Sủng Vợ Lên Trời

Chương 160: Bị Người Ta Khi Dễ




Bởi vì bị phỏng mà được nghỉ vài ngày, Đường Ngọc Sở, không hiểu cảm thấy mình có cảm giác biến điều xấu thành chuyện tốt.

Nhưng đã có ngày nghỉ, vậy sẽ phải hưởng thụ đàng hoàng.

Thế là, cô hẹn Tiêu Tiêu ra. Từ khi Tiêu Tiêu về nước đến nay, hai chị em hiếm khi gặp mặt.

Lần này thừa dịp ngày nghỉ phải đi đu đưa.

“Thật xin lỗi, tớ tới trễ.”

Tiêu Tiêu tùy ý ném túi sang một bên trên ghế, sau đó đặt mông ngồi đối diện Đường Ngọc Sở.

Đường Ngọc Sở nhìn cái túi xách đáng thương, chậc chậc lắc đầu: “Tiêu Tiêu, cậu thật là không coi trọng tiền bạc nha.”

Tiêu Tiêu đang uống nước nghe cô nói vậy, buồn bực cau mày, sau đó hỏi: “Sao cậu phải cảm khái như thế?”

‘A!”

Đường Ngọc Sở dùng ánh mắt ra hiệu cái túi xách kia nằm trên ghế:“Đây chính là phiên bản giới hạn, bao nhiêu tiểu thư nhà giàu muốn mua cũng mua không được, cậu lại còn không trân quý.”

Túi hiệu quốc tế giới hạn số lượng, phải giữ gìn chứ.

Cô ấy tùy tiện quăng ra, lỡ như va trúng chỗ nào, vậy thì mất giá.

“Cho xin! “Tiêu Tiêu liếc mắt: “Cậu bây giờ là mợ Lục, đừng có ý nghĩ tiểu nhân đó, túi hỏng tớ mua mới, dù sao tớ cũng không thiếu tiền!”

Đường Ngọc Sở gượng cười: “Tiêu Tiêu đại tiểu thư giàu có hoành tráng, không thể so với con dân hèn mọn này.”

“Không dám không dám. Luận tiền tài tớ vẫn kém chồng của con dân hèn mọn. Về phần hoành tráng......”

Tiêu Tiêu mập mờ nhíu mày: “Tớ khẳng định càng không sánh được, dù sao tớ cũng không có.”

Ngay từ đầu Đường Ngọc Sở chưa kịp phản ứng thâm ý trong lời nói của cô, nhưng nhìn cô cười mập mờ như vậy, mãi cô mới ý thức tới trong lời nói có gì đó không đúng.

“Ôi, Tiêu Tiêu, cậu sao lại như thế?” Đường Ngọc Sở lần đầu tiên ghét bỏ cô ấy như vậy.

Tiêu Tiêu vô tội chu môi: “Tớ bậy bạ chỗ nào? Rõ ràng là cậu suy nghĩ nhiều.”

Thấy thế, Đường Ngọc Sở nhịn không được bật cười lên tiếng, mà Tiêu Tiêu cũng lộ ra nụ cười xán lạn.

Trong không khí tràn ngập mùi hương cà phê, dương cầm du dương êm tai trong quán cà phê, hai người ngồi gần cửa sổ, vui sướng trò chuyện.

Ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẳm, ánh nắng sáng chói.

......

Trong khi Đường Ngọc Sở hưởng thụ ngày nghỉ của mình, nhân sự Thời Thụy lại có biến động mới.

Vốn Lại Tiểu Lan bị cách chức Phó giám đốc truyền thông, vậy mà nhảy lên, thành trợ lý giám đốc.

Bây giờ, không chỉ Đường Ngọc Sở Tống An Kỳ cần nhìn sắc mặt cô ta mà làm việc, mà Lina cũng vậy.

“Quả nhiên là cá mè một lứa!” Đối với chuyện này, Tống An Kỳ khịt mũi coi thường.

“Tiểu Lam, sau này cô để ý đến chúng tôi chút nhé, tôi sợ cô đi, có người sẽ thừa cơ khi dễ chúng tôi.”

Người nói lời này, ánh mắt vô tình hay cố ý liếc về phía Tống An Kỳ.

Tống An Kỳ nghe, nhìn qua, tỏ rõ coi thường bọn họ?! Cô và Sở Sở còn ngại lãng phí thời gian đấy!

“Yên tâm, có tôi ở đây, không ai sẽ khi dễ các cô.” Lại Tiểu Lan thu xếp đồ đạc xong, lập tức có người nịnh bợ giúp cô cầm thùng đồ.

Mấy cô mà Lại Tiểu Lam sai đâu đánh đó như Thiên Lôi chen chúc lại, Lại Tiểu Lan tựa như một con Khổng Tước kiêu ngạo đến bên cạnhTống An Kỳ, hai tay vòng trước ngực, dùng khóe mắt liếc qua Tống An Kỳ một chút, cong môi cười cười.

“Có người ấy mà, cứ nghĩ làm tới Phó Gíam đốc thìcó được toàn thế giới. Tốt nhất là có thể ngồi ấm cái ghế, không đến lúc đó ngã xuống thì coi như khó coi.”

Vừa nói chuyện, Lại Tiểu Lan cố ý lắc lắc mái tóc quăn nhuộm màu nâu nhạt, dáng vẻ dương dương tự đắc.

Tống An Kỳ liếc cô t, cười lạnh: “Trợ lý Lại, câu nói kia vẫn là để lại cho mình sài đi.”

Sau đó, cô đứng lên, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mấy người bọn họ, cuối cùng đứng lại chỗ của Lại Tiểu Lan đang đầy mặt đắc ý, cong môi cười một tiếng: “Không nên đắc ý quá sớm, nếu không đến lúc đó sẽ chết rất khó coi.”

