Lục Triều Dương thấy cô như thế, trong lòng đau gần chết, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô rồi dịu dàng hỏi: “Sao thế?"
Giọng nói của anh rất trầm, như có năng lực chữa lành cho người khác, nghe ra rất ấm áp và thoải mái.
Đường Ngọc Sở mở mắt nhìn anh.
Lục Triều Dương mặc bộ đồ ở nhà màu ấm, cả người trông rất thanh tao, Đường Ngọc Sở luôn cảm thấy, người đàn ông mà dù có mặc gì thì cũng rất đẹp trai, mới đẹp trai thật, mà Lục Triều Dương chính là người như thế, còn hại nước hại dân hơn cả mĩ nhân thời cổ đại.
Hơn nữa, dù chỉ mặc quần áo màu ấm, nhưng vẫn không che hết khí chất trong trẻo lạnh lùng đặc biệt của anh.
Đường Ngọc Sở nhìn đến hơi ngây ra, không nhịn được cười trêu: “Đẹp trai quá!"
Lục Triều Dương nở một nụ cười nhẹ, dịu dàng nói: “Vậy sẽ để em xem cả đời."
"Sao lại đối xử với em tốt như thế?"
Sống mũi Đường Ngọc Sở cay cay.
Ở bên ngoài, dù cho cô chiến đấu với người khác thế nào thì trong lòng cuối cùng cũng sẽ mỏi mệt.
Cô có dũng cảm đi nữa, thông minh lợi hại thế nào đi nữa thì cũng vẫn là một cô gái, cô cũng sẽ có lúc yếu lòng, cũng có lúc cần người khác bảo vệ.
Điều này, Tống An Kỳ không làm được, Tiêu Tiêu không làm được, chỉ có người đàn ông trước mắt làm được.
Cô có thể cảm giác được sự ấm áp trong lòng bàn tay Lục Triều Dương, đôi mắt đen như biển sâu chăm chú nồng nàn, trong đó chứa đầy sự cưng chiều, thương tiếc và yêu thương, cứ như mình là vật báu mà anh nâng trong tay vậy.
Ánh mắt này, kể từ năm đó mẹ cô qua đời, cô cũng không nhìn thấy được.
Đối với câu hỏi của cô, Lục Triều Dương im lặng rất lâu.
Một lúc lâu sau anh mới trả lời: “Bởi vì em là vợ anh, sự tồn tại của anh, chính là để em dựa vào lúc em mệt mỏi, lúc em cần được bảo vệ. Nếu như có thể thì anh càng mong em đừng hiếu thắng như thế. Anh mong vợ anh được vui vẻ. Ngày trước em một thân một mình, bọn họ có thể tùy tiện bắt nạt, bây giờ em là vợ anh, anh sẽ dùng hết sức mình thương em, bảo vệ em, không để người khác động chạm đến em."
Giọng nói nhỏ của người đàn ông đầy từ tính, như một cây búa nặng mạnh mẽ đập vào lòng cô.
Một loại tình cảm nồng nàn khó tả, như vắt mì đã lên men không ngừng nở ra, cuối cùng sắp làm cho trái tim cô chống đỡ không nổi.
Cô ở độ tuổi đẹp nhất, gặp được loại phản bội thê thảm nhất.
Nhưng cô cũng ở độ tuổi tốt nhất, gặp được một người tốt nhất.
Trước đây, cô luôn cảm thấy ông trời bất công với mình, nhưng giờ cô lại cảm thấy, ông trời đối xử với cô quá tốt rồi, vì ông trời đã đưa thứ tốt đẹp nhất đến trước mặt cô!
"Sao thế? Nếu sau này có một ngày, em buộc phải rời khỏi anh, em chắc chắn sẽ đau lòng chết thôi."
Đường Ngọc Sở chủ động ôm lấy vai anh, cả người vùi trong lòng ngực anh, tham lam hít lấy hít để mùi vị của anh, hưởng thụ sự ấm áp của anh.
Mùi vị này, nhiệt độ cơ thể này, cô phải nhớ cả đời.
"Nếu thật sự có ngày đó, em không được chết, vì anh sẽ đi tìm em, chân trời góc biển, anh cũng sẽ đi tìm em."
Lục Triều Dương ôm cô thật chặt, nụ hôn êm ái in lên mặt cô, sau đó giọng nói thay đổi: “Tất nhiên, anh sẽ cố gắng tránh để điều này xảy ra, bởi vì anh không thể nào tưởng tượng cái ngày nếu không có anh bên cạnh, em sẽ thành thế nào."
Người trong lòng anh, anh chỉ muốn khóa cô thật chặt ở bên cạnh, cả đời cũng không rời.
Đường Ngọc Sở ngọt ngào cười: “Nếu thật sự có ngày đó, vậy em sẽ đứng ở nơi chói mắt nhất để anh nhìn thấy, như thế thì anh chắc chắn sẽ tìm được em."
"Một lời đã định!"
Nói đến mức động tình, anh cười ôm ngang cô đi lên lầu, vào phòng.
Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm rất dịu dàng, bên trong căn phòng, cảnh xuân tràn đầy.
...
Sự trả thù của Tô Nhã An đến chậm hơn tưởng tượng, mấy ngày tiếp theo cũng không thấy cô ta có hành động gì.
