“Có em ở bên cạnh, anh không cảm thấy mệt mỏi.”
Giống như là đè nén cảm xúc mãnh liệt của bản thân, mà giọng của anh hơi khàn đi.
Đường Ngọc Sở mím môi, dùng tay kia ôm chặt ngực, nơi đó hơi đau xót, con ngươi xinh đẹp bắt đầu ngấn nước, xinh đẹp động lòng người.
“Em đừng nhìn anh như vậy, anh sợ sẽ không khống chế được mất.”
Lục Triều Dương cười, nửa đùa nửa thật nói.
Nếu như bây giờ không thích hợp, anh đã ôm cô vào trong ngực từ lâu, rồi sau đó hung hăng hôn đôi môi mềm mại của cô.
Nghe vậy, Đường Ngọc Sở nhướng mày, đáy mắt lóe lên một tia xảo quyệt.
Sau đó, cô bỗng nhiên đến gần Lục Triều Dương, rồi sau đó hôn lên môi anh.
Tròng mắt đen lóe lên ánh sáng u ám, tay ôm lấy eo cô, đổi từ bị động sang làm chủ động, đầu lưỡi trong chớp mắt đã cướp đi lý trí của cô.
Cô ngượng ngùng đáp lại anh, mang theo tình cảm của bản thân.
Miệng lưỡi quấn vào nhau, không khí xung quanh dần trở nên mê muội, đang trên đà mất kiểm soát.
Khi lý trí của anh vẫn còn tỉnh táo, Lục Triều Dương miễn cưỡng rời khỏi môi của cô, nhìn đôi môi ướt át mà xinh đẹp của cô, ánh mắt sâu thẳm.
Dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, môi mỏng khẽ mở: “Hôm nay về nhà sớm.”
Đường Ngọc Sở nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Hai người vuốt ve an úi một lúc, anh ấy mới rời đi.
Mà sau khi Lục Triều Dương rời đi không lâu, Triệu Uyển Nhan và Cố Ngọc Lam cùng nhau đi đến.
Đường Ngọc Sở đang ở trong phòng tắm xả nước, tiếng nước chảy khiến cho cô không nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Đến khi cô tắt vòi nước đi, mới bất ngờ nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.
“Ngọc Lam, ba con thật sự sẽ không tỉnh lại sao?”
Là giọng nóic ủa Triệu Uyển Nhan
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, cả đời này ông ấy sẽ không tỉnh lại được đâu.”
Trong giọng nói của Cố Ngọc Lam lại hơi ác độc.
“Vậy không có lỡ như lỡ như chứ?” Triệu Uyển Nhan vẫn không yên tâm, lão già chết tiệt kia mà tỉnh lại. Tập đoàn Đường thị kia sẽ trở về tay ông và con nhóc chết tiệt Đường Ngọc Sở kia sao.
“Lỡ như?” Cố Ngọc Lam cười nhạt: “ Nếu thật sự có lỡ như, con cũng sẽ không để cho nó xảy ra đâu.”
Thật vất vả mới lấy được Đường thị vào tay, cô ta tuyệt đối sẽ không để cho việc ngoài ý muốn xảy ra đâu.
Đường thị, cô nhất định phải có được.
“Vậy thì tốt.” Triệu Uyển Nhan thở phào nhẹ nhõm, sau đó chuyển đề tài: “ Gần đây mấy tên giám đốc của Đường thị thế nào rồi? Vẫn là có chết cũng không thèm mở miệng sao?”
“Ngoại trừ mấy lão già cứng đầu theo phe Đường Tùng, những người khác đều đồng ý ủng hộ chúng ta.”
“Không cần phải để ý đến mấy tên ngoan cố kia, dù sao thì trên tay con cũng có cố phần của Đường Tủng, cộng thêm sự ủng hộ của những người khác, vị trí chủ tịch con ngồi chắc rồi.”
“Như vậy thì con cũng có thể thuận lợi để gả vào nhà họ Bùi rồi.”
Đối với Cố Ngọc Lam mà nói, cô thật ra là để ý đến vị trí mợ chủ của nhà họ Bùi.
Nếu không cô cũng sẽ không tìm mọi cách mà cướp Bùi Hằng Phúc từ tay của Đường Ngọc Sở.
Rất nhanh, cô sẽ trở thành người nắm quyền của tập đoàn Đường Thị, cũng sẽ trở thành mợ chủ của nhà họ Bùi.
Chỉ cần cô liên tục leo lên, mới có thể hung hang giẫm Đường Ngọc Sở ở dưới chân.
Nghe hai mẹ con kia đắc ý đối thoại ở ngoài cửa, Đường Ngọc Sở oán hận cắn răng, quả nhiên là do chuyện tốt mà bọn họ làm ra!
Trước đây, cô vẫn còn thắc mắc là tại sao tự nhiên đang êm đẹp Đường thị lại sắn sàng chi tiền cho tập đoàn Bùi thị.
Bây giờ cuối cùng cũng biết là do ai đang giở trò quỳ.
Đó là giang sơn mà cha cô đã cực khổ xây dựng, cô tuyệt đối sẽ không cho phép người nào có ý đồ xấu với nó.
Cô cũng không ra ngoài mà đối chất với hai mẹ con Triệu Uyển Nhan, mà là chờ bọn họ rời đi thì mới ra ngoài.
