Cùng lúc đó, nhà họ Bùi.
Tập đoàn Bùi thị khủng hoảng gần hai tháng, làm ba bốn người nhà họ Bùi đều bể đầu sứt trán, hôm nay thật vất vả thoát khỏi cục diện suýt nữa phá sản, người trong nhà cuối cùng cũng có thể thở phào.
Bên trong phòng khách nhà họ Bùi, ba người nhà họ Bùi, thêm hai mẹ con Cố Ngọc Lam, ngồi trên ghế sofa, trên mặt là vẻ ung dung mãn nguyện.
“Hằng Phúc, mấy ngày nữa chị họ con về nước, đến lúc đó con phải nhớ đi đón con bé về nhà ăn cơm, lần này nếu không phải con bé, nhà chúng ta chỉ sợ khó qua được cửa ải này rồi.”
Tần Thúy Kiều nhìn Bùi Hằng Phúc ngồi ở bên cạnh, trên mặt mang theo ý cươi nhàn nhạt, dáng dấp phu nhân trước kia, rốt cuộc lại trở về lần nữa.
Hai tháng này, Tần Thúy Kiều trôi qua qua không được như ý.
Trước kia, bà ta đi tới đâu, cũng đều có một đám a dua nịnh nọt.
Nhưng sau khi tập đoàn Bùi thị xảy ra chuyện, những phu nhân nhà giàu khi trước có quan hệ cực tốt với bà ta, đều lựa chọn cách xa bà ta, mùi vị không được chú ý vô cùng khó chịu, hôm nay Bùi thị thoát khỏi khốn cảnh, bà ta cuối cùng có thể biến thành bà chủ vốn có của nhà họ Bùi.
“Mẹ, chuyện này không cần mẹ dặn con cũng biết.”
Bùi Hằng Phúc cười, khuôn mặt căng thẳng gần hai tháng qua, cũng trở về vẻ tuấn mỹ nho nhã vốn có lần nữa.
Bùi Vân Trạch ngược lại không thoải mái như hai mẹ con bọn họ, gương mặt đó đã già đi rất nhiều, thoáng qua vẻ âm u: “Trước kia quá bận rộn bán hạng mục kia, cho nên không suy nghĩ tỉ mỉ, hôm nay nghĩ đến, chuyện này quá mức kỳ lạ, rốt cuộc là ai làm khó dễ tập đoàn Bùi thị chúng ta. Chúng ta rất ít gây thù chuốc oán với người khác, trước đó chị họ con còn nhắc nhở ba, nói có thể là có người trong tối ném đá giấu tay.”
“Nhưng mà, ai có bản lĩnh lớn như vậy? Ở trong nước, có thể chèn ép toàn diện tập đoàn Bùi thị chúng ta, trừ tứ đại gia tộc ra, những người còn lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng chúng ta bình thường cũng không xích mích với bọn họ, cho nên xác suất hẳn không lớn.”
Nhắc tới chuyện này, Bùi Hằng Phúc cũng hơi khó coi.
Hai tháng này, bởi vì chuyện của công ty, anh ta phải nhìn sắc mặt của người khác không ít.
Không chỉ như vậy, khách hàng trước kia qua lại thân thiết với tập đoàn Bùi thị, dường như cũng bị vạ lây, xui xẻo dồn dập.
Đến sau đó, tất cả mọi người tránh tập đoàn Bùi thị như bò cạp, cuối cùng nếu không phải Tô Nhã An bên kia ra tay trợ giúp, sợ rằng bây giờ tập đoàn Bùi thị đã tuyên bố phá sản với bên ngoài.
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Bùi Hằng Phúc lạnh băng, con ngươi thoáng hiện vẻ âm u.
“Có phải là Đường Ngọc Sở hay không?”
Lúc này, Cố Ngọc Lam vẫn luôn yên lặng không nói lời nào, đột nhiên mở miệng: “Mọi người đều quên rồi sao, bên cạnh người đàn bà kia, luôn có một người đàn ông thần bí xuất hiện. Trước kia Tần Mạn Ny thua trong tay Đường Ngọc Sở, nguyên nhân cũng là vì người đàn ông kia, em nghi, người đàn ông kia có phải có liên quan đến người của tứ đại gia tộc hay không?”
“Không thể nào!”
Nghe thấy suy đoán của Cố Ngọc Lam, Bùi Hằng Phúc dường như không hề nghĩ ngợi, bác bỏ: “Những năm qua, tập đoàn Bùi thị nghĩ không ít biện pháp tiếp xúc với người của tứ đại gia tộc, thế nhưng mấy gia tộc đó, quá mức khổng lồ, thành viên trong gia tộc lại thần bí khiêm tốn, muốn tiếp xúc nào có dễ dàng như vậy, chứ đừng nói tới Đường Ngọc Sở có quan hệ không bình thường với người đàn ông kia. Hơn nữa, chuyện này cũng không phải chỉ có em có thể nghĩ đến. Người đàn ông kia có lẽ có chút bản lĩnh, nhưng hiển nhiên không thể nào có móc nối với người của tứ đại gia tộc.”
“Theo anh điều tra, trong tứ đại gia tộc, mấy vị thiếu gia của nhà họ Lục, hàng năm ở nước ngoài. Còn người thừa kế của ba nhà kia, ngược lại là ở trong nước, nhưng tầng cấp của bọn họ, cho dù là ba, cũng khó tiếp xúc được. Anh không cho rằng, Đường Ngọc Sở có bản lĩnh quen biết loại nhân vật đó.”
