Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi

Chương 40: Hiểu lầm (2)




Đám người của Lưu Ngọc Thái và Đỗ Phương sau khi nhận được tin báo có nội gián trong cục bộ liền liên lạc với Dương Hạ Vũ nhưng không thể. Nhờ GPS mà hai người bọn hắn mới tìm thấy Vũ ở một ngõ cụt, trên người đầm đìa máu đương trong tình trạng bất tĩnh.

Cấp tốc cứu thương, không thể làm lớn chuyện nên đành chữa trị tại gia, bác sĩ sau khi báo cáo và rời khỏi, Thái, Phương thở phào nhẹ nhõm. Cái tên Dương Hạ Vũ lì lợm này sao có thể bị gì chứ, chỉ là hắn để người ta đánh mà không trả lại, đôi phần hơi khó hiểu.

- Lúc đến tao không thấy Hoa Thiên Tuyết ở đó, nguyên nhân có phải là do cô ta? - Lưu Ngọc Thái mặt mầy khẽ nhíu, lời nói lộ rõ vẻ căm phẫn.

Đỗ Phương sờ cằm, gật đầu đồng ý: - Chỉ có thể là do cô ta, lúc đi không phải là hai người sao? Đúng rồi, tao nhớ ngày hôm qua vô tình nghe được cuộc gọi của Hoa Thiên Tuyết với ai đó rất mờ ám.

Hắn vỗ tay vào trán, sực nhớ ra một chuyện đã quên mất đi.

Ngày hôm qua.

Hoa Thiên Tuyết đi tới đi lui bên hòn dã sơn, điện thoại trên tay bỗng đỗ chuông, cô vội nấp vào một hòn đá lớn hòng che đi tầm nhìn của ai đó vô tình bắt gặp. Trời xui quỷ khiến thế nào mà đúng lúc Đỗ Phương đang đi đến, thấy dáng vẻ mập mờ của Thiên Tuyết ở xa hắn vội ngừng bước chân cho đến khi cô khuất sau hòn đá to, hắn chậm rãi bước đến không phát ra một tiếng động nào.

Hoa Thiên Tuyết nhỏ giọng: - Được, chỉ cần tôi làm vậy anh đảm bảo việc tôi nhờ sẽ thực hiện tốt?.

Cô ngừng một lúc như đang nghe phía bên kia trả lời, sau đó nói tiếp: - Cứ như vậy đi.

Vừa nói xong Tuyết liền đứng bật dậy, chỉnh trang lại quần áo, ngó nghiêng xem có biến hay không, nghĩ là không có gì cô mới từ tốn giả vờ ngắm cảnh trở lại phòng khách. Đỗ Phương hoài nghi, nheo mắt đẹp nhìn theo bóng dáng xiu quẹo sợ có người bắt gặp làm chuyện xấu của Tuyết. Điện thoại reo và hắn quên bén luôn việc đi nói với Hạ Vũ:

- Sao? Tìm được tung tích của Lưu Hạnh Trang rồi à?... Được rồi, tao đến ngay.

Hiện tại.

- Mọi chuyện là vậy đó, nhờ cuộc điện thoại của mày mà tao quên mất luôn.

Lưu Ngọc Thái lắc đầu ngán ngẩm ngồi xuống ghế dài cạnh cửa sổ, hắn cắn môi dưới tức giận:

- Cũng tại cái tên chết tiệt Simon Trần, hắn bảo nhìn thấy bọn Lý gia nào ngờ chỉ là nhìn nhầm.

- Có khi nào hắn là đồng bọn?.

- Của Lý gia? Mặc gia? Và buôn tin cho chúng ta? Nếu vậy hắn đúng là một thằng ngốc đó!.

Cả hai lo bàn luận mà không nhìn thấy tên bạn chí cốt đã mở mắt từ lúc nào, Dương Hạ Vũ mở mắt nhìn lên trần nhà, không nói cũng chẳng cử động, ánh mắt vô hồn ấy dường như trống rỗng. Đỗ Phương gắt gỏng xoay người định ngồi xuống liền bắt gặp hình ảnh của Vũ lúc này:

- Hạ Vũ tỉnh rồi.

- Vũ, mày làm bọn tao lo chết đi được.

Lưu Ngọc Thái cáu bẩn huýt nhẹ vào tay Hạ Vũ, lời trách móc của hắn như gió thổi qua tai, Vũ vẫn cứ trơ ra không đoái hoài gì đến Thái.

- Hạ Vũ mày có sao không?. - Đỗ Phương khom người lay má Hạ Vũ, hành động này có tác động đến với Vũ, hắn quay đầu nhìn hai người trước mặt, môi nhợt nhạt khô nức khó khăn hé mở, giọng khàn khàn:

- Các người là ai?.

Đôi mắt của Ngọc Thái và Đỗ Phương mở to kinh ngạc, cả hai đứng hình vài giây, Thái chống nạnh bật cười sảng khoái:

- Cái thằng này khỏe rồi thích đùa à? Mau đứng dậy đi tìm con vợ phản bội của mày đi.

- Vợ? Vợ tao là ai?.

Ngọc Thái ngưng trọng biểu cảm vui vẻ trên mặt, cơ môi khẽ giật giật, mâu quang sa sầm:

- Giờ này mà mày còn đùa được nữa.

Hắn quát tháo vào mặt Vũ, khuôn mặt tức giận để đỏ lựng. Đỗ Phương vỗ vai Ngọc Thái kéo hắn trở về sau cách xa khuôn mặt Vũ đáng thương bị vung vãi nước bọt:

- Tao nghĩ nó không đùa đâu.

