Bởi vì uống một ít rượu, Lục Triều Dương gọi tài xế đến, anh và Đường Ngọc Sở ngồi xuống ghế sau.
Vừa lên xe, anh lập tức dựa vào thành ghế, hai mắt nhắm nghiền.
Thấy vậy, Đường Ngọc Sở ân cần hỏi han: “Không thoải mái sao?”
Lục Triều Dương nghiêng đầu khẽ mỉm cười: “Không, chỉ là hơi mệt thôi.”
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ phải xử lý chuyện của Hoàng Đình, anh còn phải xử lý một số việc vụn vặt của sản nghiệp nhà họ Lục, phải làm nhiều việc cùng một lúc, cảm thấy hơi mệt mỏi.
Giữa hai hàng lông mày của anh đều lộ rõ vẻ mệt mỏi, Đường Ngọc Sở đau lòng giơ tay day huyệt hai bên thái dương cho anh.
Đôi mắt đen nhánh trong suốt của Lục Triều Dương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong mắt chan chứa tình cảm dịu dàng.
“Anh chợp mắt một lát đi, đến nơi em gọi anh.”
Đường Ngọc Sở dịu dàng nói, động tác nơi đầu ngón tay chậm rãi mà dịu dàng, giống như đang soạn một bản nhạc dẫn dắt con người chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có ở trước mặt cô anh mới có thể không hề kiêng dè lộ ra yếu đuối của chính mình.
Dần dần, cơn buồn ngủ ập đến, khuôn mặt của cô dần dần trở nên mơ hồ.
Anh ngủ thiếp đi.
Đường Ngọc Sở bảo tài xế lái chậm một chút, cô nhìn anh chăm chú, động tác trên tay dừng lại, đầu ngón tay thuận theo đường nét trên khuôn mặt anh vuốt xuống, cuối cùng dừng lại trên lông mày của anh, khẽ khàng vuốt ve qua lại.
Anh, con cưng của trời, cao không thể chạm, cô lại kết hôn cùng anh.
Nếu như ngày đó cô không tận mắt nhìn thấy Bùi Hằng Phúc phản bội, không đúng lúc gặp được anh, không đúng lúc nghe thấy lời của Tô Lân, không đột nhiên trở nên can đảm, có lẽ...
Bây giờ, bọn họ cũng chỉ là người xa lạ.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được cảm thấy hoảng hốt.
Cúi đầu, tình cảm nồng nàn nơi đáy mắt tràn ra, khóe môi cong lên, may mắn mình đã gặp được anh.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe chợt lóe rồi lướt qua, dọc theo đường đi bóng đêm đậm đặc như mực lại càng lan rộng.
...
Nửa đêm, phòng ngủ yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động.
Lục Triều Dương vẫn luôn ngủ nông bừng tỉnh, anh quay đầu nhìn cô gái ngủ say trong ngực mình, khẽ mỉm cười, sau đó rón rén xoay người xuống giường, cầm điện thoại di động đang không ngừng reo vang trên tủ đầu giường ra ngoài.
“Ngọc Sở, mau cứu tớ!”
Vừa nhận cuộc gọi, đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến một giọng nữ đang thút thít, Lục Triều Dương nhíu mày, cầm điện thoại di động ra nhìn xem, là Tống An Kỳ.
“Tôi không phải Ngọc Sở.”
Tiếng khóc bên kia dừng lại, sau đó giọng nói hoảng hốt vang lên: “Xin lỗi, xin lỗi...”
Lục Triều Dương nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Bên kia truyền đến tiếng nức nở đứt quãng, chân mày Lục Triều Dương nhíu chặt hơn, nếu như đối phương không phải là bạn thân mà Ngọc Sở coi trọng, anh vì bị đánh thức mà cảm thấy không vui chắc chắn sẽ cúp điện thoại, chứ không phải kiên nhẫn chờ đợi trả lời như vậy.
