“Bà thông gia, lời này có thật không? Đường Tùng sao có thể đem cổ phần cho Ngọc Lam dễ dàng như vậy?”
Tần Thúy Kiều hơi hoài nghi nhìn Triệu Uyển Nhan, dường như đang nghi ngờ độ tin cậy trong lời nói của bà.
Cố Ngọc Lam vội vàng lấy cớ nói: “Mẹ, lời này đương nhiên là thật, trước kia ba con đã cam đoan với con, chỉ cần con và Hằng Phúc kết hôn, sẽ cho con hai mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Đường thị. Mặc dù ít hơn so với Đường Ngọc Sở, nhưng con cũng coi như là người thừa kế của tập đoàn Đường thị, hơn nữa mấy năm qua tâm tư Đường Ngọc Sở không có ở đó, công ty sớm muộn cũng là của con. Đến lúc đó, quan hệ của nhà họ Đường và nhà họ Bùi càng thân thiết hơn một bước, mà lỡ như công ty lại gặp chuyện, đôi bên cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, mọi người thấy thế nào?”
Cố Ngọc Lam ngược lại rất thông minh, làm việc biết giữ cho mình một đường lui.
Đường Tùng đột nhiên ngã xuống, quả thực là rất kỳ lạ, nếu như cô lập tức nói tập đoàn Đường thị đều là của cô, như vậy nhất định sẽ khiến người khác hoài nghi.
Nhưng nếu như nói hai mươi phần trăm cổ phần là của hồi môn, người nhà họ Bùi, tuyệt đối không còn lời nào để nói.
Mà sự thật cũng là như vậy, lúc Cố Ngọc Lam nói xong lời này, vẻ mặt Tần Thúy Kiều lập tức trở nên ôn hòa không ít: “Nếu là như vậy, vậy tôi trái lại không có ý kiến, nhưng vẫn phải xem quyết định của Hằng Phúc.”
Vừa nói, mấy người đều chuyển tầm mắt sang Bùi Hằng Phúc.
Bùi Hằng Phúc đối với chuyện này hiển nhiên cũng hơi bất ngờ, nhưng lại không trả lời ngay.
Ở trong lòng anh ta, vẫn luôn có ý nghĩ khác với Đường Ngọc Sở.
Anh ta không cam tâm để cô trở thành người đàn bà của kẻ khác, cho nên thay đổi biện pháp muốn cô trở lại.
Trước đó bởi vì chuyện của công ty không phân thân ra được, nhưng bây giờ vất vả lắm mới có thời gian, Cố Ngọc Lam lại nhắc đến kết hôn.
Trong lòng Bùi Hằng Phúc hơi không muốn, nhưng bụng Cố Ngọc Lam càng ngày càng lớn, nếu anh ta không đồng ý, dường như cũng không tốt.
Suy nghĩ một chút, anh ta chỉ có thể gật đầu nói: “Vậy thì kết hôn, dù sao đều là chuyện sớm muộn, chuyện hôn lễ, cứ giao cho mẹ làm đi, ngày không cần quá vội, Bùi Hằng Phúc con kết hôn, đương nhiên muốn nở mày nở mặt.”
Còn về Đường Ngọc Sở... Chờ Tô Nhã An trở về nước nhậm chức, anh ta sẽ có cơ hội chinh phục cô!
…
Sau ba ngày Đường Tùng ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, cuối cùng chuyển tới phòng bệnh bình thường, chỉ là người ông, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại như thường.
Mà nguyên nhân dẫn đến Đường Tùng đổ bệnh, vào ngày thứ hai, bác sĩ đã tới báo tình hình cụ thể.
“Tổng giám đốc Lục, chai nước thuốc lúc trước ngài cầm tới, đã kiểm tra xong. Dựa theo phân tích của chúng tôi, phát hiện, trong nước thuốc này, có chứa một thành phần có hại, đối với não bộ thần kinh của người sẽ tạo ra kích thích vô cùng nghiêm trọng, thậm chí xuất hiện dấu hiệu tương tự với trúng gió. Hơn nữa sau khi dùng, sẽ rơi vào hôn mê thời gian dài. Loại nước thuốc này, dù ở trong nước, hay là nước ngoài đều không cho phép đưa ra thị trường, bởi vì nó là thuốc độc đối với cơ thể con người.”
Sắc mặt bác sĩ nghiêm túc nhìn Lục Triều Dương, có ý tốt nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lục, xuất hiện loại thuốc này, là phạm pháp, ngài Đường chính là bị thuốc này hãm hại. Cho nên, nếu như ngài có manh mối gì khác, xin báo cảnh sát. Nếu như thuốc này xuất hiện trên thị trường, vậy đối với rất nhiều người mà nói, đều là tai họa. Thân là bác sĩ, thật sự không muốn thấy chuyện này xảy ra.”
Chuyện như Đường Ngọc Sở đoán, Đường Tùng ngã xuống, quả nhiên có liên quan đến nước thuốc kia.
Vừa nghĩ tới Triệu Uyển Nhan và Cố Ngọc Lam lại thật sự hạ độc thủ như vậy, cả người Đường Ngọc Sở lạnh như băng.
Những năm qua, người đàn bà ở bên cạnh ba cô, đến cuối cùng ác độc như thế nào!
“Chuyện này, có nên báo cảnh sát không! Hai mẹ con kia, đã mưu tính hại người rồi!”