Đỗ Phương có vẻ điềm đạm hơn Ngọc Thái, hắn quan sát khuôn mặt của Hạ Vũ một lúc lâu hoàn toàn chẳng có gì là dối trá cả, biểu hiện trên khuôn mặt, vẻ ngây ngô chẳng hiểu gì đến cả ánh mắt vô cảm đó. Ánh mắt đó... hoàn toàn trống rỗng.

Lại một lần nữa bác sĩ chuẩn đoán cho Dương Hạ Vũ, hắn tạm thời bị mất trí nhớ do máu bầm đè lên các dây thần kinh, không có gì lo ngại, sớm nhất là một tuần hắn sẽ bình phục lại tất cả ký ức.

Dương Hạ Vũ ngồi ngây trên giường, hắn nhìn ba người bên cạnh nói chuyện mà chẳng hiểu gì cả. Ai mất trí? Mà hắn là ai? Đây là đâu? Còn bọn người này có liên quan gì đến hắn? Đầu hắn đau quá, âm thanh rít dài như tiếng móng tay cứa vào tấm bảng, rồi như âm thanh của chiếc loa bị nhiễm sóng kêu gào. Hạ Vũ điên loạn bịt hai tai thét lên đau đớn, hình ảnh của ba người trước mặt lo lắng đè hắn xuống, miệng nói gì đó nhưng hắn hoàn toàn không nghe được.

- Giữ yên cậu ấy lại.

Bác sĩ tiêm một mũi thuốc an thần cho Hạ Vũ tác dụng chỉ sau vài giây, hắn dần dần mê man đi vào giấc ngủ. Bên tai những âm thanh nhức óc dần nhỏ lại và biến mất hoàn toàn.

Mặc gia.

- Cha mẹ tôi đâu? Họ có được an toàn khỏi Dương Hạ Vũ và người của anh ta không?.

Hoa Thiên Tuyết hớt hải chạy từ cửa vào, thân chưa đứng yên giọng đã cất từ xa. Mặc Nghiêm đang ngồi trên ghế xoay màu đen bộc da, thư thái nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói của Tuyết lánh lót vang dội trong phòng sách của anh, từng hợp âm làm anh vui tai lạ thường:

- Tất nhiên, nhưng em đã chưa hoàn thành. Em vẫn nhẹ lòng để hắn sống?.

- Hắn bị người của anh đánh đến vậy, còn muốn giết nữa sao?.

- Hoa Thiên Tuyết, hắn đã làm gì em và cha mẹ em, em không nhớ sao? Cả con em và Trân Trân nữa, nếu hôm đó không có tôi, liệu con bé còn sống để gặp em chắc?. Em còn tiếc thương cho một kẻ chẳng ra gì?.

Cô cuối đầu, bặm chặt môi, ánh mắt đảo quanh chần chừ, lời Mặc Nghiêm nói hoàn toàn đúng, những nỗi đau cô phải chịu, cả việc Hạ Vũ lợi dụng Trân Trân làm mồi nhử Lý gia, cha mẹ cô bị hắn hãm hại nhằm muốn đổ tội cho Mặc Nghiêm. Một mũi tên trúng ba con nhạn. Dương Hạ Vũ không xứng đáng được sống, nhưng cô đã không thể ra tay được.

Tại sao mình không thể... Không thể...

Tay cô ôm chặt lấy bên ngực trái, nơi lòng ngực đang đau nhói từng cơn, hình ảnh của Hạ Vũ bị máu vấy bẩn, dù bị đánh hắn vẫn cố đứng vững, dù biết cô phản bội nhưng hắn không tức giận, đổi lại còn ôn nhu mỉm cười với cô.

Vì anh có lỗi với em... Tại sao đến bây giờ anh mới biết bản thân có lỗi với tôi?.

- Tôi chờ câu trả lời của em.

Mặc Nghiêm mở lời cắt ngang dòng suy nghĩ và những giọt nước mắt đang chực chờ lăn dài trên má. Hoa Thiên Tuyết ngước đôi mắt đã hoen mi, sống mũi cô cay xòe, cổ họng khô rát:

- Tôi không thể làm tổn hại Hạ Vũ, tôi không muốn hắn chết.

Đôi môi của anh khẽ nhếch, một nụ cười chế giễu nâng cao:

- Như em mong muốn, Hạ Vũ vẫn chưa chết, nhưng hắn đã mất trí rồi. Việc còn lại của em là trở về và giết hắn từ từ. Nếu em không muốn hắn chết, vậy sống không bằng chết đi.

Vừa nói anh vừa lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp có chứa rất nhiều moocphin, Hoa Thiên Tuyết không tin vào mắc mình, đúng là đây là một loại thuốc an thần, giảm căng thẳng,... Nhưng nếu lạm dụng quá nhiều sẽ gây ra những hậu quả khó lường.

- Không được.

- Nếu Hạ Vũ không sử dụng, tiếc thật bỏ rất oan phí, hay tôi cho Thiên Hải và Bảo Trân xài giúp hắn nhé!.

- Không được.

Theo quán tính của một bà mẹ, Hoa Thiên Tuyết đã giật lấy hộp thuốc trên bàn ôm vào lòng, và khi cô giật mình hiểu được việc vừa làm, thì đã muộn màng rồi.

Lúc rời đi cô được gặp lại cha mẹ, Thiên Hải vào Bảo Trân, nước mắt đông đầy cô nhìn Mặc Nghiêm đây tức giận. Đến bây giờ cô không nhận ra được nữa đâu là người muốn giúp đỡ cô, anh trước mặt toát ra vẻ dịu dàng dễ gần nhưng sao lại làm lòng cô lo sợ, không dám ngẩng đầu. Anh bảo cha mẹ và hai đứa nhỏ sẽ an toàn khi được anh bảo vệ.

Nhưng hình như, cô đang nhận ra rằng...