Sủng Vật Của Thiếu Gia Ác Ma

Chương 46: PN: Tây Cách 5 ( H+ )




Thần Cách thoắt cái cả người đã đỏ bừng như tôm luộc, thật ra thì cậu đã chờ ngày này lâu lắm rồi, nhưng dù có chuẩn bị tâm lí kĩ thế nào thì vẫn có chút lo sợ, cứ tưởng tượng cái đó mà đâm vào chỗ đó thì... A a a a Nghĩ thôi cũng đã đổ mồ hôi rồi.
Sợ là thế, nhưng vẫn bị ham muốn đánh gục, với lại cậu cũng không muốn để Thời Tây thất vọng. Thần Cách quay mặt sang một bên, mấp máy môi:
" Muốn...."
Thời Tây chỉ chờ có vậy, cúi xuống hôn lên trán Thần Cách, dù cậu không đồng ý thì anh vẫn làm thôi. Bờ môi mềm mại trượt dọc từ sống mũi thẳng tắp xuống hai cánh môi, tham lam mút vào. Đôi môi nóng bỏng không chịu an phận, ái muội tiếp tục hôn một đường xuống cổ, hàm răng trắng đều cắn cắn vào yết hầu để lại dấu vết như đánh dấu lãnh thổ.
Thời Tây dùng hai tay cởi bỏ từng cúc áo sơmi của cậu, hai điểm nhô hồng hồng dần hiện ra trước mắt anh, Thời Tây nhìn mãi, đẹp đến nổi anh không tự chủ mà chạm vào. Thần Cách giật nảy cả người. Bởi vì một giác quan của cậu đã mất đi, cậu không thể thấy hay đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, cho nên cơ thể vốn mẫn cảm bây giờ còn mẫn cảm hơn.
Thời Tây rõ ràng thích thú với điều này, hai tay không chịu buông tha mà ra sức miết, dày vò nhũ tiêm đang dựng đứng lên. Cậu thiếu niên 21 tuổi chưa từng phát tình lần nào làm sao chịu nổi kích thích này, cả người căng cứng cả lên, vội vã lui ra sau tránh né đôi bàn tay kia:
" Anh ... Đừng miết nó... Đau đau.. "
Hai tay anh rơi vào khoảng không, nhưng anh không giận, nhu tình đặt Thần Cách nằm xuống, thì thào vào tai cậu, giọng nói khàn khàn đầy dục vọng khiến cậu giật mình.
" Ngoan... Em mẫn cảm thế này thật sự rất đáng yêu..."
Thời Tây vẫn nhắm vào nhũ tiêm, đầu lưỡi ẩm ướt dịu dàng ma sát, rồi bao trọn bằng khoang miệng ấm nóng, hàm răng cố tình cạ cạ vào. Thần Cách báu lấy tóc anh, miệng muốn nói nhưng lại không biết nói gì, toàn bộ giác quan đều tập trung vào địa phương bị đùa giỡn kia, chỉ còn âm thanh rên rỉ nhỏ nhẹ phát ra, nước bọt theo khóe miệng tràn ra đầy dâm loạn.
Thời Tây dời hai cánh môi đi, ngắm nhìn hai hạt đào đã đỏ ửng sưng tấy kia mà hưng phấn không thôi. Anh tháo bỏ hết lớp vải đang che chắn cho Thần Cách, cả quần lót cũng cởi ra, phân thân màu hồng nhạt bật ra, lóng lánh ánh nước. Thời Tây thích thú cầm lấy nó, ngón tay chọc chọc vào phần đỉnh đang rỉ nước khiến cậu run rẩy xấu hổ, hai chân kẹp chặt lại che đi bộ vị yếu đuối:
" Anh... Anh đừng nhìn ..."
" Ừm... Nhỏ thật!" Thời Tây lưu manh cố tình cảm thán.
