Sủng Vợ Lên Trời

Chương 120: Hai bạt tay




“Nếu không phải do cặp nam nữ chó chết hai người thì ba mẹ tôi cũng sẽ không như vậy, các người sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải báo ứng thôi.”

Tống An Kỳ cố gắng đè nén lửa giận ở trong lòng, sắc mặt tái xanh mà nói.

“Ha ha, tức giận cũng không nhỏ nhỉ.”

Dương Thiên Thiên càng nhìn thấy Tống An Kỳ càng tức giận, biểu cảm của cô ta càng đắc ý: “Nhưng mà tôi và Hàn Minh Nhân có bị báo ứng hay là không thì tôi cũng không biết nữa, nhưng mà tôi biết ba mẹ của cô đã xui xẻo rồi, nói không chừng một cửa ải này chắc phải mấy năm đó chứ.”

“Dương Thiên Thiên, đừng tưởng rằng ỷ vào thân phận cô chủ nhà họ Dương của cô thì có thể muốn làm gì thì làm, trên đời này người có thể xử lý cô còn nhiều lắm.”

Tống An Kỳ nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nói.

Dương Thiên Thiên nghe thấy như thế, lại che miệng cười một tiếng: “Hoàn toàn chính xác, trên đời này, người có thể xử lý tôi quả thật là rất nhiều, nhưng mà cũng không bao gồm cả cô. Nếu không thì... sao cô lại có thể bị tôi biến thành cái dạng này?”

Nói xong lời cuối cùng, biểu cảm của Dương Thiên Thiên còn trở nên khiêu khích cực kỳ.

“Dương Thiên Thiên, đồ không biết xấu hổ.”

Tống An Kỳ giận dữ, tức giận đến nỗi nâng tay lên, không nhịn được mà muốn tát cho một tát.

Nhưng mà tay còn đang ở giữa không trung đã bị Hàn Minh Nhân nắm lại.

“Tống An Kỳ, đừng có quá đáng, nói chuyện thì cứ nói, cô còn muốn ra tay đánh người à?”

Người đàn ông kia dùng âm thanh lạnh lùng nói với Tống An Kỳ, Đường Ngọc Sở ngồi ở bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt, gương mặt xinh đẹp bị bao phủ sự tức giận, làm cho người khác giật mình.

Lục Triều Dương và Lục Thanh Chiêu nhìn thấy như vậy đều không nhịn được mà hơi kinh ngạc.

Lúc trước, Đường Ngọc Sở cũng đã bị Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam ức hiếp như thế, nhưng mà cô gặp chuyện thì vẫn luôn tỉnh táo đối mặt, hai anh em bọn họ chưa từng nhìn thấy cô tức giận lớn như vậy.

Không ngờ đến Tống An Kỳ bị khi dễ như vậy, cô cũng có chút không kiểm soát được.

Lục Triều Dương vội vàng ôm cô lại, kề tai nhẹ giọng nói với cô: “Có một số việc hẳn là nên để cô ấy tự xử lý, em xuất hiện ngược lại sẽ làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, chờ một lát nữa nếu như tình huống không tốt thì để Thanh Chiêu ra mặt đi.”

“Tại sao lại là em chứ?”

Lục Thanh Chiêu bất mãn kháng nghị.

Anh là một người phong độ nhẹ nhàng, ưu nhã, tự tin, là một người đàn ông đẹp trai có nhiều tiền, không biết là có bao nhiêu người phụ nữ mong chờ được anh ta chiều chuộng, thậm chí còn muốn gả cho anh ta. Tại sao đến nơi này, không phải bị đẩy ra làm bia đỡ đạn thì lại làm lốp xe dự phòng vậy chứ?

Tại sao chứ? Tại sao chứ?

“Cả ngày chơi bời lêu lổng chính là cậu, đúng lúc tìm một chút chuyện cho cậu làm.”

Lục Triều Dương không hề dao động chút nào mà nâng mi mắt lên, thản nhiên nói.

“...” Lục Thanh Chiêu đột nhiên có một loại cảm giác không thể phản bác được.

Mà lúc này Tống An Kỳ bị Hàn Minh Nhân kéo tay lại, toàn thân đều đang run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp kia cũng dâng lên hận thù.

Đều là người đàn ông này, nếu như không phải mắt của cô bị mù yêu phải một người khốn nạn như vậy thì sao có thể rơi vào tình trạng hiện tại?

Cô xui xẻo thì thôi đi, tại sao lại phải liên lụy đến ba mẹ vô tội của cô?

Người đàn ông này là cái thứ chó không có lương tâm!

Càng nghĩ càng hận, ánh mắt của Tống An Kỳ lập tức hung ác, cắn răng một cái, một bàn tay gần như là dùng hết tất cả sức lực toàn thân mà đánh tới.

Chát...

Tiếng bạt tay thanh thúy vang lên trong nhà hàng to như vậy.

Nhân viên phục vụ và khách khứa ở xung quanh sớm đã bị động tĩnh bên đây thu hút, mấy người bọn họ đều ném cái nhìn chăm chú về phía bên này.

Nhưng mà Tống An Kỳ lại chẳng quan tâm, cô hung hăng nhìn chằm chằm vào Hàn Minh Nhân, nói: “Cái tát này là tôi đánh cho ba mẹ của tôi, con người khốn nạn như anh.”

Chát...

Bạt ta thứ hai không có báo hiệu gì trước lại ném tới một lần nữa, trên mặt của Hàn Minh Nhân rõ ràng in dấu đỏ của năm ngón tay.

“Một cái tát này là đánh cho tôi, hai năm quá khứ coi như là mắt của tôi bị mù, đã coi trọng đồ chết tiệt không có lương tâm giống như anh.”

