Sủng Vật Tự Dưỡng Pháp

Chương 34




“Cậu tới làm gì?”

Trương Mạt bất ngờ nhìn tôi nhưng tôi thì lại không chú ý đến anh, mà là dõi theo Cảnh Lam phía sau đó.

“Không liên quan đến anh, tôi có việc muốn nói với Cảnh Lam.”

Cảnh Lam ngây một chút sau đó đồng ý rồi cùng tôi ra ngoài. Trước khi đi, tôi còn lạnh lùng đảo qua Giới Dạ bên cạnh anh.

“Lên xe!”

Tôi ngồi trên xe chỉ vào chỗ bên cạnh.

Cảnh Lam không chút do dự, ngồi xuống. Tôi đốt điếu thuốc, tay lái xe tiến vào màn đêm đen.

Hít vào một hơi thuốc lá, tôi hỏi cậu ta: “Cậu có cái nhìn như thế nào giữa tôi và Trương Mạt?”

Cậu ta ngây người: “Tại sao hỏi như vậy?”

“Tất cả mọi người khinh thường tôi, chỉ có cậu là không. Là bởi vì cậu chỉ nghe mệnh lệnh của anh ta sao? Vậy thực tế thì cậu như thế nào?” Từ mười năm trước khi Trương Mạt bị thương trở đi, thái độ Cảnh Lam đối với tôi đã có chút khác, cậu ta nói cho tôi biết toàn bộ nguyên nhân Trương Mạt bị thương, cậu ta nói cho tôi biết lý do tại sao Trương Mạt mua tôi, cậu ta còn nói cho tôi biết phản ứng của anh sau khi xem xong đoạn ghi hình, trong hội nghị cậu ta giúp tôi mở miệng, là chính cậu ta quyết định sao? Hay bởi vì cậu ta biết Trương Mạt sủng ái tôi cho nên mới nói vậy?

Cảnh Lam có biết ý nghĩ thật sự của Trương Mạt không?

Cảnh Lam không nói, không hề trực tiếp trả lời: “Cậu gọi tôi chỉ vì hỏi những chuyện này? Phòng Kính Đồng, tôi có đôi khi thật không biết cậu nghĩ gì nữa…”

“Tôi vẫn cho rằng cậu là người trung thành nhất của Trương Mạt!”

Tôi cắt lời: “Tôi không nói tôi, tất cả mọi người trong Hoa Thái đều cho là vậy, thậm chí trong giới cũng nghĩ như vậy. Cảnh Lam Hoa Thái là cái bóng của Trương Mạt, anh ta có thể thành công thì cậu mới có thể.”

Một đường lái thẳng xe đến chân núi tôi mới dừng lại. Đi xuống xe, đứng ở đỉnh núi vắng vẻ nhìn về phía khu vực thành thị Quảng Châu như một ngọn đèn dầu huy hoàng, nơi thành phố không bao giờ ngủ này mãi mãi có một loại diễm lệ bẩn thỉu.

Tôi không xoay người lại: “Tại sao bán đứng anh ta?”

Phía sau không có thanh âm nhưng tôi cũng biết vẻ mặt Cảnh Lam lúc này. Xoay người, quả nhiên cậu ta rất ngạc nhiên.

“Cậu sẽ không vì tiền mà bán đứng Hoa Thái.” Tôi lần thứ hai nói lại.

Cậu ta không phủ nhận mà chỉ cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đó dường như bay đến nơi rất xa. Nghe thấy giọng nói khẳng định của tôi thì cậu ta cũng rõ rằng tôi đã có chứng cứ xác thực, đừng biện giải.

Khoảng chừng ba năm, buôn bán có đếm cũng không hết của Hoa Thái đã bị phá hư, nhỏ thì vàn trăm ngàn mà lớn thì vài trăm nghìn vạn, luôn luôn chen chân với những bang phái khác, đoạn tài lộ của chúng ta.

Trương Mạt hận những kẻ phản bội đến nghiến răng nghiến lợi, nhất định không tra không được.

Nhưng tất nhiên sẽ không tra ra, bởi vì tên phản bội ấy phụ trách điều tra tìm ra kẻ phản bội thì làm sao có thể được?

Cảnh Lam của Hoa Thái, khi Trương Mạt vừa lên giành chính quyền thì cậu ta đã theo, nổi tiếng trung thành tận tâm, hơn nữa không cầu thượng vị, chỉ cần làm một cái bóng cũng cam tâm tình nguyện. Rất nhiều người đều ước ao có một cái bóng đầy năng lực như thế giống như Trương Mạt.

Ai nào biết được sự thật làm sao?

