Sủng Vật Của Thiếu Gia Ác Ma

Chương 8




Trương Nguyên sau một màn ân ái hoan hỉ với tiểu bạch thỏ trong bar, thoải mái đứng lên đi liền về phía cửa.
" Thật sảng khoái! Tôi về trước đây. Các vị cứ tự nhiên vui chơi."
Hàn Thiên âm trầm nhìn bóng lưng Trương Nguyên khuất sau cửa. Nếu ánh mắt có thể phóng ra đinh thì người Trương Nguyên đã bị Hàn Thiên đóng hàng trăm cây đinh rồi. Tên khốn kiếp này lúc nào cũng gây khó dễ cho công ty Thiên Vũ! Không phải vì nể mặt cái Thiên Đường này nên mới qua lại với hắn sao? Mất đi chỗ lí tưởng để chơi này chỉ vì tên khốn như hắn thì thật uổng phí. Nếu không trong một đêm Hàn Thiên cũng có thể bóp nát công ty Trương Nguyên rồi. Dù sao có kẻ đấu đá chơi đùa cũng đỡ nhàm chán.
Trương Nguyên vừa lái xe vừa nham hiểm cười, ánh mắt anh tỏa ra sát khí không kém gì Hàn Thiên.
" Hàn Thiên? Một tên nhóc mãi không lớn được! Tôi chẳng cần đấu cũng thắng cậu! Trong tay tôi đang giữ ai ?"
Anh lái xe đến chung cư Đông Âu, gõ cửa phòng Hoa Vũ. Mỗi tối anh đều ghé qua đây, lâu ngày thành thói quen thôi.
" A, học trưởng! Anh lại đến rồi!"
Hoa Vũ như thường lệ mời anh vô phòng, cậu ở một mình thỉnh thoảng cũng thấy cô đơn, may còn có Trương Nguyên nói chuyện cùng. Trương Nguyên móc áo khoác lên giá, thoải mái dựa lưng vô sô pha. Ánh mắt cong lên nhìn bóng người bé nhỏ loay hoay trong bếp.
" Học trưởng, ăn cơm thôi!"
Hoa Vũ dọn đồ ăn lên bàn, thích thú ngồi xuống. Cậu rất thích nấu ăn, có lẻ từ 5 năm trước. Cậu thấy mình quá vô dụng, nấu không ngon bằng lão Quản gia nên Hàn Thiên không thích cậu. Nên hằng ngày đều tập nấu, thất bại thì thử lại, đến bây giờ tay nghề có thể gọi là chấp nhận được.
Trương Nguyên kéo ghế ngồi xuống, cầm đũa thử một miếng cá, mỉm cười nói:
" Hoa Vũ thật ngoan! Biết tôi đến nên học nấu ăn đến vậy, rất ngon. Sau này cứ nấu bình thường, đừng cầu kì. Em vì tôi mà bận rộn, tôi xót lắm."
Hoa Vũ: "..."
Anh nghĩ nhiều rồi!
Hoa Vũ cũng ngồi xuống, gắp miếng cá lên bỏ vào liền, cá đúng là rất vừa miệng. Ngon như vậy, Hoa Vũ thẩn thờ cắn đũa trong miệng, Hàn Thiên ăn được có khen cậu không?
Ăn xong, Hoa Vũ dẹp chén dĩa mang đi rửa. Rồi ra sô pha ngồi cạnh Trương Nguyên, lôi cái tờ tạp chí tìm việc ra, chỉ vào chỗ được khoanh đỏ:
" Nè, anh xem. Tôi tính xin vào công ty này làm việc. Anh thấy thế nào?"
Trương Nguyên nhìn đến cái tên công ty: Thiên Vũ! Đáy mắt liền phát ra tia lãnh khốc đáng sợ, nhưng lập tức trở về.
" Tại sao lại chọn công ty đó?"
Hoa Vũ đảo mắt, cười hì hì nói:
" Vì.... Công việc hợp với tôi! Với lại, cũng đang tìm người!"
" Thật sao? Vậy công việc của công ty tôi thì không hợp? Tại sao em cứ mãi đi tìm khổ sở, tôi luôn mở rộng chào đón em, em lại không đếm xỉa?"
Hoa Vũ không hiểu sao Trương Nguyên lại lớn tiếng với mình, cậu báu hai tay vào vạt áo, bối rối giải thích.