“Tống An Kỳ, cô đang tìm cái chết đúng không?”

Liên tục bị Tống An Kỳ tát hai bàn tay ở trước mặt của mọi người, khuôn mặt của Hàn Minh Nhân cũng vặn vẹo theo.

“Đê tiện, Minh Nhân là người mà cô có thể đánh hả?”

Dương Thiên Thiên cũng rất tức giận, trực tiếp nâng tay lên muốn đánh trả lại một cái.

Quần chúng vây xem ở bên cạnh thấy như thế này, không khỏi cảm thán một tiếng.

Nhưng mà lúc mà tay của Dương Thiên Thiên sắp chạm đến mặt của Tống An Kỳ, một cánh tay to lớn thon dài ngăn cản bàn tay sắp rơi xuống của Dương Thiên Thiên ở trên không, tiếp theo đó một giọng nói lười biếng vang lên: “Tống An Kỳ cũng không phải là người mà các người có thể đánh.”

“Ai?”

Nhìn thấy tay bị cản lại, Dương Thiên Thiên lập tức không vui, giận dữ mắng mỏ, chợt quay đầu nhìn lại.

Chỉ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn không biết đã đứng ở bên cạnh của ba người bọn họ từ lúc nào, khí chất ưu nhã cùng với gương mặt tuấn tú của người đàn ông kia gần như khiến cho người ta hoa mắt mê muội.

Vóc dáng cao lớn đứng ở đó, trực tiếp hạ thấp sự tồn tại của Hàn Minh Nhân ở bên cạnh, làm cho anh ta cũng bị lu mờ.

Người này chính là Lục Thanh Chiêu bất thình lình bị Đường Ngọc Sở và Lục Triều Dương đuổi ra ngoài làm bia đỡ đạn.

Mới nhìn thấy người đàn ông có khí chất bất phàm như thế này, trong đôi mắt của Dương Thiên Thiên rõ ràng đã nhuộm một tầng sắc kinh diễm.

Có điều khi cô ta kịp phản ứng lại người đàn ông trước mắt này ra mặt thay cho Tống An Kỳ thì không khỏi nhíu mày nói: “Anh là ai?”

Lục Thanh Chiêu hừ hừ, thô lỗ hất tay của đối phương ra, nói: “Cô quan tâm tôi là ai à? Một Tuesday(tiểu tam) mặt dày vô sỉ, một người đàn ông bám váy phụ nữ mà còn có mặt mũi phách lối ở chỗ này, nhanh chóng đi về nhà soi gương đi, đứng ở đây thật mất mặt xấu hổ.”

Lục Thanh Chiêu mỉa mai người khác vẫn sắc bén giống như trước đây, vừa mới nói ra lời này, có không ít khách khứa vây xem ở bên cạnh cũng dùng một ánh mắt khác thường mà nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Thiên và Hàn Minh Nhân.

Bởi vì Lục Thanh Chiêu đã ra tay, Tống An Kỳ cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Nếu như thật sự chịu phải một cái tát lúc nãy, nói không chừng cô ấy sẽ xông tới mà xé xác đôi nam nữ chết tiệt này ra.

Nhưng mà khi nghe thấy lời nói không khách khí của Lục Thanh Chiêu, trong lòng của cô lại bỗng nhiên dâng trào một cảm giác khoái cảm.

“Anh... anh nói cái gì?”

Ở trước mặt của mọi người mà lại bị Lục Thanh Chiêu nói chuyện trào phúng không khách khí như vậy, sắc mặt của Dương Thiên Thiên gần như lập tức dữ tợn.

Quả thật là cô ta không dám tin trên đời này lại có người đàn ông nỡ đối xử với cô ta như thế.

Dựa vào thân phận của cô ta, dựa vào địa vị của cô ta, không phải là đi đến đâu cũng sẽ được người khác săn đón hả?

Sắc mặt của Hàn Minh Nhân rõ ràng cũng trở nên không dễ nhìn.

Quả thật xuất thân của anh ta hoàn toàn không vang dội, mặc dù có chút năng lực, nhưng mà ở trong xã hội này lại không tên tuổi không địa vị.

Nhưng sau khi yêu đương với Dương Thiên Thiên, bây giờ anh ta đã thăng chức làm giám đốc của Dương thị, chức vị này đã đủ để khiến người ta nể phục, không ngờ đến lại bị trào phúng đến không chịu nổi như thế này.

Sắc mặt của Hàn Minh Nhân lúc trắng lúc xanh, có một loại cảm giác thẹn hóa hóa giận: “Anh này, mong anh nói chuyện có suy nghĩ đi, đừng đắc tội với người không nên đắc tội, nếu không thì kết quả của anh sẽ rất thảm?”

“Chỉ dựa vào Dương thị à?”

Lục Thanh Chiêu cười khẩy, biểu cảm đều là xem thường: “Chỉ là một cái Dương thị mà thôi, tính là cái thá gì chứ? Cũng dám uy hiếp ông đây?”

“Haha, khẩu khí thật là lớn.”

Dương Thiên Thiên không khỏi giận dữ, cười lạnh liên tục mà liếc Tống An Kỳ, nói: “Cũng chỉ là một Dương thị đã có thể làm cho người nhà họ Tống nửa sống nửa chết, mặc dù là tôi không biết tại sao anh lại muốn che chở cho người phụ nữ này, nhưng mà tôi có thể nói cho anh biết, chỉ dựa vào Dương thị ở trong miệng của anh cũng có thể làm cho anh không có chỗ đứng ở Bắc Ninh, anh có tin hay không?”