Tới trước giường bệnh, cô đưa mắt nhìn gương mặt già nua tiểu tụy của cha, nở nụ cười giễu cợt trên môi: “Ba, người nghe thấy chưa? Ba đối xử với bọn họ thật lòng, mà sau lưng bọn họ lại tính toán với ba.”
Cô thấy bất công với cha, mím môi, nói tiếp: “Ba, con sẽ không để Đường thị rơi vào trong tay của bọn họ đâu, con sẽ thay ba và mẹ bảo vệ Đường thị thật tốt.”
Cô kiên định nhìn cha một lúc, sau đó mới xoay người rời đi.
Lúc nàng xoay người ra ngoài, một giọt nước mắt từ khóe mắt của cha Đường rơi xuống, trong phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng “tích tích” của máy theo dõi nhịp tim.
…
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Đường Ngọc Sở đến Đường thị.
Tại quầy tiếp tân, cô bị người khác chặn lại.
“Vị tiểu thư này, không biết đã hẹn trước chưa?”
Kể từ khi quan hệ với cha trở nên xấu đi, cô gần như là chưa từng tới Đường thị. Cho nên ở quầy tiếp tân không ai biết cô cũng là bình thường.
“Tôi không có hẹn trước.” Đường Ngọc Sở thành thật trả lời.
“Vậy thì ngài không thể vào trong được.” Vị tiểu thư xinh đẹp ở quầy tiếp tân lễ phép cười.
Đường Ngọc Sở nhướn mày: “ Tôi là con gái của Đường chủ tịch, Đường Ngọc Sở.”
Cô nói thân phận của mình xong, cô gái đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi, cho dù cô là ai, không có hẹn trước cũng không thể vào trong được.”
“Cô đến làm từ khi nào vậy?”
Đường Ngọc Sở đột nhiên hỏi.
Cô ta ngẩn ra: “ Nửa cuối của năm ngoái.”
Đó là thời điểm ba đến làm.
Đường Ngọc Sở cười với cô: “Tôi thay ba tôi cảm thấy thật kiêu ngạo khi mà có nhân viên tận tâm với công việc như vậy.”
Cô gái không nhịn được mà cười lên, không còn là nụ cười lễ phép mà là phát ra từ nội tâm.
“Cô thật sự là con gái của chủ tịch sao?” Cô gái nghi ngờ hỏi.
Bởi vì trong nhận thức của cô, con nhà có tiền, đều luôn khinh thường người khác.
Làm sao có thể hiền lành như vậy.
Đường Ngọc Sở biết suy nghĩ của cô, khẽ mỉm cười: “ Ừ. Tôi thật sự là con gái của ba.”
“Vậy ngài cùng với vị tiểu thư ở trên tầng là chị em?” Cô gái lại hỏi.
Trên tầng? Đường Ngọc Sở nhướn màu, dò xét hỏi: “Cố Ngọc Lam?”
“Đúng, chính là cô ấy. Trên dưới công ty đều đang đồn rằng cô ấy có thể sẽ là chủ tịch tiếp theo.”
Cô gái nhìn xung quanh môt chút, không thấy có ai chú ý đến bọn họ bên này, cô nói bên tai Đường, nhỏ giọng nói: “Cô ấy rất là kiêu ngạo, mỗi lần tới là giám đốc trên dưới công ty đều vây quanh cô ấy, nhìn thấy ai không vừa mắt là sa thải luôn, hoàn toàn không nể tình người ta và chủ tịch.”
Vừa nói, Đường Ngọc Sở nhìn thấy bóng người quen thuộc từ trong thang máy đi ra.
Cô quay đầu, thấy rõ người kia là ai, phát hiện đó là người mà cô quen biết.
“Chú Dương.” Cô gọi người đàn ông.
Người đàn ông nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn cô, trong nhát mắt, gương mặt nặng nề lập tức trở nên sinh động.
“Sở Sở, sao cháu lại ở đây?” Chú Dương đi nhanh đến trước mặt cô.
“Cháu tới xem một chút.” Đường Ngọc Sở cười đáp
Cô chú ý tới công văn ông ta đang cầm trên tay, hỏi: “Chú Dương đang định đi ra ngoài sao?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt chú Dương biến mất, thở dài: “ Chú đây là đang về nhà ăn cơm.”
Giọng nói của ông ta hơi không cam lòng và không biết làm sao.
“Giám đốc Dương, ngại bị sa thải sao?” Cô gái ở quầy tiếp tân kinh ngạc.
Ai cũng biết rằng giám đốc Dương từ hồi còn trẻ vẫn luôn đi bên cạnh chủ tịch, cùng chủ tịch tình cảm cũng không tệ.
“Chú Dương, là Cố Ngọc Lam đuổi chú sao?”
“Đúng vậy, trừ cô ta ra thì còn ai vào đây chứ?” Chú Dương tức giận: “Cháu nói xem, chủ tịch vẫn luôn khỏe mạnh như vậy, sao tự nhiên lại đổ bệnh chứ? Coi như đổ bệnh cũng không nên giao công ty cho loại người như vậy, chẳng phải ngài ấy còn có đứa con gái này hay sao? Sao lại hồ đồ như vậy chứ?”
Nhìn chú Dương lắc đầu than thở, dáng vẻ tức giận, trong lòng Đường Ngọc Sở cũng rất không dễ chịu, đồng thời trong lòng nàng xuất hiện một suy nghĩ kiên định.
Tập đoàn Đường thị, cô tuyệt đối sẽ không để nó rơi vào trong tay của Cố Ngọc Lam.