Sủng Vợ Lên Trời

Chương 150: Đừng đánh tôi




"Ngọc Sở, giám đốc cũng là người tốt."

Sau khi ngồi lên taxi,

Tống An Kỳ nói với vẻ xúc động.

Trước đó, mấy lần Lại Tiểu Lan muốn hãm hại Ngọc Sở, nếu giám đốc là kẻ ngốc giống như Lại Tiểu Lan, thì có lẽ bây giờ Ngọc Sở đã rời khỏi Thời Thụy.

"Lina cũng không tệ." Đối với việc Lina giúp đỡ mấy lần, trong lòng Đường Ngọc Sở vẫn rất cảm động.

Có cơ hội phải nói với Tử Dục một chút, có lẽ có thể để cho Lina thăng chức.

"Cậu muốn dẫn tớ đi đâu thế?" Tống An Kỳ nhìn ngoài cửa xe rồi hỏi.

"Bệnh viện."

"Bệnh viện?" Tống An Kỳ kêu lên một tiếng, trong nháy mắt đã hiểu ra: "Đi thăm Dương Thiên Thiên sao?"

"Ừm, Tiêu Tiêu cũng bắt đầu đi rồi, chúng ta gặp nhau ở cửa bệnh viện."

Biết bọn họ muốn ra mặt giúp mình, mũi Tống An Kỳ chua xót, đôi mắt ẩm ướt.

"Cám ơn các cậu." Cô nghẹn ngào nói.

Thấy vành mắt Tống An Kỳ đỏ hoe, Đường Ngọc Sở cũng muốn khóc theo, nhưng cô nhịn được.

"Chúng mình là bạn tốt nhất, cậu chịu uất ức, sao tớ và Tiêu Tiêu có thể chịu được?"

Đường Ngọc Sở khẽ lau nước mắt trên gò má của Tống An Kỳ: "Một lát nữa, cậu không được khóc trước mặt người đàn ông và phụ nữ cặn bã kia, chúng ta phải cứng rắn hơn bọn họ, cậu biết chưa? Đừng sợ, tớ và Tiêu Tiêu sẽ ở bên cạnh cậu."

"Ừm." Tống An Kỳ gật đầu, nhưng nước mắt lại rơi càng nhiều.

May mắn nhất cuộc đời của cô chính là có hai người bạn thân nhất, Ngọc Sở và Tiêu Tiêu.

"Đồ ngốc, bảo cậu không khóc mà lại khóc nhiều hơn nữa."

Đường Ngọc Sở cười mắng, hốc mắt cũng trở nên ướt đẫm.

...

Lúc hai người đi đến bệnh viện, Tiêu Tiêu đã đến từ sớm, vừa nhìn thấy hai người thì đi lên đón.

"Hai cậu khóc à?" Vừa đến gần đã thấy đôi mắt hai người bọn họ đỏ ngầu.

"Tớ không khóc, chỉ là có hạt cát bay vào mắt thôi." Đường Ngọc Sở phủ nhận.

"Tớ bị các cậu làm cho cảm động." Tống An Kỳ mỉm cười nói.

Nghe như thế, Tiêu Tiêu vỗ đầu Tống An Kỳ: "Đợi chút nữa cậu sẽ càng cảm động hơn." Sau đó, cô nhìn về phía Đường Ngọc Sở: "Tới hỏi rồi, Dương người thứ ba kia ở phòng bệnh VIP lầu bảy."

"Người phụ nữ đó thật sự đã phỗng tay trên của An Kỳ à."

Đường Ngọc Sở nhếch miệng nở nụ cười lạnh: "Vậy chúng ta xác thực tội danh đó đi."

Cô và Tiêu Tiêu nhìn nhau cười một tiếng, trong nụ cười mang theo sự lạnh lẽo.

Dám bắt nạt An Kỳ, thì đợi gánh chịu hậu quả nặng nề đi.

...

"Chị dâu, các chị tới rồi."

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lục Thanh Chiêu, Đường Ngọc Sở thật sự kinh ngạc.

"Sao cậu lại đến đây?" Cô hỏi.

“Là tớ gọi cậu ấy tới."

Ở bên cạnh, Tiêu Tiêu trả lời.

Đường Ngọc Sở nhìn cô với vẻ khó hiểu, chỉ nghe cô giải thích, nói: "Tớ cảm thấy ba cô gái như chúng ta quá yếu ớt, tốt xấu gì cũng phải có một người đàn ông giúp đỡ."

"Việc này không giống với cậu lắm, Tiêu Tiêu."

Cô gái Tiêu Tiêu nay không sợ trời không sợ đất, khi nào cần người giúp đỡ chứ?

Hơn nữa ——

"Không phải cậu rất ghét cậu ấy sao? Sao lại nhờ em ấy giúp đỡ?"

Thật sự đây mới là điều Đường Ngọc Sở tò mò nhất.

Trước đó, chẳng phải hai người vừa thấy mặt nhau đã ầm ĩ, nhìn nhau thấy ngứa mắt sao? Sao đột nhiên quan hệ giữ bọn họ lại tốt như thế?

"Bởi vì..."

Tiêu Tiêu cắn môi, trong một lúc cũng không biết giải thích thế nào mới tốt.

Thấy cô khó xử như thế, Lục Thanh Chiêu nhíu mày, sau đó lên tiếng giải thích giúp cô: "Chị dâu, không có chuyện gì một bữa cơm không thể giải quyết. Nếu như không được thì hai bữa, ba bữa, bốn bữa, kiểu gì cũng sẽ giải quyết được."