" Không phải. Anh đã giúp tôi nhiều lắm rồi. Tôi không muốn tiếp tục dựa dẫm anh nữa...."
Trương Nguyên nhìn người trước mặt khẩn trương như thế liền có chút chua xót:
" Tôi bằng lòng cho em dựa dẫm cả đời!"
" Nhưng tôi không muốn!"
Bầu không khí im lặng bao trùm. Hoa Vũ cũng không muốn lên tiếng. Cậu không hiểu vì sao anh ta lại cố chấp với công việc của cậu như thế. Công ti này không được, công ti kia cũng không được. Bây giờ còn tức giận như vậy, bộ cậu làm gì sai sao? Trương Nguyên lạnh lùng liếc tờ tạp chí, cuối cùng nhẹ nhàng âm trầm nói, tựa hồ có chút đau thương:
" Có phải vì cái tên Thiên Vũ không?"
Hoa Vũ thoáng giật mình, lén mắt nhìn cái tên: công ti Thiên Vũ kia một lúc. Rồi lại cúi đầu, mãi một lúc lâu sau mới gật nhẹ một cái.
Trương Nguyên tức giận, đấm lên bàn khiến mặt thủy tinh loang lỗ vết nứt:
" Em.... Khốn kiếp! Đã 5 năm rồi còn hy vọng? Em hy vọng cái gì! Cuộc sống bây giờ còn chưa đủ sao? Em muốn nhà tôi cho em nhà, em muốn xe tôi cho em xe, em muốn tất cả thứ gì tôi đều có thể cho em. Vậy mà sau tất cả, thứ em muốn mẹ nó lại là Hàn Thiên?!
Hoa Vũ vẫn cúi đầu im lặng. Hình như mình lại vô tình hoàn toàn chọc tức Trương Nguyên, nhưng tại sao lại giận vì lí do này? Anh ngồi xuống ôm lấy Hoa Vũ, cay đắng nói:
" Hoa Vũ. Mẹ kiếp tôi lại yêu em! Tôi lại yêu con người nhu nhược như em!
Rốt cuộc em có điểm gì tốt? Em không có địa vị, em không mạnh mẽ, em chỉ biết im lặng nhẫn nhịn mọi thứ. Tôi lại yêu con người phiền phức như em. Nói đi... Tôi phải làm gì thì em mới chịu yêu tôi......"
(...)
Hoa Vũ vẫn cúi đầu ngồi yên một chỗ, Trương Nguyên đã rời đi từ lâu rồi. Nước mắt cậu bắt đầu rơi xuống.
Xin lỗi anh! Trương Nguyên...
Nhưng mà, cái gì là thích? Cái gì là yêu? Đây không phải lần đầu Trương Nguyên nói thích Hoa Vũ. Chỉ là Hoa Vũ không muốn tin mà thôi. Để trái tim yêu một người khó khăn thế nào chứ, cậu cũng phải mất rất lâu mới thương được một người. Trương Nguyên, vì cái gì mà nói yêu cậu?
Nhưng nếu là thật thì sao? Cậu phải đáp lại thế nào? Từ chối thì sợ mất đi tình bạn đẹp đẽ mà cậu cố gắng gìn giữ trân trọng này, còn đồng ý thì chắc chắn không!
Trương Nguyên biết anh không nên yêu cậu! Hoa Vũ biết cậu không nên im lặng giả vờ với anh! Cả hai đều tự đặt mình vào mối quan hệ không có lối ra. Một là kết thúc, hai là chấp nhận. Cứ miễn cưỡng tiếp tục thế này chỉ làm khổ nhau mà thôi. Nhưng.... Không ai trong hai người có quyền lựa chọn cả. Vì cả hai từ đầu đã không bước chung lối. Và mãi mãi cũng không thể chung đường!
Ai đó chỉ cho tôi, tôi nên làm sao đây...
Sáng hôm sau, Hoa Vũ thức rất sớm, hay đúng hơn là cậu không hề ngủ. Đôi mắt sưng đỏ vì khóc nổi bật trên gương mặt trắng bệt. Tắm xong miễn cưỡng lấy lại chút hồng hào. Hoa Vũ khoát bộ vest rẻ tiền lên người, ôm lấy hồ sơ bước xuống lầu.