Thần Cách thẹn qúa hóa giận, một chân đạp vào lồng ngực anh, trước khi kịp chạm vào liền bị Thời Tây bắt lấy, tiện thể đặt lên vai mình. Hai chân cậu vô tình bị ép mở ra, nơi tư mật hoàn toàn hiện ra trước mắt, Thời Tây nhìn qua một cái, tính khí bên dưới hai lớp vải liền rục rịch ngẩn cao đầu.
Không nói nhiều, Thời Tây áp môi mình vào đùi non trắng nõn, tham lam mút mát, hôn khắp nơi trên cơ thể mềm mại kia, nơi anh đi qua đều để lại dấu vết, 5p sau cả người cậu đã chi chít những dấu hôn tím đỏ nổi bật trên làn da trắng, đánh dấu cậu là bông hoa đã có chủ.
Thần Cách mẫn cảm rõ ràng không chịu được đôi môi kia, miệng liên tục phát ra tiếng rên rỉ khiến anh càng trướng to hơn. Thời Tây nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt màu hồng phấn, anh tự hỏi rằng nó nhỏ thế này liệu có tiếp nhận nổi cái đó của anh không? Phải mở rộng nó thật tốt mới được.
Thần Cách đang nóng hổi, đột nhiên cảm bận được có một thứ chất lỏng lạnh lẽo đổ xuống cúc hoa của mình, chưa kịp chuẩn bị tâm lí thì một ngón tay đã mạnh mẽ đâm vào. Phân thân màu hồng phấn trong tay anh cũng đang được chăm sóc rất kĩ, chợt run rẩy, bắn ra những giọt tinh hoa đầu tiên.
" A... " Cậu khẽ kêu lên, nước mắt trực trào ra, xấu hổ quá à! Đây là lần đầu tiên cậu bắn, nhưng tại sao lại nhanh như vậy chứ hả?
Thời Tây đưa bàn tay đầy dịch trong suốt kia lên gần môi, khẽ liếm một cái: " Ừm... Ngọt ghê."
Thần Cách mặt đỏ bừng bừng, lấy hai tay che trước mắt anh: " Anh làm nhanh đi, lưu manh!"
" Ngoan. Muốn không đau thì phải nới lỏng nơi này hết cỡ." Thời Tây an ủi, lại nhét thêm một ngón tay, chưa kịp đợi cậu làm quen đã nhét thêm ngón thứ ba, lần này Thần Cách la thảm thiết luôn làm anh lo qúa trời, mới ba ngón đã như vậy, nếu anh cho vào luôn thì sẽ ra sao đây?
Thời Tây di chuyển ba ngón tay, đến khi thấy đủ trơn trượt rồi mới bỏ ra, nhanh chóng cởi bỏ y phục của mình, tính khí to lớn được giải thoát mạnh mẽ bật ra khỏi quần lót, nếu để tên nhóc kia nhìn thấy hẳn sẽ sợ chết khiếp luôn. Anh đưa đầu phân thân chạm vào cưả huyệt, Thần Cách cảm nhận đuợc thứ nóng nổi đang chọc chọc vào hoa cúc của mình, quan trọng là nó rất lớn a!
" Chờ... Chờ một chút... Á...." Trong một khoảnh khắc, Thần Cách cảm thấy như phần dưới của mình bị xé toạt ra làm đôi, tất cả giác quan đều tập trung vào địa phương đang đau đớn kia. Cậu có thể cảm nhận được kích thước to lớn của thứ đó, nhiệt độ nóng hổi cùng nhịp co giật của các mạch máu. Vách tràng bị kéo căng hết cỡ đau đớn không thôi.
Thời Tây cũng không hẳn là thoải mái, anh vừa vào liền bị nội bích kẹp chặt đến không thể cử động được. Tấm lưng của anh đổ đầy mồ hôi, nhìn Thần Cách đau đớn mà trong lòng xót không thôi. Thần Cách đang rất hoảng loạn , nước mắt giàn dụa, đầu lắc lắc cầu xin, cậu thật sự thấy khó chịu lắm rồi! " Anh ra đi... Đau quá... Thật sự rất đau... Anh ra đi mà..."