— Gọi bác sĩ lập tức đến phòng bệnh! Lần này mặc kệ anh có tình nguyện hay không cũng nhất định phải giải phẫu —

— Chuyện này đừng nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả người trong bang phái, ai dám nói nửa lời tao tuyệt đối không buông tha —

— Trương tiên sinh! Viên đạn còn trong cơ thể! Hơn nữa còn nằm trên khớp xương của ngài, nếu như không lấy ra thì cách tay sẽ bị phế —

— Tại sao không nói với kẻ khác thật ra cậu không hề bị thất sủng, Trương tiên sinh còn thường xuyên đến phòng cậu —

— Cậu có biết khi Trương tiên sinh vào đây cũng là mười lăm tuổi không —

— Đừng nói cho Trương tiên sinh, hắn lệnh cho mọi người vĩnh viễn không nhắc đến chuyện này nữa —

— Chuyện lần này, Trương tiên sinh và tôi sẽ điều tra thật kỹ, trước đó, mọi người đừng nói gì lung tung —

Tôi đưa súng ra, Cảnh Lam không hề phản kháng cũng không có móc súng.

“Cảnh Lam, Vì đàn bà và con trai, như thế có đáng giá không?”

Súng vang, thân thể Cảnh Lam dọc theo mép núi ngã xuống, tôi không nhìn cũng biết viên đạn đã xuyên qua trái tim Cảnh Lam ra sao.

Dọc theo con đường lái xe trở lại.

Cảnh Lam chưa bao giờ tỏ ra thái độ khinh bỉ đối với tôi, cậu ta quả thật là lãnh tĩnh trung tâm, không để ý đến cái bóng là mình. Nhưng len lén nói những chuyện của Trương Mạt cho tôi, nói cho tôi biết phản ứng của Trương Mạt khi xem ghi hình, chỉ vì muốn cho tôi biết rằng, Trương Mạt thật sự quan tâm tôi.

Cho dù sự thật ra sao thì Cảnh Lam coi như là gián tiếp cho tôi không ít giúp đỡ, một trong ít người trung thành của Hoa Thái.

— Có thể pha cho tôi một ly trà chứ —

Buổi trưa của ngày đó thân ảnh này đã bên cạnh tôi cho tới bây giờ vẫn không thay đổi, tiếc hận duy nhất là thời gian trôi đi đã không thể quay đầu lại.

Thật ra thứ tôi không hy vọng nhất chính là Cảnh Lam là người phản bội.

Chuyện Cảnh Lam chết đã rất nhanh xảy ra tranh chấp, ngày thứ hai dự họp khẩn cấp hội nghị bang phái đã đem tôi lên đài. Tôi lạnh lùng hút điếu thuốc, đem những tư liệu mình thu thập được ném cho Trương Mạt.

Anh không hề xem qua mà những người khác tranh chấp lại cầm lên.

Mới vừa rồi còn ồn ào lớn tiếng bây giờ tất cả đã dần yên tĩnh lại, tiếng nho nhỏ kinh ngạc thán phục Cảnh Lam ba năm qua đã bán đứng Hoa Thái với những căn cứ chính xác. Mỗi một người còn không ngừng nói họ đã nhìn lầm người rồi.

Chỉ có anh vẫn cúi đầu, phía sau thiếu đi Cảnh Lam cao lớn, anh vốn không cao nay lại càng lộ ra dáng vẻ yếu gầy.

Anh không hề hút thuốc mà ngược lại mất đi tập trung.

Đột nhiên nghĩ đến, lẽ nào chuyện của Cảnh Lam anh đã sớm biết rồi?!

Cho dù biết cũng không có gì là lạ, bọn họ vốn như trái phải đối mặt nhau, một thân thể và một cái bóng, một tấc cũng không rời, nếu so với tôi thì anh quả thật biết kiềm chế hàng vạn hàng nghìn lần.

Đúng như vậy so với Cảnh Lam thì tôi hiểu anh rõ hơn.

Mà nếu anh biết thì tại sao không vạch mặt? Là cố ý hay chưa thể tình nguyện thừa nhận chuyện đó?

Hoặc chăng chỉ là đơn thuần sợ cô quạnh…

“Phòng Kính Đồng! Cậu thật sự quá lợi hai, chúng tôi đã trách nhầm cậu rồi!”

“Thật không ngờ Cảnh Lam lại làm ra những chuyện như vậy!”

“Đúng! Không ai ngờ được a!”

“Không hổ là Kính Đồng! Tôi đã sớm biết cậu nhất định không giống bình thường mà!”

Thật sự không xong! Tôi đã phạm phải một sai lầm!

Sao tôi có thể quên được, anh là một người sợ cô đơn hơn bất cứ ai hết!!

Thư phòng là một chỗ vắng vẻ như vậy đến tôi cũng không muốn nhìn đến lần thứ hai.

Tâm không ngừng lung lay bất định, hoàn toàn không nghe thấy những lời tán dương và nịnh bợ bên ngoài, cách những nụ cười của kẻ khác, tôi nhìn thấy trong đôi mắt đen láy của anh như chảy ra một thứ gì đó.