Sau một tiếng chen chúc trên xe bus, Hoa Vũ cuối cùng cũng đứng trước công ty Thiên Vũ. Quả thật rất rất to a! Cậu hồi hợp đẩy cửa bước vào, đi đến bộ phần chăm sóc khách hàng:
" Xin lỗi, tôi muốn xin việc. Tôi nghe nói ở đây tuyển người."
Cô tiếp tân nhìn Hoa Vũ một chút, bất chợt đỏ mặt lên, đẹp trai a!
" Chỗ chúng tôi chỉ trống một vị trí marketing thôi. Nhưng sáng sớm nay đã có người đến xin và được nhận rồi. Thật xin lỗi!"
Ánh mắt Hoa Vũ có chút buồn xen lẫn thất vọng. Cậu siết chặt hồ sơ. Cô tiếp tân thấy cậu buồn thì có chút đau lòng. Không được để trai đẹp buồn!
" Cậu gì ơi, đợi đã. Đưa tôi hồ sơ của cậu, tôi báo lên giám đốc thử xem sao! Có lẽ sẽ được đó!"
Hoa Vũ mừng rỡ, cười tươi đưa hồ sơ cho cô gái:
" Cảm ơn rất nhiều!"
Cô tiếp tân mặt đỏ bừng nhấc điện thoại bàn, bấm một dãy số. Một lúc sau thì tra ống nghe vô lại.
" Ngại quá. Giám đốc Hàn Thiên vừa mới ra ngoài. Tuyển người đều phải qua giám đốc nên chúng tôi không thể tự quyết định. Chúng tôi sẽ liên lạc với cậu sa---"
Lời còn chưa dứt Hoa Vũ đã kinh ngạc hét to, cậu vừa nghe cái gì vậy?
" Khoan đã! Cô nói giám đốc công ty này là ai?"
Làm ơn. Hãy nói là tôi nghe lầm đi!
" Là giám đốc Hàn Thiên. Doanh nhân trẻ tuổi thành đạt nhất, đẹp trai nhất cái Bắc Kinh này. Mà tôi nghĩ là phải thành đạt nhất Trung Quốc đó chứ. Giám đốc của chúng tôi là người thế nào a?? Chỉ 23 tuổi đã danh tiếng vang dội thế này... "
Cô tiếp tân tự hào nói về Giám đốc của mình. Hoàn toàn không để ý nét mặt của Hoa Vũ đang dần biến sắc.
Cậu nghe không nổi nữa, vội vã lao ra khỏi công ty, bán mạng chạy mãi chạy mãi đến bị lạc không hay. Hoa Vũ mặt trắng bệch ngồi dựa vào gốc cây .
Tại sao? Tại sao phải là người đó? Cậu hoàn toàn không biết đó là Hàn Thiên!
Tại sao người danh tiếng như vậy mà cậu lại không biết đến được?? Xem tivi mỗi ngày cũng không hề thấy tin gì về Hàn Thiên mà?
Nếu là Hàn Thiên. Vậy Công ty Thiên Vũ là......? Tại sao lại gieo hy vọng tiếp cho tôi vậy?
Nhưng mà... Tại sao cậu lại chạy? Rõ ràng rất mong chờ điều đó, nhưng khi điều đó đến rồi lại hoảng sợ bỏ chạy là sao??
Hàng vạn câu tại sao cứ xuất hiện trong đầu cậu, Hoa Vũ gục mặt xuống chân. Nức nở khóc! Khóc vì cái gì? Vì hạnh phúc? Hay vì lo sợ? Cậu hoàn toàn không biết! Chỉ muốn khóc thôi!
Hàn Thiên, tôi phải làm gì đây?
(....)
Hàn Thiên bước vào công ty, cô tiếp tân liền chạy đến, đưa tập hồ sơ cho hắn, hoang mang nói:
" Giám đốc. Khi nãy có người đến xin việc, nhưng khi nghe tên của giám đốc thì đột nhiên bỏ chạy, quên luôn cái hồ sơ này. Tôi nên vứt đi không?"
Hàn Thiên hôm nay tâm trạng không tồi, có chút hứng thú mở hồ sơ ra, tên Hoa Vũ nổt bật đập vào mắt, Hàn Thiên có chút kích động, mỉm cười hỏi:
" Người đó trôg như thế nào?"