Thời Tây rối như tơ vò, bây giờ rút ra sẽ càng làm em ấy đau đớn hơn, hơn nữa còn có nỗi sợ ám ảnh tâm lí, lần sau muốn làm sẽ rất khó. Anh nén cơn đau phía dưới, dịu dàng nâng Thần Cách lên ngồi vào lòng anh, vỗ vỗ lưng cậu trấn an:
" Ngoan. Nghe lời anh, thả lỏng người đi, em mới thả lỏng thì anh mới tiến vào được, cứ như vậy cả hai sẽ càng đau hơn thôi "
Thần Cách vẫn không ngừng khóc, cậu thật sự không biết có nên tiếp tục không, nhưng cậu biết anh đang rất đau và cậu không muốn như vậy. Thần Cách hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng hết cỡ. Cảm thấy cơ thể căng cứng của Thần Cách dần dần thả lỏng, anh quyết tâm thúc một cú thật mạnh, một đường đâm đến tận cùng.
" Á á á á.." Tiếng thét chói tai của Thần Cách vang ra khắp biệt thự, đau đớn không thôi, giọng cậu bắt đầu khàn đi, đôi môi bị cắn đến bật máu. Thời Tây đau lòng ôm chặt lấy cậu:
" Giỏi lắm. Anh vào được hết rồi. Bây giờ động nhé? Em có đau thì cứ cắn vào vai anh, được không?"
Thần Cách cắn chặt hàm răng của mình vào vai anh, hai tay quào loạn khiến tấm lưng rắn chắc rớt ra vài tia máu. Thời Tây đau lắm, nhưng anh biết nỗi đau này có đáng gì so với nỗi đau em ấy đang chịu. Anh dịu dàng hôn lên chiếc cổ trắng hồng kia, bên dưới bắt đầu nhúc nhích, theo tiến độ chậm chậm để em ấy quen dần.
Thần Cách hiểu Thời Tây đang cố gắng kiềm chế, mà cậu thì cũng không còn sợ hãi như trước nữa, cậu dời hàm răng ra khỏi vai anh, nơi đó đã rướm máu:
" Anh... Anh cứ làm những gì anh muốn đi. Đừng kiềm chế, em không sao!"
Thời Tây nhìn vợ anh đang vì anh mà mỉm cười, trong lòng đau xót không thôi, anh nâng hai cánh mông mềm mại kia lên, bất ngờ nhấn mạnh xuống mở đầu cho cơn càn quét hung bạo. Cự vật bên trong bắt đầu sục sạo va chạm, ma sát với vách tràng mềm mại kia.
Thần Cách mặc dù đau đớn không thôi, nhưng trong đau đớn lại tìm ra được chút khoái cảm len lói, phân thân đã có dấu hiệu dựng đứng. Thời Tây ôn nhu gạt đi những lọn tóc ướt dính trên trán cậu, dịu dàng hôn lên. Sau một hồi ra vào, phân thân của anh chạm vào một nơi nào đó, xúc cảm tê dại truyền đến não khiến cậu giật nảy cả người, vội vã đẩy anh ra.
" A... Đừng... Chỗ đó... Đừng mà.."
Thời Tây biết mình đã tìm đúng chỗ, rút ra phân thân của mình rồi một đường đâm mạnh vào điểm G nhạy cảm đó. Thần Cách rên lên một tiếng rồi lại bắn ra, chất lỏng đặc sệt dính lên cơ bụng phẳng lì của anh.
" Em ra nhiều ghê!"
" Là tại anh hết. Sao anh còn chưa ra?" Thần Cách thẹn quá hóa giận.
" Bởi vậy nên anh mới là công!"
Thần Cách vừa tính chửi nhưng âm thanh phát ra khỏi miệng liền biến thành tiếng rên rĩ dâm đãng. Thời Tây bên trong ra sức động, lần nào cũng đỉnh vào điểm G kia khiến cậu thích không thôi.
