vậy ông quay về tính toán rõ ràng tiền lương của cô ấy, kêu cô ấy ngày mai không cần phải đi làm nữa.”
“Hả?” Giám đốc bộ phận nhân sự nhất thời không phản ứng lại.
“Tôi nói sa thải Đường Sở Ngọc!” Tô Nhã An bực bội lặp lại một lần nữa.
“Nhưng….” Giám đốc bộ phận nhân sự khó xử xoa tay.
Thấy ông ta do dự, Tô Nhã An tức giận nói: “Còn do dự cái gì nữa? Không mau đi làm đi.”
Đối diện với sự tức giận của cô ta, giám đốc bộ phận nhân sự chỉ có thể cắn răng nhìn vào áp lực, lắp bắp nói: “Ở công ty, trừ chủ tịch, không có ai có quyền sa thải Đường Ngọc Sở.”
“Cái gì?” Tô Nhã An hoàn toàn không ngờ đến còn có cả chuyện này.
“Ai nói?” Tô Nhã An hỏi.
“Là điều khoản mà Thẩm tổng đã thêm vào hợp đồng của Đường Ngọc Sở.” Dưới ánh mắt mạnh mẽ của Tô Nhã An, giọng nói của giám đốc bộ phận nhân sự ngày càng nhỏ.
Rõ ràng là lỗi của giám đốc mới đến, sao ông ta lại cảm thấy như lỗi của mình vậy.
Trong lòng giám đốc bộ phận nhân sự vô cùng ủy khuất.
Tô Nhã An tức giận nghiến răng, lại là Thẩm Tử Dục!!!!.
Lần trước nếu như không phải anh đột nhiên xuất hiện, cô ta đã đuổi Đường Ngọc Sở ra khỏi Thời Thụy. Bây giờ còn cho cô một điều khoản như vậy, quả thật có ý định không để cô ta gây rắc rối.
Giám đốc bộ phận nhân sự cẩn thận nhìn vẻ mặt u ám của cô ta, khuôn mặt hiện lên sự đau khổ, vô cùng sợ hãi lát nữa mình nằm dưới họng súng.
Đám người Lại Tiểu Lan ở bên kia cũng nghe thấy những lời nói của giám đốc bộ phận nhân sự, lập tức sụp đổ, không thể tin được nhìn nhau, vốn là chuyện chắc như đinh đóng cột, bây giờ lại trở thành công dã tràng.
Bên phía bọn họ vô cùng u ám, mà bên phía Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ lại là ánh sáng tươi đẹp, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
“Thật sự không ngờ tên Thẩm Tử Dục kia cũng biết lo trước tính sau nha.”
Tống An Kỳ rất ngưỡng mộ cái thiên phú đoán trước sự việc của Thẩm Tử Dục.
Đường Ngọc Sở liếc nhìn cô: “Vậy cũng không nghĩ xem là em họ của ai.”
Nhìn thấy vẻ mặt đầy tự hào của cô, Tống An Kỳ bật cười: “Vâng, vâng, là em họ tốt của cậu và Lục tổng.”
Đường Ngọc Sở nhướng mày, cười vô cùng rạng rỡ.
Thực ra, Triều Dương sớm đã nói với cô chuyện này, vì vậy cô mới dám mạnh mẽ bóp nghẹn Tô Nhã An như vậy.
Lúc này, chắc chắn Tô Nhã An đang vô cùng tức giận.
“Cô quay về làm việc đi.” Tô Nhã An kìm nén cơn tức giận nhẹ nhàng nói với giàm đốc bộ phận nhân sự.
Người ở phía sau “vâng” một tiếng, sau đó không chút do dự quay người rời đi.
Dù sao, ông ta cũng muốn rời khỏi đây từ lâu.
Tô Nhã An ngước mắt lên nhìn Đường Ngọc Sở, người kia không hề tỏ ra yếu đuối nhìn cô ta, vẻ mặt rất đắc ý.