Lại Tiểu Lan biến sắc, tươi cười đắc ý trong nháy mắt cứng đờ, oán hận trừng mắt Tống An Kỳ.

“Tống An Kỳ, cô đừng tưởng rằng mình thăng chức thì ngon lắm, cũng chỉ là cái Phó Gíam đốc nho nhoi thì có gì đắc ý như vậy. Người ta Tiểu Lam thế nhưng là trợ lý giám đốc, cách xa cô vạn dặm.”

Người ủng hộ Lại Tiểu Lan nhảy ra ra mặt cho cô ta, chống trả lại Tống An Kỳ.

Quả nhiên đầu năm nay cái gì không nhiều, nhưng thiểu năng thì đặc biệt nhiều.

Tống An Kỳ lạnh lùng nhìn mấy người kia một chút, cho nên tranh thủ thời gian thừa dịp bây giờ ôm một chân, kẻo sau này thì lại không có mà ôm.”

Nói xong, lúc bọn họ đang tức giận không cam lòng nhìn chăm chú, Tống An Kỳ nhanh nhẹn đi ra.

Chờ coi! Cô nhất định phải làm cho Tống An Kỳ cùng Đường Ngọc Sở đẹp mắt!

Lại Tiểu Lan oán hận trừng mắt nhìn bóng dáng đi ra của Tống An Kỳ.

......

Đường Ngọc Sở ngồi trong xe, khi nhìn thấy bóng dáng từ cao ốc đi ra, bận bịu hạ cửa sổ xe xuống, vươn tay ra ngoài vẫy vẫy.

“An Kỳ, bọn tớ ở đây.”

Tống An Kỳ nghe được âm thanh, theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ gặp một cỗ Jeep dừng ở cách đó không xa.

Cô nhíu nhíu mày, sau đó chạy chậm đến.

“Tiêu Tiêu, cậu tại sao lại lái xe Jeep tới?” Vừa ngồi lên xe, Tống An Kỳ húc đầu lại hỏi.

“Tớ thích.” Trên ghế lái Tiêu Tiêu quay đầu ngọt ngào cười với cô.

Tống An Kỳ hếch môi: “Thật không hiểu rõ cậu một đứa con gái sao lại thích lái xe đầy nam tính này.”

Người ta thiên kim tiểu thư, nhan sắc diễm lệ thích xe thể thao, làm sao cậu lại thích loại màu đen to con này?”

“An Kỳ, cậu không muốn mỗi lần nhìn thấy xe của Tiêu Tiêu, lại muốn khi dễ cậu ấy một lần chứ.” Đường Ngọc Sở quay đầu nhìn cô ta: “Cậu cũng biết Tiêu Tiêu từ nhỏ lớn lên trong một gia đình quân đội, tính cách tương đối giống con trai, cho nên thích loại xe này cũng là bình thường.”

“Đúng vậy nha, vẫn là Sở Sở hiểu tớ.”

Tiêu Tiêu nghiêng người đưa tay ôm lấy Đường Ngọc Sở, làm nũng nói: “Sở Sở, An Kỳ khi dễ tớ.”

Nói xong, cô dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm Tống An Kỳ.

Được rồi. Tống An Kỳ nhịn không được bật cười: “Sau này tớ không nói nhiều, tránh khỏi cậu nói tớ khi dễ cậu.”

Đường Ngọc Sở cười cười, sau đó chuyển hướng, hỏi: “Khó được ba người đi đu đưa, chúng ta đi ăn cái gì đi?”

“Tớ đều ok.” Tiêu Tiêu nhún vai, thái độ tùy ý.

“Tớ cũng ok hết, không kén ăn. “Tống An Kỳ thái độ cũng vậy.

Đường Ngọc Sở nâng trán than nhẹ: “Thật sự là thua với các cậu.”

Tiêu Tiêu cùng Tống An Kỳ nhìn nhau cười một tiếng, trăm miệng một lời nói: “Chúng mình đi ăn canh chua cá đi.”

Đường Ngọc Sở cười: “Được,đi ăn canh chua cá.”

Ba cô nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười ra tiếng.

“Kỳ thật chúng ta vẫn rất ăn ý đây chứ.” Tiêu Tiêu bên cạnh nổ máy xe nói.

“Còn phải nói à, tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta.” Tống An Kỳ kiêu ngạo hơi ngước cằm.

Đường Ngọc Sở cười cười không nói gì.

Lúc này, Tống An Kỳ giống như nghĩ đến cái gì, quan tâm nhìn Đường Ngọc Sở, hỏi: “Sở Sở, còn đau không?”

Đường Ngọc Sở cười một tiếng, “Không đau.”

Đang chuyên tâm lái xe Tiêu Tiêu nghe được các cô nói chuyện, phân tâm quay đầu nhìn hai người, buồn bực hỏi: “Cái gì có đau hay không?”

“Cậu không nói cho Tiêu Tiêu hả?” Tống An Kỳ kinh ngạc nhướng mày.

“Không.” Đường Ngọc Sở lắc đầu.

“Nói cho tớ cái gì? Các cậu có phải giấu diếm tớ chuyện gì không?”

Thừa dịp chờ đèn xanh đèn đỏ, Tiêu Tiêu một cái tay nằm ngang ở trên tay lái, nghiêng người, đôi mắt nheo lại, lộ ra một tia nguy hiểm.

Tống An Kỳ nhìn Đường Ngọc Sở, sau đó chậm chậm rãi nói: “Chính là hôm qua Sở Sở ở công ty bị người bắt nạt.”