Bên trong căn phòng mờ ảo, ánh đèn bàn chiếu rực lên hình ảnh hai con người thoát y đang quấn chặt lấy nhau, tiêng rên rỉ tiếng va chạm đầy dâm loạn. Hai con người ấy chính thức thuộc về nhau.
Đã một tiếng trôi qua, hai chân cậu đã mỏi nhừ rồi mà anh ấy vẫn không có dấu hiệu muốn ra. A! Tức chết mà. Thần Cách ai oán nhìn người đang mạnh mẽ dày vò cúc hoa của mình, hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi.
" Nè! Sao anh còn chưa chịu ra?"
Thời Tây hôn nhẹ vào mũi cậu: " Đáng lí ra em mới mừng chứ!"
" Mừng cái đầu anh... A ưm.."
Thời Tây ra sức cắm rút, đẩy nhanh tốc độ, anh biết vợ nhỏ của mình đã mệt lắm rồi. Sau hơn 10p nữa rốt cuộc cũng có dấu hiệu thõa mãn, phân thân trướng to hơn, Thời Tây gầm nhẹ một tiếng rồi bắn ra những tinh dịch màu trắng đục lấp đầy bên trong cậu. Thần Cách cũng không tỏ ra chán ghét, vuốt ve khuôn mặt đầy mồ hôi của anh:
" Em ước có thể thấy gương mặt của anh lúc này!"
Thời Tây búng trán cậu một cái: " Sớm thôi, khi nào em sáng mắt rồi, ngày nào anh cũng cho em xem!"
Thần Cách rụt tay về, oan ức khóc không ra nước mắt, đúng là cái miệng hại cái thân mà! Thời Tây mỉm cười xuống giường, bế Thần Cách lên đi vào nhà tắm:
" Hên mà em không chảy máu."
" Là do anh giỏi thôi!" Thần Cách cười khúc khích.
" Ai dạy em cách nịnh nọt thế?"
" Em nói thật mà!" Thần Cách bĩu môi.
" Ngốc. Tin em. Đi tắm thôi."
Em có thể nịnh anh nữa đó, chỉ cần sau này đừng đè em ra hành mỗi ngày là được, Thần Cách nghĩ thầm.
Thời Tây như đọc được cậu nghĩ gì, nhẹ nhàng tạt một gáo nước lạnh: " Không được!"
" Hả?" Cậu ngẩn ngơ một hồi mới hiểu anh đang nói cái gì, tức chết mà. " Sao anh biết được em nghĩ gì?" Đừng nói tâm linh tương thông nha, tôi không tin đâu!
" Anh đoán!"
Thần Cách, "..."
Đây gọi là không đánh mà khai nè!
Người ta thường nói, trong chuyện XXX cực hình chính là sáng hôm sau. Thần Cách đã từng cười haha khi nghe như vậy, bây giờ đến phiên cậu khóc lóc nhận đủ nè. Sáng sớm vừa mở mắt ra, động ngươì một chút là đau nhức kinh khủng, cậu không nhấc nổi cái chân lên luôn, cả người như bị hút hết khí lực vậy.
Thời Tây đau lòng nhìn vợ nhỏ nằm bất lực trên giường, anh bưng một ly sữa nóng đặt bên cạnh giường, bản thân thì cẩn thận đỡ cậu ngồi dậy, tựa lưng vào lòng anh, anh múc một muỗng sữa nhỏ, thổi nguội rồi đút cho Thần Cách:
" Đau lắm hả?"
" Anh thử nằm dưới đi rồi biết. Người em như bị xe tải cán qua, đau quá à." Thần Cách một hơi uống cạn ly sữa, khẽ nhíu mày, thực ra cậu không thích đồ quá ngọt.
Vừa nghe đến ' nằm dưới ' sắc mặt Thời Tây thoắt chuyển xanh rồi đỏ, vội vã mát xa cho vợ lấy lòng.
" Để xem em có bản lĩnh đè anh không đã!"
Thần Cách, "..."