Một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng Tống An Kỳ vang lên lần nữa: “Tổng giám đốc Lục, mong anh giúp tôi...”
...
Thẩm Tử Dục ngáp một cái, mí mắt trên mí mắt dưới sắp dính vào nhau rồi, nhưng cảnh sát đối diện vẫn không ngừng nói chuyện.
Cậu ta thật sự rất muốn ngửa mặt lên trời kêu than mấy tiếng, vì sao thời gian đi ngủ, cậu ta lại phải đến sở cảnh sát làm việc giúp anh họ chứ?
Nửa giờ trước, cậu ta vẫn đang chìm trong giấc mộng bị chuông điện thoại đánh thức, vốn dĩ muốn rống lên, nhưng khi nhìn thấy nhắc nhở trên màn hình điện thoại, lời thô tục đến khóe miệng rồi lại bị nuốt trở về.
“Đến sở cảnh sát bảo lãnh người ra ngoài giúp anh.”
Thật ra cậu ta đang buồn ngủ díp mắt rất muốn từ chối, nhưng lại không dám, vì vậy bây giờ mới đau khổ ngồi ở chỗ này nghe cảnh sát nói không ngừng nghỉ.
Mặc dù rất muốn ngủ, nhưng cậu ta vẫn nghe ra đại khái chuyện này.
Tống An Kỳ, cũng chính là bạn thân của chị dâu, cố ý đánh người ta bị thương, người kia bị thương phải nhập viện, mà Tống An Kỳ bị đưa đến sở cảnh sát.
Dựa theo lời người nhà nạn nhân nói, quyết không dễ dàng tha thứ cho Tống An Kỳ, dù tốn nhiều tiền cũng muốn tống cô vào tù.
“Ngài Thẩm, chúng tôi cũng không còn cách nào, quả thật cô Tống đã đánh người ta bị thương, chúng tôi cũng không thể không dựa theo pháp luật mà làm việc.”
Cảnh sát xử lý vụ án rất bất đắc dĩ nói.
Thẩm Tử Dục nghe thấy vậy, sắc mặt sầm lại, trong mắt đều là bình tĩnh nghiêm túc, không còn chút dáng vẻ như sắp ngủ gật vừa rồi.
Im lặng chốc lát, cậu ta chậm rãi lên tiếng: “Dưới tình huống vẫn chưa giám định ra vết thương, các anh lấy lí do gì tạm giam cô ấy? Cố ý đánh người bị thương?”
Cảnh sát giở ghi chép khẩu cung trên bàn, thuật lại rõ ràng nội dung phía trên: “Người bị hại là cô Dương nói cô ấy cũng chỉ là xảy ra tranh chấp với cô Tống, cô Tống lại tức không chịu nổi, thẳng thừng đập ly thủy tinh ở bên cạnh vào cô ấy, đập vỡ đầu cô ấy.”
“Đập vỡ?” Thẩm Tử Dục cười xùy, giữa hai hàng lông mày đều là mỉa mai: “Nếu đầu vỡ rồi, sao khi lấy khẩu cung còn có thể nhớ rõ ràng chuyện đã xảy ra như vậy? Không phải bị hôn mê mới đúng sao?”
Cảnh sát cười xấu hổ: “Cô Dương chỉ bị rách da phần trán, chảy ít máu.”
Bị thương nhẹ như vậy còn muốn khiếu nại?!
Thẩm Tử Dục cảm thấy thật buồn cười.
Thẩm Tử Dục quay đầu nhìn bóng dáng yếu ớt nhỏ bé ngồi cách đó không xa, chỉ thấy cô mặt không biểu tình nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt trống rỗng, không có chút tiêu cự nào.
Toàn thân cô tỏa ra đau thương nặng nề, khiến cho người ta cảm thấy rất ngột ngạt.
Sao chị dâu có thể có bạn thân như thế này chứ?
