Sủng Vật Của Thiếu Gia Ác Ma

Chương 16: Yêu?





Hoa Vũ chậm rãi mở mắt ra, khung cảnh trắng xóa ập đến khiến cậu ngây ngẩn trong phút chốc. Mùi hắc đặc chưng quen thuộc nhânh chóng sộc lên mũi. Hoa Vũ cứng người!
Bệnh viện sao?
Nỗi sợ từ đâu dâng tràn đại não. Hoa Vũ vội vã bật người dậy, cơn đau phía chân truyền đến, cậu lật chăn ra, chân được bó lại bằng những dải băng trắng. Trông... Cũng đẹp!
Nhưng đây không phải là lúc để khen. Hoa Vũ sợ hãi nhắm chặt mắt lại. Co rúc thân mình vào một góc giường, trán phũ một tầng mồ hôi, khuôn mặt rất nhanh đã biến sắc, nước mắt cũng chảy ra...
" Hàn Thiên.... Cứu tôi với.. Hức... Tôi sắp chết rồi!"
Hoa Vũ thật sự cũng không hiểu vì sao cậu lại kêu tên anh, nhưng trong lúc hoảng sợ, cái tên cậu nghĩ đến duy nhất chính là Hàn Thiên.
*cạch*
Tiếng cửa mở ra, Hoa Vũ theo bản năng ôm đầu, cậu sợ! Sợ những con người thân đồ trắng lại chửi cậu, lại tát cậu, sẽ giết cậu.
Hàn Thiên vừa bước vào, đập vào mắt là cảnh Hoa Vũ co ro một góc, cả người run rẩy, tiếng nấc nghẹn ngào như cố kìm nén. Anh nhớ rõ con người này vốn sợ bệnh viện, trong phút chốc cảm giác tim mơ hồ có chút đau. Có lẽ điều đó đã làm anh dịu dàng hơn rất nhiều.
Hàn Thiên đến gần rồi ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc rối của Hoa Vũ, khóe miệng cong lên, nụ cười ôn nhu chưa từng có:
" Hoa Vũ. Ngoan...Sao lại khóc vậy?"
Hoa Vũ nghe thấy thanh âm quen thuộc, vội ngẩng đầu lên, bắt được nụ cười cùng cử chỉ dịu dàng của anh, cậu lại òa khóc, nhào vào lòng anh, run rẩy như một con cún con:
" Hàn Thiên.... Tôi không muốn chết! Hức... Nơi này rất đáng sợ... Tôi muốn về. Cho tôi về !"
Hàn Thiên hiếm khi dịu dàng như vậy, ôm chặt lấy con cún trong lòng, nhẹ nhàng phủ một nụ hôn lên tóc cậu:
" Em muốn về đâu?"
" Về đâu cũng được, chỉ cần không phải bệnh viện! Tôi sợ lắm!"
Ánh mắt cún con của Hoa Vũ nhìn chằm chằm anh, trong tầng nước mắt ẩn chứa nỗi sợ cùng sự van xin dựa dẫm, con ngươi đen láy chỉ phản chiếu hình bóng anh.
Hàn Thiên phì cười, bế Hoa Vũ lên, ôm ra khỏi bệnh viện.
" Ừ! Về nhà của chúng ta..."
Xe ô tô Hàn Gia vẫn luôn chờ sẵn bên ngoài, anh bế cậu ngồi ở ghế sau. Có lẽ vì khóc mệt, Hoa Vũ nằm trong lòng anh chốc lát đã say sưa ngủ, khóe miệng không tự chủ được cong lên, cực kì đáng yêu. Vừa mới khóc giờ lại cười, cứ như con nít!
Xe chạy đến biệt thự, vì đoạn đường vào đến đây nằm ở trong rừng, nên xe khá xốc, Hoa Vũ trực tiếp bị đánh thức, bực mình cắn vào bụng Hàn Thiên, đồng thời trả thù vì đã đưa cậu vào bệnh viện. Răng Hoa Vũ không sắc lắm, cắn vào cũng chỉ nhột nhột ngứa ngứa. Anh cười ra tiếng, ôm Hoa Vũ xuống xe bước lên phòng, nhẹ nhàng đặt cậu vào chiếc giường King-size màu đen. Hoa Vũ thoải mái lăn qua lăn lại, vết thương bị động, cậu đau đớn kêu một tiếng.