Nhưng mà Đường Ngọc Sở rất rõ, đây chỉ là sự im lặng trước cơn bão mà thôi, Tô Nhã An, không thể dễ dàng bỏ qua cho cô được.
Sự thật cũng giống như suy nghĩ của Đường Ngọc Sở, không phải Tô Nhã An không trả thù, mà chỉ là cô ta đang tìm thời cơ thích hợp để ra tay.
Ở Thời Thụy, dù sao Tô Nhã An cũng nắm quyền trong tay, cô ta có quá nhiều chỗ để làm bừa, tùy tiện một cái cũng có thể làm cho Đường Ngọc Sở vạn kiếp bất phục.
Chỉ là cô ta đang đợi, đợi cơ hội tốt nhất để đối phó Đường Ngọc Sở!
Mà trong mấy ngày này, Thời Thụy lại xảy ra một chuyện lớn.
Sáng sớm hôm nay, Đường Ngọc Sở vừa tới phòng làm việc thì lập tức chìm ngập trong một đống chuyện phiếm.
"Nghe nói chưa? Quản lí cấp cao của công ty chúng ta lại thay đổi rồi."
"Lại đổi nữa à? Chuyện gì thế, sao gần đây công ty chúng ta có nhiều chuyện thế, còn để cho người ta yên tâm làm việc không?"
"Sáng nay tôi tới phòng Nhân sự, nghe Giám đốc của bọn họ vô tình nhắc thôi, nghe nói đổi Chủ tịch, chắc là không phải giả đâu."
"Xem ra đây cũng là tin tức trong nội bộ quản lí cấp cao, biết chủ tịch mới là ai không?"
"Nghe nói là cậu út nhà họ Thẩm."
"Nhà họ Thẩm nào?"
"Còn nhà nào nữa, chính là nhà họ Thẩm đủ sánh với bốn gia tộc lớn, hơn nữa còn là quân chính thế gia quyền cao chức trọng đó!"
"Khó trách ngôi sao nữ của công ty chúng ta cũng chen chúc ở đại sảnh dưới lầu, ra là chờ cậu út đến lâm hạnh à?"
...
Đường Ngọc Sở mù tịt hỏi Tống An Kỳ: “Chuyện gì vậy?"
"Như cậu thấy đó, công ty chúng ta lại đổi chủ rồi, người tới lần này chính là cậu út nhà họ Thẩm, Thẩm Tử Dục." Tống An Kỳ nhún vai nói.
"Không phải phần lớn người nhà họ Thẩm đều tham gia chính trị sao, chuyển sang kinh doanh từ khi nào thế?" Đường Ngọc Sở nghi ngờ nhướng mày: “Vị Thái tử nhà họ Thẩm đó bị gì à?”
"Cái này mà cậu cũng không biết à, thiệt thòi cậu là phóng viên buôn chuyện đó."
Tống An Kỳ trợn mắt, bắt đầu phổ cập khoa học cho Đường Ngọc Sở: “Nghe nói từ nhỏ sức khỏe của cậu út nhà họ Thẩm đã không tốt thế nên phải từ bỏ việc nhập ngũ, chọn theo kinh doanh. Cậu đừng coi thường anh ta, nghe nói anh ta lăn lộn ở nước ngoài cũng không tệ đâu, không chỉ sáng lập công ty mà tài sản còn không ít, bối cảnh đó, nói ra đúng là hù chết người ta."
"À, ra là vậy, khó trách hôm nay tất cả phụ nữ trong văn phòng đều điên rồi."
"Haha, năm nay ai mà không muốn bay lên thành phượng hoàng chứ, gả vào hào môn là mơ ước của mỗi một cô gái mà, không thấy dưới tòa nhà công ty chúng ta chỉ hai ngôi sao nữ đã chen chúc chật như nêm cối đó sao."
Đối với câu nói này của Tống An Kỳ, Đường Ngọc Sở từ chối cho ý kiến.
Bây giờ cô có quá nhiều việc không lo hết được, nào có tâm trạng quan tâm ai muốn gả vào nhà giàu.
Vả lại, danh gia vọng tộc như nhà họ Thẩm, ít nhất cũng đã cắm rễ ở thành phố Bắc Ninh trên trăm năm, ăn cả hai mâm chính trị và kinh doanh, mối quan hệ khổng lồ đáng sợ, chắc cũng đuổi kịp bốn gia tộc lớn rồi. Nhà giàu kiểu đó, người bình thường muốn vào là vào được sao?"
"Ôi, đám phụ nữ mơ mộng hão huyền này, nhà quyền thế như nhà họ Thẩm, người bình thường như chúng ta có thể chạm tới à? Hơn nữa không phải ai cũng như cậu, tùy tiện kéo một người ở ven đường đi kết hôn mà nhặt được bảo bối."
Buôn chuyện một hồi, Tống An Kỳ cũng không nhịn được mà lắc đầu.
Đường Ngọc Sở buồn cười nhìn cô ấy, cũng không thèm để ý nữa.
Bên ngoài, mọi người đang bàn luận sôi nổi về chuyện đổi Chủ tịch, còn Lina thì lại nhận được cuộc điện thoại gọi đến từ phòng Chủ tịch.