Thẩm Tử Dục nhếch môi, nói với cảnh sát xử lý vụ án này: “Trước tiên tôi nộp tiền bảo lãnh cho cô ấy, nếu như người bị hại thật sự muốn khiếu nại, bảo cô ta liên lạc với tôi.”
Nói xong, cậu ta móc danh tiếp trong túi đặt lên bàn.
“Nhưng mà...” Cảnh sát xử lý vụ án muốn nói là người bị hại không cho phép cô Tống được nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, nhưng khi ánh mắt anh ta liếc thấy nội dung trên danh thiếp, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó trừng to hai mắt, tỏ vẻ không thể tin nổi.
“Ngài là cậu chủ Thẩm Thẩm Tử Dục?”
Người có quyền có thế trong xã hội này vẫn luôn chiếm ưu thế tuyệt đối, ví dụ như sau khi biết thân phận của cậu ta, cảnh sát rất sảng khoái cho cậu ta mang Tống An Kỳ rời khỏi sở cảnh sát.
“Cảm ơn!”
Đây là câu đầu tiên mà Tống An Kỳ nói với cậu ta.
Thẩm Tử Dục nhướng mày: “Không cần khách sáo, tôi chỉ là giúp chị dâu tôi mà thôi.”
Sau đó, Tống An Kỳ quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe, mà Thẩm Tử Dục liếc mắt nhìn cô, chân mày chợt khẽ nhướng lên, cũng không nói thêm gì nữa.
Xe chạy vững vàng trên đường cao tốc, một lúc lâu sau, giọng nữ dịu dàng vang lên trong xe yên tĩnh.
“Chủ tịch Thẩm, có thời gian không?”
Đột nhiên hỏi câu đó khiến Thẩm Tử Dục kinh ngạc, lập tức hoàn hồn, không trả lời mà hỏi lại: “Có chuyện gì sao?”
“Tôi mời anh uống rượu.”
Tống An Kỳ quay đầu nhìn chằm chằm cậu ta.
Thẩm Tử Dục phân tâm quay đầu nhìn cô, ánh sáng trong xe mờ tối, ánh mắt của cô rất sáng, hoàn toàn không còn u ám trống rỗng khi ở sở cảnh sát, rất xinh đẹp.
Trong lòng không nhịn được khẽ rung động, ma xui quỷ khiến thế nào cậu ta lại gật đầu: “Được.”
...
Biết Tống An Kỳ xảy ra chuyện, trái tim Đường Ngọc Sở như muốn nhảy dựng lên, ngay sau đó nghe thấy Thẩm Tử Dục đã giải quyết chuyện này rồi, trái tim lại quay trở về vị trí cũ.
“Cảm ơn anh, Triều Dương.”
May mà có anh, nếu không chỉ sợ bây giờ An Kỳ vẫn bị tạm giam trong sở cảnh sát.
“Không cần khách khí với anh như vậy.” Cô nói cảm ơn khiến Lục Triều Dương cảm thấy hơi không vui.
Đường Ngọc Sở đã nhìn ra, thế là cô bật cười: “Em là thay An Kỳ nói cảm ơn với anh, hơn nữa em sẽ không khách khí với anh đâu.”
Nói xong cô lại gần, kiễng chân, khẽ hôn lên môi anh: “Em rất vui, anh cũng để ý đến bạn bè của em như vậy.”
Lông mày lưỡi mác nhướng lên, ánh mắt trở nên nồng nàn, anh ôm lấy eo cô, siết chặt cô vào trong ngực mình.
Môi mỏng nhếch lên: “Như thế này không đủ.”
Lời còn chưa dứt, anh chiếm lấy môi đỏ đang hơi cong lên của cô, công thành đoạt đất, điên cuồng mà nóng rực.
Đường Ngọc Sở cảm thấy mình giống như con thuyền nhỏ dập dềnh trong biển cả, mưa rền gió dữ khiến cô không chống đỡ nổi, cuối cùng chỉ có thể bị sóng nước điên cuồng nhấn chìm.