Mấy năm nay, tuy rằng cô ở trong tối đấu với Cố Ngọc Lam, nhưng từ trước đến nay cô cũng không sợ cái gì.
Nhưng khi cô uống say, bị người ta nhốt ở phòng vệ sinh, còn bị dội một chậu nước lạnh, cảm giác đó làm cho cô hoảng sợ và bất lực, làm cho lòng người không khỏi trở nên yếu đuối.
Lục Triều Dương có thể cảm giác cô run rẩy, anh cúi đầu xuống thì thấy sắc mặt Đường Ngọc Sở cực kỳ tái nhợt, cơ thể rúc vào lòng anh, có vẻ vô cùng yếu ớt.
Lục Triều Dương không nói chuyện, cánh tay nắm chặt lại, ôm Đường Ngọc Sở xoay người đi ra ngoài.
“Tổng giám đốc Lục, Ngọc Sở không sao chứ? Có cần gọi xe cấp cứu không?”
Tống An Kỳ tràn đầy lo lắng đi theo sau.
“Không sao! Tôi đưa cô ấy về nhà, cô giúp tôi đi tìm Thanh Chiêu, nói cậu ta điều tra ai đã làm chuyện này tối nay!”
Vẻ mặt Lục Triều Dương rất khủng bố, con ngươi đen nhánh tỏa ra hơi thở hủy diệt, giống như ác ma, ai nhìn thấy cũng vô cùng hoảng sợ.
Tống An Kỳ nhìn thấy thì sợ hãi, vội vàng gật đầu: “Được.”
…
Sau khi Lục Triều Dương đưa Đường Ngọc Sở rời khỏi bữa tiệc thì chạy thẳng về nhà.
Ý thức của Đường Ngọc Sở mơ hồ, ánh mắt hơi say, trên người ướt đẫm xấu hổ cọ vào người Lục Triều Dương.
Lục Triều Dương không quá để ý, sau khi anh ôm cô về phòng, vốn định thả cô lên giường, kết quả bước chân lại chuyển hướng đi vào phòng tắm.
“Bà xã, tắm rửa sạch sẽ trước đó.”
Lục Triều Dương đặt Đường Ngọc Sở trên mặt đất, anh nhẹ nhàng nói một câu, muốn xoay người giúp Đường Ngọc Sở mở cửa.
Hai chân Đường Ngọc Sở vừa chạm đất thì bước chân lảo đảo ngã xuống bên cạnh.
Lục Triều Dương nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, phát hiện hô hấp của cô nặng nề, mùi rượu thổi vào mặt anh, cả người lung lay, không đứng vững được.
“Bà xã, em có ổn không?”
Lục Triều Dương ôm eo cô, có chút lo lắng hỏi.
Hai mắt Đường Ngọc Sở hơi mở, hình ảnh trước mắt mông lung không ngừng chồng lên nhau, một lúc sau cô mới thấy rõ người trước mắt.
“Triều Dương, may là anh đã đến…”
Cô thấp giọng nói một tiếng, cả người dựa vào lòng anh, nhìn có vẻ yếu đuối.
Lục Triều Dương ôm chặt lấy cô, giọng nói mang theo áy náy: “Trách anh không bảo vệ em thật tốt.”
Anh từng nói sau này sẽ không để cô chịu bất kỳ tổn thương gì, nhưng hết lần này đến lần khác để cô bị thương dưới mí mắt của mình.
Cô nghe thấy anh áy náy, không khỏi lắc đầu: “Không trách anh.”
Lục Triều Dương sờ đầu cô nhẹ nhàng nói: “Thay quần áo trước, em hơi say, cần phải nghỉ ngơi.”
“Nhưng đầu em choáng váng, muốn đi ngủ.” Đường Ngọc Sở lắc đầu như trống bỏi, làm nũng giống như chơi xấu.
“Cả người em ướt đẫm nên sẽ bị cảm.” Lục Triều Dương kiên nhẫn, dịu dàng nói.
Đường Ngọc Sở nghe vậy thì không khỏi nghiêng đầu nhìn anh, ha ha cười: “Vậy… Triều Dương muốn tắm chung với em không?”
Lục Triều Dương ngẩn ra.
Tắm chung?
“Triều Dương không tắm thì em cũng không muốn tắm.”
Đường Ngọc Sở nói thầm một tiếng, thuận tiện dựa vào lòng Lục Triều Dương, đầu cọ cọ tìm một vị trí thoải mái rồi bất động.
Lục Triều Dương cô gái nhỏ "chơi xấu" dựa vào lòng mình, tâm trạng vốn u ám bỗng nhiên biến mất đi không ít.