Có lẽ là cảm giác ưu việt bẩm sinh, trong thâm tâm của Bùi Hằng Phúc, trong những người đàn ông Đường Ngọc Sở quen, cũng chỉ có anh ta ưu tú nhất. Cho du là hiện giờ bên cạnh cô đã có một người khác, nhưng Bùi Hằng Phúc vẫn có tự tin như cũ, cảm thấy mình có thể đem ra so sánh với đối phương một phen.
Nhưng, anh ta lại không biết, Đường Ngọc Sở không chỉ là vợ của cậu cả nhà họ Lục, mà người thừa kế của ba đại gia tộc còn lại gặp cô cũng phải kêu một tiếng em dâu, hoặc là chị dâu.
Có thể tưởng tượng, ngày nào đó nếu như anh ta biết, sẽ phải chịu đả kích thế nào.
“Hừ, mặc kệ tiểu tiện nhân kia rốt cuộc có bản lĩnh đó hay không, cho dù không có, vậy thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Chị họ lần này không phải sắp tới Thời Thụy nhậm chức sao, với vị trí của chị ấy, muốn xử lí một Đường Ngọc Sở còn không đơn giản sao, đến lúc đó kêu chị họ gây khó khăn cho cô ta, nếu cô ta dám phản kháng, đuổi thẳng luôn, để cô ta không có việc làm, đến lúc đó xem cô ta còn phách lối thế nào!”
Cố Ngọc Lam cắn răng nghiến lợi hừ lạnh, mặt mũi đều là vẻ hung ác.
Cô bây giờ, đã không còn gì phải sợ, tiền cô có, quyền thừa kế tập đoàn Đường thị, rất nhanh chính là của cô rồi, từ nay về sau, giá trị con người của Cố Ngọc Lam cô lớn mạnh lên, còn về Đường Ngọc Sở, không là thá gì cả.
“Ngọc Lam nói không sai. Người đàn ông bên cạnh Đường Ngọc Sở kia, tốt nhất vẫn nên thăm dò lai lịch, cho dù cậu ta không phải người của tứ đại gia tộc, vậy cũng phải xem đối phương rốt cuộc có lai lịch gì, đỡ phải đến lúc đó lại thua thiệt.”
Bùi Vân Trạch dù sao cũng là lão giang hồ trên thương trường, ông ta ngược lại không có tâm tư phức tạp như Cố Ngọc Lam, chỉ thuần túy muốn để tâm thôi.
Sau khi mấy người nói chuyện một hồi, Triệu Uyển Nhan từ đầu tới cuối đều không mở miệng, đột nhiên cười nói: “Hai vị thông gia, ông bà xem, bây giờ chuyện công ty cũng đã giải quyết, bụng của Ngọc Lam cũng dần dần lớn lên, trước đó nói ba tháng sau cho Hằng Phúc và Ngọc Lam kết hôn, bây giờ có phải cũng nên bắt tay làm rồi không? Vừa vặn tam hỉ lâm môn luôn?”
Ba người nhà họ Bùi đồng thời ngây ra.
Tần Thúy Kiều phản ứng đầu tiên, không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên nói: “Bây giờ công ty vừa mới chuyển biến tốt, nào có tinh lực cử hành hôn lễ? Hoãn thêm một thời gian đi.”
Đối với Cố Ngọc Lam, bà ta vẫn không hài lòng lắm.
Cố Ngọc Lam dường như cũng biết, trong lòng hơi giận một chút, nhưng bề ngoài lại giả bộ hiền lành nói: “Đúng vậy, mẹ, mẹ đây không phải là làm khó Hằng Phúc sao, lần này anh ấy khổ cực như vậy, để anh ấy nghỉ ngơi một chút đi.”
“Như vậy sao được, nói thế nào đi nữa, con bây giờ cũng là người sắp thừa kế của nhà họ Đường, thân là cô cả nhà họ Đường, ngay cả một hôn lễ cũng không có, nói ra chẳng phải là để người ta chê cười à?”
Triệu Uyển Nhan cố ý nghểnh mặt lên, không vui nói.
Giọng bà ta không lớn không nhỏ, nhưng truyền đến tai Bùi Hằng Phúc và ba mẹ anh ta lại cực rõ.
“Người sắp thừa kế của tập đoàn Đường thị?”
Ba người chuyển tầm mắt lên người Cố Ngọc Lam, mặt đầy kinh ngạc.
“Phải đó, thông gia! Mấy ngày trước ông xã nhà chúng tôi, đã đáp ứng đem phần lớn cổ phần của công ty cho Ngọc Lam, bây giờ Ngọc Lam là cô cả danh chính ngôn thuận của nhà họ Đường, với thân phận của con bé, muốn xứng với Hằng Phúc, hẳn là dư sức chứ?”
Triệu Uyển Nhan mỉm cười nhìn ba người nhà họ Bùi, nhưng trong lòng thì hừ lạnh.
Trước kia bởi vì thân phận cô cả có tiếng mà không có miếng của Cố Ngọc Lam, làm hại hai mẹ con bà vẫn luôn phải nhìn sắc mặt của Tần Thúy Kiều.
Bây giờ Đường Tùng đến rồi, Đường thị cũng phải đổi chủ, bà rốt cuộc cũng có thể bày ra tư thái cao quý đối mặt với bọn họ rôi.
Không biết tại sao, cảm giác này, khiến Triệu Uyển Nhan có một khoái cảm khác thường.
Thì ra, đây chính là mùi vị cao cao tại thượng!