Sau khi cãi nhau với Đường Tùng, ngày hôm sau Đường Ngọc Sở dọn luôn ra khỏi nhà.
Lục Triều Dương cho Tô Lân đến đón cô, lúc rời đi, Đường Ngọc Sở không kìm lòng quay đầu nhìn lại ngôi nhà, lòng đầy cay đắng.
Dù gì thì cũng đã là nơi cô từng sống hai mươi mấy năm trời, rời xa rồi, vẫn là có chút không đành lòng.
Có điều, Đường Ngọc Sở cũng chẳng đau lòng quá lâu.
Cái nhà này đã chẳng còn đáng để cô lưu luyến nữa rồi.
Căn biệt thự mà Lục Triều Dương ở tên là Long Ngự Thịnh Cảnh ở khu vực sầm uất ở phía Nam thành phố. Biệt thự yên tĩnh giữa sự nhộn nhịp, không gian bên trong thiết kế rất đẹp, nội thất cao cấp, có tính bảo mật cao. Giá nhà tấc đất tất vàng, có tiền chưa chắc mua được. Người có thể ở nơi này đều là những nhân vật có tiền có quyền cả.
Lúc Tô Lân đưa Đường Ngọc Sở về tới nhà, Lục Triều Dương đã ở đó.
Hôm nay anh mặc bộ vest màu xanh đậm kẻ sọc, đường may tinh xảo, đường nét đơn giản, cà vạt thắt rất đẹp. Những món đồ này phối trên người anh càng làm nổi bật sự hào hoa, trông anh thật quý phái và tao nhã. Đôi mắt đen thẳm, hẹp và sâu. Hàng lông mày nhàn nhạt lạnh lùng, có một cảm giác khiến người khác khó mà tiếp cận.
Đường Ngọc Sở không khỏi ngẩn người. Người đàn ông này thật đúng là yêu nghiệt, lúc nào cũng sáng lên một vẻ quyến rũ ma mị.
“Hành lý của cô chỉ như vầy thôi sao?”
Lục Triều Dương bước đến trước mặt cô, chỉ chỉ vali đằng sau cô hỏi.
Đường Ngọc Sở định thần lại, cười cười: “Chê ít à?”
“Phòng đủ rộng, số hành lý này của cô đúng là có hơi ít. Có điều không thành vấn đề, cần gì thì sau này mua thêm là được.”
Lục Triều Dương gọi người giúp việc đến mang hành lý của Đường Ngọc Sở lên lầu. Sau đó lại nhìn nhìn cô, cau mày: “Sao sắc mặt cô kém thế, ngủ không ngon giấc à?”
Đường Ngọc Sở khựng người, thật thà gật đầu: “Chẳng ngủ được gì cả.”
Trái tim giá buốt thế rồi, còn tâm trạng đâu mà ngủ nữa.
Lục Triều Dương thâm trầm nhìn cô một lúc, dường như biết được những uất ức mà cô đang chịu bèn đưa tay vuốt ve má cô: “Sau này ở bên cạnh tôi, sẽ không ai có thể ức hiếp cô được nữa.”
Bàn tay anh rất to, nó mang cả hơi ấm khiến người ta tin tưởng.
Đường Ngọc Sở nở nụ cười rực rỡ: “Tôi tin anh.”
“Có muốn lên xem phòng chút không?”
Lục Triều Dương rút tay về, đột nhiên đưa ra lời đề nghị, trong mắt chứa một ý nghĩ sâu xa khiến người khác khó lòng nắm bắt.
Đường Ngọc Sở vui vẻ gật đầu: “Được.”
Hai người một trước một sau lên lầu, căn phòng vô cùng rộng rãi, trang trí xa hoa mà không dung tục, hoa lệ nhưng vẫn khiêm tốn, rất có phong cách của Lục Triều Dương.
Đường Ngọc Sở nhìn một vòng, phát hiện bên trong hình như đã được sắp xếp lại một lượt, ngoài những đồ vật phong cách dành cho nam ban đầu, còn thiết kế thêm một số đồ theo phong cách nữ tính khác. Phòng treo đồ bên trong trống một nửa, rõ ràng là chuẩn bị cho cô.
“Có hài lòng không?”
Tranh thủ lúc Đường Ngọc Sở đang nhìn ngắm căn phòng, Lục Triều Dương đã đến tủ rượu rót hai ly vang đỏ mang sang, đưa cô một ly.