Đường Ngọc Sở thăm dò Lục Triều Dương, chán ghét trong lòng đối với cố Cố Ngọc Lam và Triệu Uyển Nhan, dường như đã đạt đến đỉnh điểm.
Sắc mặt Lục Triều Dương lạnh lùng, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh nên có, lắc đầu nói: “Chuyện này dây dưa rất rộng, trước tiên không nói chuyện không có chứng cứ, báo cảnh sát cũng không làm nên chuyện gì, chỉ lấy nước thuốc mà nói, vật này xuất hiện ở nhà họ Đường, đối với trên dưới người nhà họ Đường đều không phải là chuyện gì tốt, nếu cảnh sát tới, đến lúc đó ba em, bao gồm em cũng bị dính líu. Đừng nói chi là, Cố Ngọc Lam và Triệu Uyển Nhan cực kì có khả năng hại ngược lại em, cho nên, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Chẳng lẽ không có cách giải quyết sao?”
Đường Ngọc Sở cắn răng nghiến lợi, khuôn mặt xinh đẹp xưa nay dịu dàng, giờ phút này lại đầy tức giận.
“Cũng không phải là không có, nhưng cần chút thời gian thu thập chứng cứ. Đầu tiên, cần điều tra nguồn gốc của nước thuốc này. Có điều vật này phía trên vừa không có số hiệu, vừa không có nơi sản xuất cụ thể, không thể nghi ngờ là mò kim đáy biển.”
Lục Triều Dương nhàn nhạt bày tỏ sự thật, có điều, lúc anh thấy sắc mặt Đường Ngọc Sở hơi tái nhợt, lại vội vàng bổ sung: “Vợ đừng lo lắng, anh có thể tìm được nguồn gốc của nó, chỉ là cần chút thời gian.”
“Có thật không?”
Khóe mắt Đường Ngọc Sở hồng hồng hỏi.
Lục Triều Dương đau lòng xoa má cô, nói: “Thật, anh có lúc nào lừa em đâu.”
“Triều Dương, cám ơn anh!” Cả người Đường Ngọc Sở nhào vào trong ngực anh, tham lam hưởng thụ mùi hương của anh.
Đến lúc này, Đường Ngọc Sở mới ý thức tới sự quan trọng của quyền thế.
Có quyền thế, chuyện mà rất nhiều người thường không có cách, đều có thể xử lý.
Nếu như không phải là vì có Lục Triều Dương, chắc hẳn vào lúc này cô không biết làm sao rồi có phải không?
…
Bởi vì không biết Đường Tùng lúc nào mới tỉnh lại, cho nên Đường Ngọc Sở cũng không thể trông nom mãi, vì vậy, mời một người tin cậy, giúp đỡ chăm sóc.
Còn về Triệu Uyển Nhan và Cố Ngọc Lam, người khi trước mỗi ngày đều mang tính tượng trưng tới bệnh viện một chuyến, mà sau đó ngay cả lộ mặt cũng lười.
Nhìn nơi này, trong lòng Đường Ngọc Sở không khỏi cảm thấy không đáng cho Đường Tùng.
Vì che chở hai mẹ con kia, nhiều năm qua, ngay cả con gái ruột thịt ông cũng nhiều lần coi thường, quay đầu lại, lại đổi lấy đối đãi như vậy, ngay cả mạng cũng thiếu chút nữa không còn.
Đường Ngọc Sở đối với người cha này cũng có hận có oán, nhưng khi ông nằm ở trên giường bệnh, sinh tử không biết trước, trong lòng lại khó chịu hơn bất kì ai.
Cũng chính vì vậy, Đường Ngọc Sở càng hận không thể sớm giải quyết Cố Ngọc Lam và Triệu Uyển Nhan.
Hai mẹ con kia quá ác độc, vì đạt được mục đích, không chừa thủ đoạn nào, lần trước là cô, lần này là Đường Tùng, căn bản là muốn đưa cha con bọn họ vào chỗ chết.
Đường Ngọc Sở ở bệnh viện chăm sóc Đường Tùng ba ngày, đến ngày thứ tư, công ty gọi điện thoại tới, ra lệnh cô mau trở về.
Đường Ngọc Sở biết mình rời cương vị quá nhiều ngày không tốt, cũng không từ chối, vội vàng trở về làm việc.
Có điều, hôm nay bầu không khí trong Thời Thụy, dường như không giống lắm với trước kia.
Trước kia, không khí làm việc ở công ty tương đối hài hòa, nhưng hôm nay lại hơi căng thẳng.
Đường Ngọc Sở cảm thấy hơi kì lạ, không khỏi thấp giọng hỏi Tống An Kỳ: “Công ty có chuyện lớn gì sắp xảy ra sao?”
“Ha ha, quả thực là sắp có chuyện lớn xảy ra.”
Tống An Kỳ cười lạnh một tiếng, mặt mũi hơi có vẻ giễu cợt nói: “Tô Nhã An về nước, hôm nay là ngày cô ta chính thức nhậm chức, người ta là tổng giám đốc đó, chức vị cũng chỉ thấp hơn một bậc so với chủ tịch, cho nên yêu cầu trên dưới nhân viên toàn công ty phải vào vị trí, bày tỏ hoan nghênh và tôn trọng với cô ta.”