Cô tiếp tân vì nụ cười khi nãy của Hàn Thiên mà bối rối, mặt khẽ đỏ lên lúng túng trả lời:
" Rất đẹp trai a. Thấp hơn giám đốc chừng 15 cm. Trắng lắm, nhìn rất đáng yêu. Cứ như một tiểu mỹ thụ ý, phải chi ghép với anh công nào soái như giám đốc thì nhất định vô cùng đẹp đôi!!"
Bệnh nghề nghiệp của một hủ nữ bộc phát đúng lúc. Hàn Thiên nghe xong hài lòng chợt cười.
" Được rồi, hồ sơ này tôi giữ. Nếu người đó có quay lại thì bảo lên tìm tôi! "
Hàn Thiên đẩy cửa bước vào phòng. Thoải mái dựa lưng vào ghế. Khóe miệng nở ra nụ cười nham hiểm. Cầm tờ hồ sơ quang sát bức ảnh thẻ 3×4. Hóa ra vẫn đẹp vẫn trắng như vậy. Nhìn cứ như con gái vậy. Thật là muốn "yêu thương" mà.
" Thời Tây, điều tra về hồ sơ này, nhất định tìm ra nơi ở của con chó con đó cho tôi!"
Thời Tây nghi vấn cầm lấy, ánh mắt kinh ngạc nhìn tên Hoa Vũ. Lắc đầu mang đi điều tra. Tên Hoa Vũ ngốc này, tìm mãi không ra bây giờ lại đến nộp mạng là sao a??
Thời Tây bất mãn mở cửa bước ra liền bị Thần Cách lao vào ôm lấy, khiến anh mất thăng bằng té xuống.
" Thời Tây. Thần Cách đến chơi với anh! Anh vui không?"
Thời Tây ngồi dậy, đỡ Thần Cách đứng lên, ém bực bội xuống:
" Thần Cách. Cậu còn bất ngờ nhào vô tôi, tôi sẽ tuyệt giao với cậu!"
Thần Cách ủy khuất xụ mặt xuống. Nhìn thấy tờ hồ sơ rớt dưới đất vội nhặt lên, nước mắt lưng tròng:
" A. Đây là ai vậy? Người yêu của Thời Tây sao? Không được rồi, người này trắng hơn Thần Cách, cũng dễ thương hơn này. Thần Cách thua mất. Nhưng mà.... Thời Tây cướp người yêu của Trương Nguyên ca sao?"
Hàn Thiên nghe được trọng điểm, giật mình bật dậy, đi đến chỗ Thần Cách. Thời Tây cũng giật mình, kéo tay Thần Cách lại muốn ngăn cậu nói bậy, nhưng không kịp:
" Thần Cách, cậu vừa nói gì?"
Thần Cách hoàn toàn không hiểu vẻ mặt như nhìn thấy qủy của Thời Tây,ngây thơ nói hết ra.
" Bạn em là Hạo Dương đó. Hắn rất thân với Nguyên ca. Hồi 4 năm trước, Nguyên ca có đưa một tấm ảnh cho Hạo Dương, nói là người yêu của mình. Tháng trước trong lúc uống say, Hạo Dương đưa em xem tấm ảnh đó, dù khác đôi chút với tấm 3×4 này nhưng chắc chắn là cùng một người. Hắn nói cái gì mà.... Nắm được đuôi của tên đẹp mã kia, hắn chắc chắn sẽ sống không bằng chết gì gì đó..."
Hàn Thiên vô cảm lãnh khốc siết chặt tay. Thì ra là Trương Nguyên!
" Sao bây giờ cậu mới nói?"
Thần Cách cười ngốc:
" Em biết. Nhưng mà Hạo Dương sau đó nói đây là bí mật của Nguyên ca. Nguyên ca bao bọc cậu ta rất kĩ! Em cũng âm thầm sao chép tấm ảnh rồi đi dò tìm. Tìm mãi vẫn không ra thật. Cứ như là bị xóa khỏi tên trong Trung Quốc vậy."
Hàn Thiên tựa tiếu phi tiếu, lãnh khốc không gì sánh được:
" Phái người theo dõi Trương Nguyên. Hoa Vũ chắc chắn đang ở gần đây thôi. Tiếp tục tìm kiếm."
Hoa Vũ, nếu cậu đã tự mình đến nộp mạng thì tôi sẽ không để cậu vụt mất lần hai đâu!
------------
# Mây: rất buồn