Biết trước có ngày hôm nay thì hồi xưa cậu đã đi học võ rồi. Hồi nhỏ cha bắt cậu đi học võ để nâng cao thể lực, sẵn phòng thân luôn. Nhưng cậu lại ngại mệt, nên thường xuyên trốn đến phòng tập bắn súng, đến khi cha cậu phát hiện cũng lắc đầu cho qua, học gì cũng như nhau, đến lúc nguy hiểm vẫn giữ được cái mạng là được. Vì thế Thần Cách chỉ lợi hại hơn Thời Tây về kĩ năng bắn súng, không lẽ tối nay dí súng vào đầu anh ấy rồi đè?
Thời Tây cốc đầu Thần Cách một cái, dịu dàng cười: " Nghĩ gì mà cười ngốc thế?"
Thần Cách mặt dù không thấy nụ cười phức tạp trên gương mặt anh, nhưng ngữ khí kia đủ hiểu nếu cậu dám nói ra suy nghĩ trong lòng thì kết cục sẽ như thế nào. Lời vừa trực trào khỏi miệng liền vội vã nuốt vào.
" Ngoan. Biết điều vậy là tốt!"
Đột nhiên dưới lầu chuyền đến âm thanh đổ vỡ, tiếng bước chân mạnh mẽ chuyền đến, tiếp sau đó là tiếng cửa bị đạp sập xuống hại Thần Cách giật bắn người, phun luôn đống sữa trong miệng.
Người đến là Hàn Thiên, theo sau là Thanh Phong, cuối cùng còn có Hoa Vũ nữa. Thần Cách kéo áo Thời Tây, nhỏ giọng hỏi:
" Giang hồ đến đòi nợ anh hả? Sao thô lỗ thế? Ai á anh?"
Hàn Thiên ngơ ngác hai giây. Anh vừa về sáng hôm nay, gặp Thanh Phong ngay trước cửa nhà liền mừng muốn chết, ai ngờ chào đón anh lại là tin đứa em trai anh thương nhất bị mù? Phải biết từ khi quen biết thì Hàn Thiên đã bao bọc đứa em trai này kĩ cỡ nào, bây giờ đùng một cái nghe tin như thế ai mà không kích động.
Hàn Thiên đến gần, qùy một chân xuống trước mặt Thần Cách, tay quơ quơ trước mặt cậu, mãi cho đến khi Thần Cách thực sự không có phản ứng, ánh mắt nhìn về phía trước nhưng hoàn toàn không có tiêu cự, anh hoàn toàn kinh ngạc, bản thân như bị rơi xuống một vực thẩm, bên dưới là sự thật anh bắt buộc phải tin.
" Cách, ai làm em ra nông nổi này? Nói ca nghe, ca nhất định bắt hắn đền tội cho em."
Thần Cách nghe rõ từng chữ, cố gắng nhớ xem giọng nói này là của ai, đến khi xác định đây đúng là giọng của Hàn Thiên, đột nhiên quay người úp mặt vào lòng Thời Tây, công khai né tránh.
Hàn Thiên cảm thấy sự quan tâm bị bác bỏ, tổn thương sâu sắc. Thời Tây cười hì hì đem mặt Thần Cách quay trở ra: " Tên nhóc này sợ cậu thấy nó bị như thế sẽ xa lánh nó nên nó mới trốn đó. Từ nửa năm trước đã lo rồi. Bây giờ lấy hết can đảm về đây rồi thì đối mặt đi Thần Cách!"
Hàn Thiên được rót mật, tên nhóc này vẫn xem trọng anh vậy mà. Nhịn không được liền cốc đầu cậu một cái:Ngốc này. Cho dù em có xấu hơn thì em vẫn mãi là đứa em trai ca thương nhất. Ngại ngại cái gì, anh đánh em bây giờ!" Nói xong liền cốc thêm mấy cái vào đầu cậu.
Thần Cách ai oán ôm đầu: Sao ai cũng cốc đầu tôi hết vậy? Ngại tôi chưa đủ ngốc hả?