"Thật sao?" Đường Ngọc Sở nhìn thấy ánh mắt lưỡng lự khi họ nhìn nhau, cô suy nghĩ có phải giữa bọn họ xảy ra chuyện gì mà cô không biết không.

Tiêu Tiêu bị ánh mắt của cô nhìn đến cảm thấy hơi chột dạ, ra vẻ bực mình nói: "Được rồi, hôm nay đến để trả thù cho An Kỳ, chờ giải quyết xong chuyện này thì hãy nói chuyện khác."

"Đúng thế." Đường Ngọc Sở gật đầu, từ chối cho ý kiến.

Dù sao nếu giữa Tiêu Tiêu và Thanh có xảy ra chuyện gì thì cũng là một chuyện tốt.

Mà khi mấy người các cô chuẩn bị vào thang máy thì đột nhiên Lục Thanh Chiêu lại nói một câu: "Chờ một lát, còn có người chưa đến."

"Ai thế?" Đường Ngọc Sở quay đầu, nghi hoặc nhìn chằm chằm vào anh ta.

Lục Thanh Chiêu cười "Ha ha" một tiếng: “Anh ta tới rồi."

Nói xong thì chỉ về phía cửa tòa nhà, ba cô gái cùng mở to mắt nhìn.

Chỉ thấy người kia có dáng vẻ cao lớn, bước chân vội vã đi về phía bên này.

"Tư Dục!"

Đợi đến khi người đó tới gần, Đường Ngọc Sở nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia mới kêu lên một tiếng.

"Sở Sở, cậu biết anh ta à?" Tiêu Tiêu đứng bên cạnh hỏi.

"Em họ của Triều Dương."

Bỗng dưng Tử Dục xuất hiện ở đây, Đường Ngọc Sở nghĩ rằng chắc là Thanh Chiêu gọi người tới giúp đỡ.

Thật sự là thua với bọn họ! Lúc đầu chỉ là mấy cô gái tự mình giải quyết, bây giờ lại thêm hai người đàn ông, không chừng sẽ bị nói thành bọn họ bắt nạt người ta.

"Thật xin lỗi, tôi tới chậm." Thẩm Tử Dục thở phì phò, cười ngượng với mấy cô.

"Không sao, tới đúng lúc rồi." Lục Thanh Chiêu vỗ vỗ vai anh ta, lại nói với mấy cô gái: "Người tới đủ rời, chúng ta đi thôi."

Thế là một đám người đông đúc đi đến thang máy, đi vào phòng bệnh nào đó ở lầu bảy.

...

Trong phòng bệnh chỉ có một mình Dương Thiên Thiên.

Thấy bọn họ đến, trên mặt Dương Thiên Thiên lộ vẻ kinh hoàng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, nghiêm túc hỏi: "Mấy người tới làm gì?"

"Đến thăm cô đó." Đường Ngọc Sở khẽ cười rồi trả lời, sau đó quay đầu nói với nói với Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, lấy hoa quả và hoa tươi cậu đã mua ra đi."

"Cái gì? Hoa tươi và hoa quả?" Vẻ mặt Tiêu Tiêu mờ mịt, sau đó ấm ức nói: "Ôi chao, thật xin lỗi, tớ quên mua rồi."

"Sao cậu có thể quên được? Chúng mình là người đến thăm bệnh, sao lại không mang theo đồ chứ?"

Đường Ngọc Sở trách cứ Tiêu Tiêu một chút.

Sau đó giả vờ oan ức: "Không phải nói cô Dương chỉ bị trầy ngoài da thôi sao, cũng không bị bệnh gì nặng lắm."

Ngụ ý chính là không cần thiết phải mua hoa quả và hoa tươi.

"Thật sao?" Đường Ngọc Sở giả vờ không tin nhìn về phía Dương Thiên Thiên: "Cô Dương, cô thật sự chỉ bị thương ngoài da thôi sao? Vậy sao phải nằm viện thế?"

Nhìn hai người bọn họ người tung kẻ hứng, Lục Thanh Chiêu và Thẩm Tử Dục vẫn luôn nhịn cười, đây không phải đang muốn chọc tức người ta sao?

"Nơi này không chào đón mấy người, mời đi ra ngoài!" Vẻ mặt Dương Thiên Thiên âm trầm, làm như không nghe thấy chuyện kia, ra lệnh đuổi khách.

"Thì ra đây chính là cách đãi khách của nhà họ Dương."

Lúc này, Tống An Kỳ đi tới, lạnh lùng trừng mắt nhìn Dương Thiên Thiên đang ở trên giường.

Trong đáy mắt của Dương Thiên Thiên lóe lên vẻ hung ác, đột nhiên biến sắc, vẻ mặt trở nên sợ hãi, thân thể liên tục run rẩy, đau khổ cầu xin: "An Kỳ, thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi. Tôi không nên cướp Hàn Minh Nhân đi, cô đừng đánh tôi, đừng đánh tôi..."

Đột nhiên Dương Thiên Thiên thay đổi làm cho mấy người Đường Ngọc Sở đều mờ mịt.

Sau đó, Đường Ngọc Sở và Tiêu Tiêu nhìn nhau, rồi hai người cùng đi tới gần Dương Thiên Thiên.

"Dương Thiên Thiên, nếu cô thích diễn đến thế, sao chúng tôi có thể để mình cô diễn kịch được chứ?"

Dương Thiên Thiên thấy mấy người từng bước đi về phía mình, trong đáy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, lớn tiếng hỏi: "Mấy người muốn làm gì?"