“Bà xã tắm là được, nếu không thì anh cũng không dám bảo đảm mình sẽ kiềm chế được.”
Giọng Lục Triều Dương trầm thấp gợi cảm, nghe có chút trêu người khác.
Anh ôm Đường Ngọc Sở vào trong bồn tắm, điều chỉnh nước ấm, bắt đầu mở nước vào bồn tắm.
Đường Ngọc Sở giãy giụa ngồi trong bồn tắm, định đứng lên.
“Ngồi xuống.”
Lục Triều Dương đưa tay ấn cô ngồi xuống bồn tắm, sau đó anh ra khỏi phòng tắm đến tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ cho Đường Ngọc Sở rồi quay lại.
Nước trong bồn tắm dâng cao, Đường Ngọc Sở ngồi trong bồn tắm, quần áo trôi nổi trong nước…
“Cởi quần áo không?”
Lục Triều Dương nhìn Đường Ngọc Sở lười biếng dựa vào bồn tắm thì cảm thấy thú vị, không khỏi cười hỏi.
“Cởi quần áo?”
Đường Ngọc Sở chớp mắt, cúi đầu nhìn quần áo của mình, rốt cuộc lúc này hai má tái nhợt lại đỏ ửng lên: “Ồ, được…”
Hai tay cô bắt đầu cởi lễ phục trên người mình, nhưng nửa ngày vẫn không cởi được.
“Bà xã không thể cởi như vậy được.”
Lục Triều Dương nhìn đến buồn cười, dứt khoát chủ động cởi quần áo giúp cô.
Khi lễ phục hoàn toàn được cởi ra, cảnh xuân đang ngâm mình trong bồn tắm cũng hoàn toàn xuất hiện trong mắt anh.
Cơ thể trắng nõn mềm mại, bọt nước chiếu rọi có chút lóa mắt, nước ấm vừa đủ làm cho làn da cô ửng lên màu hồng, nhìn có vẻ mềm mại mê người.
Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải tạo hình, tự nhiên là vẻ đẹp hoàn mỹ nhất!
Cảnh xuân xinh đẹp trước mắt, Lục Triều Dương luôn có sức chịu đựng kinh ngạc, trong mắt bỗng dưng nổi lên ngon lửa, bụng nhỏ hiếm khi xuất hiện sự kích động.
Mà lúc Lục Triều Dương đang cố gắng kiềm chế ngọn lửa trong lòng, Đường Ngọc Sở ngồi trong bồn tắm lại nghiêng đầu, ánh mắt mê ly, nở nụ cười làm say lòng người.
“Em muốn tắm chung với Triều Dương.”
Cô đưa tay hất nước trong bồn tắm, Lục Triều Dương ngồi xổm bên cạnh bồn tắm nên không tránh kịp, cả người ướt nhẹp.
Hai mắt Lục Triều Dương dừng lại, nhìn người trước mắt, khàn giọng nói: “Bà xã, em nghĩ cho kỳ, hiện tại hối hận còn kịp.”
Đường Ngọc Sở nghiêng người về phía trước, đôi tay ôm lấy cổ anh, hơi thở như hoa lan nói: “Không hối hận.”
Lục Triều Dương hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu anh mới hạ quyết tâm, kéo hai tay cô ra, đứng dậy, cởi quần áo, quấn khăn tắm, bước vào bồn tắm.
Hai người không phải lần đầu tiên thẳng thắn với nhau, nhưng có lẽ bởi vì bầu không khí nên trong phòng tắm nội như có như không tỏa ra hương vị tinh tế.
Đường Ngọc Sở say không nhẹ không nặng, miễn cưỡng giữ chút lý trí.
Người đàn ông trước mắt có dáng người hoàn mỹ đến mức có thể so sánh với siêu mẫu thế giới, dưới ánh đèn chiếu lên người anh tỏa ra một cảm giác gợi cảm mê người.
Hai má Đường Ngọc Sở nóng bỏng, dưới tác dụng của cồn trong cơ thể, cô lại chủ động vươn tay ra ôm lấy cổ anh, đưa miệng nhỏ tới…
“Triều Dương, anh còn nhớ những lời em nói trước đó không? Đến khi em chuẩn bị xong sẽ cho anh, em cảm thấy em đã hoàn toàn chuẩn bị xong rồi, chính là bây giờ.”
Cô vụng về hôn môi anh, tiếng cô lẩm bẩm giống như mang theo sức hấp dẫn truyền vào lỗ tai anh.
Lục Triều Dương chấn động, đẩy cô ra, anh còn chưa kịp mở miệng thì Đường Ngọc Sở đã bịt miệng anh lại.