" Hì, cảm ơn ca. A, còn có... Hoa Vũ đâu rồi. Cậu ấy ổn chứ? Hôm đó em chỉ biết bất lực nhìn cậu ấy đau đớn... Em vô dụng quá!"
Hoa Vũ cũng tiến lại gần, nắm lấy tay Thần Cách, tiện tay cốc một cái vào đầu cậu: " Hôm đó cậu đã kêu cứu giúp tôi mà. Cảm ơn rất nhiều."
Thần Cách cảm kích muốn chết, nước mắt rưng rưng: " Tôi nói nè. Các người có thể ngưng cốc vào đầu tôi không? Não sắp teo luôn rồi!"
Đáp lại cậu là một cái cốc đầu đúng vang luôn. Mà cái người tàn nhẫn ấy còn ai khác ngoài Thanh Phong kia chứ. Ác độc quá mà! Thương yêu gì ai chứ!
Hàn Thiên trừng Thanh Phong một cái, khoác vai Hoa Vũ kéo ra khỏi phòng: " Xuống lầu ăn sáng đi."
Thần Cách giật mình một cái, với thân thể bây giờ thì đứng dậy đã khó chứ đừng nói là đi xuống. Thanh Phong nhìn ra nét khác biệt trên gương mặt của cậu, xua tay với Hàn Thiên.
" Cậu xuống trước đi, tôi có chuyện cần tính sổ với Thời Tây."
Hàn Thiên đột nhiên quay lại, ánh mắt sáng rực. " Hả? Vậy tôi đứng xem được không?"
Hoa Vũ lắc đầu lôi tên nhiều chuyện kia đi xuống, khổ sở quá mà!
Thanh Phong chuyển ánh mắt sang Thời Tây, sắc mặt như sắp bùng nổ đến nơi, chỉ thẳng vào mặt hai con người nọ mà giáo huấn:
" Tôi nói hai ngươì nghe kĩ cho tôi. Tường này không có cách âm, và tôi ở phòng kế bên đó. Hai người muốn ân ân ái ái thì cút lên lầu trên cùng mà làm. Cậu cố tình đúng không hả? Hại tôi cả đêm không ngủ được! Ác vừa thôi!"
Thời Tây nhún vai, thật ra anh cũng có ý muốn có Thanh Phong nghe, để khẳng định rằng Thần Cách đã là của anh rồi. Con người vốn ích kỉ mà!
Thần Cách xấu hổ muốn chết luôn, ho nhẹ hai tiếng phá đi tình huống ngột ngạt này: " Thôi được rồi. Đi xuống đi Thiên ca đang đợi á."
Thời Tây đỡ Thần Cách xuống giường, chậm rãi đi từng bước khó khăn xuống cầu thang. Thanh Phong vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người nọ, nước mắt chợt lăn dài xuống gương mặt vô cảm kia, nhìn bi thương đến nao lòng.
Buông bỏ vậy....!
Thanh Phong rửa mặt một hồi lâu rồi mới xuống lầu, Hàn Thiên rõ ràng không vui, cầm một cái chén ném thẳng vào người Thanh Phong, đương nhiên là hắn dễ dàng chụp được.
" Làm gì lâu vậy?"
" Không có gì." Thanh Phong kéo ghế ngồi xuống cạnh Thần Cách. Lấy một cái bánh mì để ăn.
" Thanh Phong, về chuyện phẫu thuật của Thần Cách, cậu lo ổn thỏa chưa?" Chưa đợi Thanh Phong nói Hàn Thiên đã chủ động hỏi, anh biết với tính cách của hắn chắc chắn sẽ không đứng yên nhìn Thần Cách mù mãi được.
Thanh Phong xé một miếng gà bỏ vô miệng nhai: " Bác sĩ giỏi nhất tôi đã liên hệ được rồi. Chỉ còn chờ đôi mắt thôi. "
" Cậu chỉ cần đem hai chữ Thanh Phong ra thì có hàng trăm người sẵn sàng qùy rạp xuống chân cậu rồi? Còn đợi cái gì?"
