Sủng Vợ Lên Trời

Chương 138: Kiêu ngạo vô cùng




Lina vội vã chạy tới văn phòng chủ tịch, vừa liếc mắt lập tức nhìn thấy Tô Nhã An đang ngồi trên sô pha, hai người bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng Lina đã hơi giật mình.

Với sự thông minh của mình, trong lòng Lina thầm đoán được có điều không ổn, thế nhưng ngoài mặt cô vẫn duy trì bình tĩnh, lúc này cô tiến lên lễ phép chào hỏi chủ tịch Triệu: "Chủ tịch, ông tìm tôi?"

"Lina, cô đã đến rồi." Chủ tịch Thời Thụy gật đầu, liếc nhìn Tô Nhã An một cái rồi nói: "Nghe nói mấy ngày hôm trước lúc tổng giám đốc Tô nhận chức, có cấp dưới của cô đã có hành vi chống đối cô ấy, việc này là thật sao?"

"Cái này..."

Lina cau mày. Tuy nói cô sớm đoán được Tô Nhã An tự mình đến đây thì sẽ không có chuyện gì tốt, nhưng thật sự cô không nghĩ tới vì để đối phó với Đường Ngọc Sở mà cô ta lại đi tìm chủ tịch.

"Chủ tịch, quả thật Tiểu Đường có hơi nói quá lời, nhưng những lời đó cũng không thể coi là chống đối được, chỉ xem như nói lỡ lời thôi, chờ quay lại có thời gian, tôi nhất định sẽ uốn nắn cô ấy."

Lina châm chước cách dùng từ, nói dăm ba câu đưa chuyện tình hôm trước nhẹ nhàng vượt qua.

Tô Nhã An vừa nghe như vậy, mặt lạnh xuống, không khỏi cất lời cảnh cáo: "Qủa lý Lin, có một số lời cô cần phải suy nghĩ kỹ trước khi nói, chớ để nói sai. Đường Ngọc Sở thật sự là không để cấp trên vào mắt, chuyện rõ như ban ngày, người như vậy, nếu giữ lại cô ta trong công ty cũng chỉ biết phá hỏng bầu không khí của công ty."

Lina âm thầm lắc đầu, Tô Nhã An này là muốn đuổi Đường Ngọc Sở ra khỏi công ty!

Tuy nhiên, làm cấp trên của Đường Ngọc Sở, cô hiển nhân không chấp nhận chuyện này, đơn giản bày ra dáng vẻ giải quyết việc công, trầm giọng nói: "Lời này của tổng giám đốc có vẻ hơi quá, trong công việc, Tiểu Đường luôn tự giác, nghiêm túc, năng lực còn xuất sắc hơn những nhân viên bình thường, là nhân tài hiếm có. Hơn nữa cô ấy chịu thương chịu khó, thành tích mấy năm nay đều cực kỳ xuất sắc, tôi thật sự không tìm ra được lý do để đuổi cô ấy đi."

"Cô..."

Tô Nhã An dĩ nhiên không ngờ rằng Lina lại về phe Đường Ngọc Sở, cô ta tức giận hừ mạnh, sắc mặt lạnh lùng: "Chủ tịch, ông thấy chuyện này thế nào? Tôi được mời đến quản lý công ty Thời Thụy, mục đích là giúp công ty phát triển hơn, nhưng điều kiện tiên quyết là ai cũng phải nghe theo tôi, tôi mới đến đây được vài ngày đã xảy ra không ít chuyện cấp dưới chống đối lại cấp trên, chẳng lẽ ở Thời Thụy, chức vị tổng giám đốc cũng không có cách nào làm cho người khác tin phục sao? Nếu là như vậy, có lẽ tôi nên suy tính tìm đến công ty khác thì hơn."

Tô Nhã An ung dung nói, khuôn mặt lạnh như băng, nói chuyện cũng thẳng thắn không chút khách khí.

Ở trong mắt cô ta, cô ta đến Thời Thụy làm đã là hạ mình, người khác không nghe lời, còn chống đối mình, quả thực là muốn chết.

Chủ tịch Thời Thụy nghe vậy thì không khỏi bĩu môi.

Tô Nhã An muốn giết gà dọa khỉ, trong lòng ông rất rõ điều này, tuy nhiên đối với người phụ nữ có năng lực xuất chúng trong ngành này, ông ta không muốn để cô ta rời đi dễ dàng, càng đừng nói sau lưng cô ta có AR và tập đoàn Bùi thị làm chỗ dựa.

Về phần Đường Ngọc Sở, chủ tịch cũng hơi đau đầu. Dường như cô gái đó và Hoàng Đình có quan hệ không muốn mọi người biết.

Hai bên đều không thể đắc tội được, ông ta làm chủ tịch cũng không biết để làm gì.

Nhíu mày trầm mặc một lát, chủ tịch Thời Thụy cuối cùng cũng mặc kệ, phất tay, đẩy vấn đề khó giải quyết cho Lina: "Lina, cô là cấp trên của Đường Ngọc Sở, chuyện này cô nghĩ cách làm sao để cho tổng giám đốc hài lòng đi, nói như thế nào thì cô ấy cũng là nhân vân cấp cao của công ty, nếu Đường Ngọc Sở chống đối lại quyết định của cấp trên thì tóm lại là có phần không ổn."