Cô ta nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, từ từ đi đến trước mặt Đường Ngọc Sở.
Lạnh lùng trừng mắt với cô, giọng nói vô cùng lạnh: “Đường Ngọc Sở, đừng đắc ý quá sớm, một ngày nào đó tôi sẽ đuổi cô ra khỏi Thời Thụy.
Đường Ngọc Sở nhẹ nhàng nói: “Tôi đợi ngày đó.”
Lần này, Tô Nhã An đã thua đến mức nát bét, nhưng sự căm hận dành cho Đường Ngọc Sở ngày càng tăng lên.
…..
Giờ nghỉ trưa xảy ra chuyện lớn như vậy, hại Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ không kịp ăn trưa.
Chỉ có thể pha một cốc yến mạch và bánh quy để làm bữa trưa.
“Cậu nói xem mấy ngày này thật sự khó sống mà.” Tống An Kỳ oán hận cắn bánh quy, vẻ mặt hiện lên sự bất lực.
“Sao vậy?” Đường Ngọc Sở không hiểu tại sao cô lại cảm thản như vậy.
Tống An Kỳ thở dài, duỗi tay nằm soài lên bàn: “Tớ nghĩ có thể là vận khí năm nay của chúng ta quá kém, hôm nào chúng ta tìm một thầy bói xem xem năm nay có phải là năm tuổi không.”
Nghe thấy vậy, Đường Ngọc Sở khẽ cười, nói đùa: “Không ngờ cậu cũng tin cái này.”
“Không phải là tin mà là xui xẻo đến mức tớ không thể không tin.”
Sở Sở bị chồng chưa cưới phản bội, năm lần bảy lượt bị người ta hãm hại, còn cô cũng gặp phải sự phản bội của một tên đàn ông cặn bã, ba mẹ thì bị người ta hãm hại vào tù vì tội tham nhũng.”
Nghĩ đến đây, Tống An Kỳ cười tự giễu: “Sở Sở, chúng ta đúng là cặp chị em cùng khổ mà.”
Đường Ngọc Sở cười: “Đúng vậy, cặp chị em cùng khổ.”
“Không đúng!” Tống An Kỳ ngồi thẳng người lên: “Sở Sở, cậu vẫn may hơn tớ, cậu gặp được Lục tổng, còn tớ không có cái gì cả.”
Lúc nói những lời này, hình ảnh của một người đàn ông đã hiện ra trong đầu cô, cô lắc đầu xua đuổi anh ta đi.
Sau đó, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, thật sự dọa người mà, sao lại nhớ đến anh ta chứ?
Hành động khó hiểu của cô khiến Đường Ngọc Sở cảm thấy có chút buồn cười: “Cậu sao vậy? An Kỳ.”
Tống An Kỳ lắc đầu: “Tớ không sao.”
Đường Ngọc Sở nhìn chằm chằm vào cô, trực giác nói với cô An Kỳ có chuyện giấu cô và Tiêu Tiêu, nhưng An Kỳ không muốn nói, bọn họ cũng lựa chọn không biết, được ngày nào đó cô có thể mở lòng với bọn họ.
Bị cô nhìn như vậy, trong lòng Tống An Kỳ có chút áy náy, vội vàng nói tiếp chủ đề lúc nãy: “Sở Sở, tớ thật sự ngưỡng mộ cậu vì có Lục tổng bên cạnh.”
Giọng nói vô cùng ngưỡng mộ.
Đường Ngọc Sở mỉm cười, trong đáy mắt tràn đầy ánh sáng lấp lánh, ẩn ý nói: “Có một ngày bên cạnh cậu cũng sẽ có một người bảo hộ cho cậu.”
“Thật sao?” Tống An Kỳ lại nằm bò ra bàn, ánh mắt có chút lạc lõng.
“Tớ cũng hi vọng có một ngày như vậy.” Cô khẽ nói.