" Tôi biết chứ. Nhưng tên ngốc này nói như vậy là cướp đi ánh sáng của ngươì khác. Người ta vì muốn tiền chứ đâu có muốn mù. Đấy! Cậu nói tôi phải làm sao?"
Thần Cách đang uống nước, nghe đến tên ngốc nào đó liền bị sặc luôn, ho liên lục.
Hàn Thiên chán nản liếc sang đứa em trai trời đánh của mình, lúc nào cũng nhân lành như vậy, không hiểu sao có thể sống đến bây giờ!
Hoa Vũ đang im lặng đột nhiên lại la lên một tiếng, vẻ mặt phấn khích như tìm được một kho vàng vậy. " Một đôi mắt thì dễ mà. Sao các anh không tìm người đang sắp chết rồi xin họ hiến đôi mắt? Nếu họ không chịu thì mình đập họ luôn. Dù sao cũng chết, mình tiễn đi nhanh một đoạn đau khổ thôi mà."
Thời Tây, "... " Em dâu hắc hóa từ khi nào vậy?
Thần Cách, "..." Ủa cậu ấy luôn như vậy hả?
Thanh Phong, "..." Sao mình lại không nghĩ ra được vậy ta!
Hàn Thiên, " Khụ... Ý hay đó, để anh kêu thuộc hạ đi thăm dò. Chắc sẽ nhanh cho kết quả thôi."
Thần Cách ăn nốt quả nho trên bàn, đồ ăn đều do Thanh Phong chất đầy chén cậu: " A, bỏ qua chuyện đó đi. Em không có thấy khó chịu khi bị vậy đâu, cứ từ từ. Chiều nay dẫn em đi ra ngoài chơi đi, em muốn nghịch tuyết!"
Hoa Vũ hưởng ứng đầu tiên, cậu lớn hơn Thần Cách hai tuổi nhưng tính tình trẻ con không khác gì nhau, nhắc đến chơi đùa thì thích khỏi nói: " Đi đi. Tôi dẫn cậu đi!"
Thời Tây lười biếng dựa lưng vào ghế: " Tôi nói cậu nghe. Tên nhóc này tuy không thấy gì nhưng cũng nghịch kinh khủng. Hôm qua té hơn chục lần rồi đấy. Kêu vào nhà lại nhất quyết không chịu vào. "
Hàn Thiên đen mặt nhìn qua, lạnh lùng nói: " Sao? Có gì biện minh không?"
Thần Cách sợ Hàn Thiên không cho cậu đi chơi, ánh mắt van xin nhìn xung quanh cầu giúp đỡ. Thật ra là cậu muốn nhờ Hoa Vũ nói giúp, nhưng mà không biết cậu ta ngồi ở chỗ nào, đành nhìn tứ phía vậy.
May cho cậu là Hoa Vũ đã nhìn thấy lời kêu cứu đó, cười hì hì: " Anh làm người ta sợ rồi kìa! Yên tâm đi, em hứa sẽ trông cậu ấy, không té được đâu."
Hàn Thiên nhìn vợ mình, lại nhìn sang Thần Cách đang cúi gục đầu, đành thỏa hiệp.
Năm người cùng nhau đi về phía vườn, nơi đó đã phủ một tầng tuyết cao, nhìn trắng xóa đẹp vô cùng. Hoa Vũ mở cửa kính lớn ra: " Cậu bước xuống đâ...."
Chưa kịp chờ Hoa Vũ nói xong, Thần Cách đã nằm sóng soài trên mặt tuyết, ngươì bị lún xuống một chút, trên gương mặt non nớt kia là nụ cười đến sáng lạn, hoàn toàn quên mất cơ thể đang đau nhức.
Hoa Vũ, "..." Coi như em chưa hứa gì!
Thanh Phong, "..." Nó cố tình té đúng không?
Thời Tây, "..." Ủa hết đau rồi hả?
Hàn Thiên, " ..." Trẻ nhỏ ham chơi, không chấp!
-------
#Dê