Đường Ngọc Sở đón lấy ly rượu, lỗ tai nóng bừng, khuôn mặt đỏ ửng: “Đây là… phòng của tôi với anh?”
“Đương nhiên, chúng ta đã kết hôn rồi mà!”
Lục Triều Dương nhấp một ngụm rượu, nói như thể đây là lẽ tự nhiên.
Mặt Đường Ngọc Sở càng thêm đỏ, nhịn không nổi liếc nhìn cái giường lớn trước mặt.
Đây là giường đôi tiêu chuẩn, ga giường đã được thay mới, cũng đã được bày biện tinh tế, bên trên còn rải một lớp cánh hoa thành chữ tân hôn vui vẻ. Nhìn không hề thô thiển, càng dâng lên một cảm giác ấm cúng kỳ lạ.
Đường Ngọc Sở tưởng Lục Triều Dương dẫn cô lên phòng nghĩa là sắp xếp cho cô một căn riêng, nhưng rõ ràng không phải. Hình ảnh trước mắt đang nói với cô rằng từ nay về sau, cô phải ngủ cùng người khác.
Hai má Đường Ngọc Sở càng thêm nóng, nóng hôi hổi. Ngượng ngùng chịu không nổi, ngay cả chiếc cổ trắng nõn yêu kiều cũng phủ một tầng đỏ nhạt.
Lục Triều Dương nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của cô, khóe môi cong lên như cười. Anh không nhịn được đưa tay nâng cằm cô lên, nói: "Phu nhân, tuy rằng tôi đã nói hiện tại sẽ không chạm vào cô, nhưng mà… bộ dáng này của cô... thật là làm khó tôi quá.”
Giọng nói anh trầm thấp, như tiếng đàn Cello du dương và từ tính.
Hơi thở ấm nóng phả vào mặt, xen lẫn mùi nước hoa Cổ Long tươi mát thanh nhã. Hormone mạnh mẽ bao phủ đầy quyến rũ và gợi cảm.
Tim Đường Ngọc Sở bỗng nhiên lỗi nhịp, cả người căng thẳng.
Đường Ngọc Sở không ngốc, tất nhiên cô nghe ra được ẩn ý của Lục Triều Dương. Hơn nữa ánh mắt anh cũng đã lóe lên sự nóng bỏng đang cố kìm nén lại.
Đường Ngọc Sở không khỏi nuốt nước bọt, cả người căng cứng, không biết nên phản ứng ra sao.
Lục Triều Dương nhìn thấy bộ dáng đó của cô, trong mắt chợt ánh lên một nét cười, giữa lúc cô còn đang kinh ngạc, thản nhiên buông cô ra: “Phu nhân không phải lo, tôi đã nói là không đụng vào cô thì sẽ không đụng, đây vốn không phải lời nói suông.”
Nghe anh nói như thế, Đường Ngọc Sở thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thầm cảm kích thái độ quân tử của anh.
Chỉ là, hai người giờ đã kết hôn rồi, trước giờ vẫn luôn là Lục Triều Dương hao tốn tâm sức. Dù là bữa tối tân hôm thân mật, hay căn phòng được dày công chuẩn bị cho cô, thậm chí lãnh giấy đăng ký kết hôn xong, anh còn chạy đến công ty để giải vây giúp cô nữa…
Cuộc hôn nhân này là do cô đề nghị, bản thân chẳng bỏ ra cái gì cả, ngược lại chỉ có anh chiều theo cô.
Dựa vào cái gì chứ?
Nghĩ đến đây, Đường Ngọc Sở nghiến chặt răng, dường như đã quyết tâm điều gì đó, cô bỗng với tay kéo góc áo Lục Triều Dương.
“Hả?”
Lục Triều Dương ngạc nhiên nhìn sang.
Chỉ thấy Đường Ngọc Sở hơi cúi đầu, mắt nhìn xuống đấy, vẻ mặt ngượng ngùng nói với anh: “Thật ra, nếu như anh thật sự muốn, cũng...cũng không sao cả. Tôi… chúng ta là vợ chồng, trước sau gì cũng sẽ phải... phải… thôi. Vậy nên những… tiếp xúc mới đầu, tôi có thể tiếp nhận được.”