Chỉ là một chút nhưng vừa đủ cho trái tim tôi như sụp đổ.

Đột nhiên thật hối hận, nếu như cái gì tôi cũng không biết là tốt rồi, nếu như tôi không có giết Cảnh Lam thì tốt rồi.

Thì ra Cảnh Lam không phải cái bóng của anh mà là tánh mạng là nửa bộ phận trong anh.

Đáng tiếc khi tôi hiểu được thì đã quá muộn.

“Trương tiên sinh! Thảo nào ngài lại đề đạt Phòng Kính Đồng, bây giờ chúng tôi mới biết cậu ta thật sự có tài năng!”

Nụ cười nịnh bợ dời đi và cũng không thấy được vẻ mặt ảm đạm, một chút cũng không để ý đến bọn họ sao?

Giữa bàn hội nghị hoa lệ chợt một màn hắc ám tràn lên, tôi nhìn thấy nơi đó là một thiếu niên tóc vàng mười tám tuổi, cậu ta tuấn mỹ vô song, đó là một dung mạo thiên động địa dung.

Đồng thời, cũng là một sự cô độc đến khó tưởng tượng…

Sao có thể!!!!

Tôi lắc đầu nhìn sang nơi khác. Chỗ đó vẫn là lão đại cầm đầu băng xã hội đen, ánh mắt anh không hề có một chút cảm tình gì.

Giác quan đã sai sao?

Tôi lại quay đầu, không để ý đến truy vấn của kẻ khác, rời khỏi phòng họp.

Sau khi đưa ra quyết định, bọn họ ủng hộ tôi lên đại, thay thế cho Cảnh Lam

Quả thật, lúc này ngoại trừ tôi và Điền Tử, trong bang phái đã không còn ai khác đủ tư cách.

Ở đây có rất nhiều người có năng lực, ngoại trừ Điền Tử và Lý Chí Diêu thì không nhiều hơn. Có thể làm được xã hội đen đều chỉ mong lợi ích và tư tâm, còn trung thành thì tuyệt ít.

Một mặt cười nhạt anh cũng có ngày này, một mặt vừa trách bản thân đã đẩy anh vào nông nỗi như vậy.

Nói cho cùng, bất quá chỉ là hận anh và thương anh cùng nhau tồn tại đối lập để rồi đẩy bản thân vào tuyệt cảnh.

Thật ra Hướng Vinh cũng là một người phụ nữ thủ đoạn đầy lợi hại, đáng tiếc vì tôi đã lên giường với cô cho nên anh sẽ không bao giờ đụng vào cô nữa, mà Hướng Vinh đối với việc này cũng không đặc biệt truy cầu.

(Truy cầu: theo đuổi, ở đây là theo đuổi tình yêu)

Hướng Vinh thường thường chạy tới chỗ ở của tôi, xuống bếp nấu đồ ăn, nghiễm nhiên thở thành một người vợ.

Nhưng tôi cũng thường thường đuổi cô đi.

Lý do từ chối bây giờ và lúc đó như nhau, tôi sợ cô sẽ đem tới nguy hiểm.

Hướng Vinh cuối cùng cũng không phải là Tiểu Nguyên, tôi không sẽ không có ý lên giường với cô lần nữa. Trước đến nay đều vẫn là một chiếc giường lớn trắng toát, và tôi cũng thừa nhận bản thân thương anh. Tính trẻ con cũng được, ngây thơ cũng không sao, nằm trên giường tôi miễn sao là anh thì tôi không nghĩ gì nhiều nữa.

Đây là kiên trì và suy nghĩ duy nhất của tôi.

Thời gian giống như không phải tiến về phía trước mà là không ngừng thối lui.

Rời khỏi càng lâu thì lại càng nhỡ rõ những ngày trước quanh quẩn cùng anh, mỗi một cú tàn nhẫn, mỗi một động tác, mỗi lần ngược đãi hung ác, đều như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Tôi chưa từng dùng qua chất độc nhưng đã cảm giác trúng độc rồi.

Đã mười ba năm trôi qua, tôi thậm chí không thể thông minh lên, nào ngờ đâu lại càng lún sâu hơn nữa. Có thể từ ngày tôi gặp anh đã định trước cả đời này không cách nào chạy thoát được.

Con người quỷ mị kia là một ác ma có khuôn mặt thiên sứ.

Được rồi, trò khôi hài này cũng nên chào cảm ơn thôi!

Cũng có một ngày tôi thay thế Cảnh Lam, làm thư kí cho riêng anh, dưới một người trên vạn người, và đó là anh.

Nếu như tôi không giết anh thì có lẽ người chết sẽ là tôi.

Anh sẽ không cho phép, nhất là chuyện tôi giết chết Cảnh Lam.

Hiện tại anh hẳn đã hận tôi đến đỉnh điểm rồi.