Vào thời khắc quan trọng này mà ngay cả chủ tịch cũng giả chết, cô và Tô Nhã An thì có thể nói rõ được cái gì?

Theo cách hành xử của Tô Nhã An thì ngay từ đầu cô ta đã muốn lấy quyền đè người, chức vị của cô ta cao hơn cô, có nói nữa cũng không thay đổi được gì.

Nhưng muốn để cô trơ mắt nhìn Đường Ngọc Sở bị đuổi việc, cô cũng không đồng ý.

Cô xuất thân không tốt, càng thấu hiểu được vì sao Đường Ngọc Sở lại liều mạng làm việc như vậy.

Nhân tài tốt như thế, sao cô có thể vứt bỏ lương tâm, theo Tô Nhã An chèn ép cô ấy được đây?

Ngay lúc Lina đang không biết nên làm như thế nào, cửa văn đột nhiên mở ra, có người ở bên ngoài đẩy cửa bước vào, theo sau là giọng nói lạnh như băng truyền vào tai ba người: "Chủ tịch Triệu, thái độ làm việc của ông thế này là không thể được!"

Người đi vào văn phòng là một người đàn ông có khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, tuổi tác ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, trên người là một bộ tây trang được cắt may rất vừa người, dáng vẻ anh tuấn tự phụ, khí chất tài năng sắc sảo của những người ở địa vị cao đã lâu, người khác không thể bỏ qua.

Người đàn ông từ bên ngoài bước vào, thái độ cao cao tại thượng kia khiến chủ tịch Triệu giật giật chân mày ngay khi nhìn thấy.

"Cậu Thẩm, cậu đến đây sao lại không nói với tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ đi ra tiếp đón cậu?"

Chủ tịch Triệu hé ra gương mặt tươi cười, đón người đi vào, vẻ mặt có vài phần nịnh hót, Tô Nhã An và Lina đứng bên cạnh nhìn thấy ông ta như vây thì đều không khỏi kinh ngạc.

"Ha ha, nghênh đón thì không cần." Người đàn ông kia cười một tiếng, loạng choạng bước đến ngồi xuống ghế của chủ tịch Thời Thụy, cà lơ phất phơ ngồi bắt chéo chân, nói như trêu tức: "Ông thế này không làm chủ tịch được, làm việc không đủ quyết đoán, ngay cả một chút việc nhỏ cũng làm không xong, theo tôi thì vị trí chủ tịch này cũng không cần thiết phải giữ lại, từ ngày mai ông không cần đi làm, cứ làm cổ đông của ông đi."

"Cậu Thẩm bớt giận, là tôi làm việc không tốt."

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, biểu cảm trên mặt chủ tịch Triệu không giấu được xấu hổ.

Vẻ mặt của Lina và Tô Nhã An đều mờ mịt ngây ngốc.

Người này là ai, thế mà đến cả chủ tịch của phải cúi đầu khom lưng!

Tô Nhã An nhíu mày, không nhịn được mà tiến lên hỏi: "Chủ tịch, vị này là...."

"Hai cô còn đứng làm gì, vị này chính là tổng tài mới nhận chức, còn không đến chào hỏi đi." Chủ tịch Triệu không khỏi khiển trách.

Lina và Tô Nhã An đều kinh ngạc.

Đây chính là tổng tài mới, Thẩm Tử Dục?

"Sửa đúng một chút, từ hôm nay trở đi, tôi không chỉ là tổng tài của Thời Thụy mà còn là người sở hữu công ty này, về phần chủ tịch Triệu, bắt đầu từ ngày mai sẽ không còn nữa. Mặt khác, tôi đã nghe được chuyện mấy người vừa mới nói rồi."

Thẩm Tử Dục chống hai tay lên bàn, thản nhiên liếc nhìn Tô Nhã An một cái rồi nói: "Ở công ty tôi quản lý, không có chuyện lấy quyền chèn ép nhân viên, mọi việc đều phải dựa theo quy định của tôi, ai dám ức hiếp nhân viên dưới mắt tôi, vậy thì cút cho tôi!"

Một câu, đơn giản lại đầy khí phách, kiêu ngạo vô cùng.

Khuôn mặt già nua của chủ tịch Triệu cứng đờ.

Sắc mặt Tô Nhã An biển đối không ngừng.

Lina lại giật mình.

Có lời đồn tổng tài đã thay đổi, nhưng cũng không nói ông chủ cũng thay đổi luôn!

Tuy nhiên, cảm giác này hình như cũng không tồi, chủ yếu là vị tổng tài mới nhận chức này dường như không có ý định đuổi Đường Ngọc Sở đi!

"Được rồi, nếu không có việc gì thì các người có thể đi rồi, Triệu Sĩ Đông, ông ở lại."

Thẩm Tử Dục vung bàn tay to lên, ra lệch cho nhân viên đi ra ngoài.

Lina cúi thấp người, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Tô Nhã An không cam lòng, còn muốn nói gì đó nhưng Thẩm Tử Dục vốn không để cô ta có cơ hội này.