Hàn Thiên giật mình, vội giữ cái người đang tăng động kia lại, giơ chân cậu lên kiểm tra:
" Đừng quậy. Vết thương sẽ đau."
Không biết nghĩ gì, anh bất chợt hôn lên dải băng trắng, mi mắt rũ xuống, lòng có chút xót xa:
" Hoa Vũ. Tôi xin lỗi. Tôi không nên bắn em. Chỉ là.. Khi đó, tôi giận quá nên...."
Hoa Vũ kinh ngạc nhìn hành động vừa rồi của anh, hoàn toàn không tin vào mắt mình. Gì đây trời? Tên ác ma này lại... Có khi nào nhẹ nhàng lần cuối rồi giết mình luôn không? Rất có khả năng. Khi nãy bị mình cắn cũng không nổi giận..... Thật đáng sợ! Ngứa ngáy trong lòng, cậu đánh liều giơ tay lên sờ trán Hàn Thiên!
" Anh... Anh... Có phải bị sốt rồi không? Sao... Hôm nay lại thành ra thế này rồi?"
Hàn Thiên vừa dẹp tự tôn xuống nước xin lỗi, hiện tại có chút ngượng, còn bị tên nhóc kia coi như ấm đầu, thẹn quá hóa giận, anh quay mặt đi:
" Em không thích tôi thế này sao?"
Hoa Vũ kịch liệt lắc đầu, sao lại không thích? Cầu còn không được! Phải biết muốn tên này dịu dàng thật sự là phải đổi nửa cái mạng.
Hàn Thiên bật cười, đưa tay ôm mặt Hoa Vũ lại:
" Lắc đầu nhiều vậy không sợ chóng mặt sao? Ngốc quá!".
Hoa Vũ đỏ mặt nhìn anh, trong đầu liên tưởng ra một số hình ảnh xấu hổ!
" Sao vậy? Tai em đỏ hết cả rồi kia!"
Hoa Vũ ngước nhìn anh, ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm anh. Hàn Thiên khó hiểu nghiêng đầu nhìn cậu. Hoa Vũ lắp bắp cả nửa ngày mới nói được thành câu:
" Hàn Thiên. Hôn... có thể... hôn em... ai, thôi bỏ đi!"
Nói ra còn xấu hổ hơn, cậu lấy tay ôm mặt mình, cổ cũng đỏ ửng. Cậu cũng muốn được hôn anh. Suốt mấy năm rồi, cho dù trong lúc cậu và anh thân mật nhất, nhưng anh vẫn chưa bao giờ hôn cậu. Hàn Thiên ngây người trong giây lát, rồi bật cười thành tiếng. Vật nhỏ này, đáng yêu chết được!
Anh gỡ tay cậu ra, ánh mắt chăm chú nhìn đôi môi đỏ huyết dụ đầy mê hoặc, dịu dàng đem môi mình áp lên. Xúc cảm nhẹ nhàng khiến Hoa Vũ run lên một chút, môi Hàn Thiên mềm mềm ấm áp quá, thì ra hôn là như vậy, thật thích! Nhưng Hoa Vũ đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Một giây sau Hoa Vũ liền cảm thấy như miệng mình bị ép mở ra, đầu lưỡi nóng ấm của Hàn Thiên nhanh chóng lùa vào, thoải mái thăm dò bên trong khoang miệng của cậu, trêu chọc chiếc lưỡi rụt rè, đầu lưỡi quấn lấy nhau, vô cùng mạnh mẽ. Nụ hôn này rất dài, Hoa Vũ khó thở theo bản năng đẩy nhẹ Hàn Thiên. Nhưng anh lại nhìn ra bộ dạng cậu đã nghiện còn ngại, đẩy nhanh tiếu tấu, hôn càng nồng nhiệt hơn.
Mãi cho đến khi Hoa Vũ cả thân nhũn cả ra, sắc mặt có chút tái lại, Hàn Thiên mới lưu luyến thu lại đầu lưỡi, day dưa cắn mút cánh môi mềm mỏng:
" Nói em ngốc cũng đúng. Có ai hôn mà nín thở như em không!"
Hoa Vũ tựa vào ngực anh, khó khăn thở gấp, nhìn ngu ngốc vô cùng. Hôn cũng thật khó! Phải học thôi. Vì nó vô cùng thích, rất thích, thoải mái vô cùng. Hơn nữa còn được hôn với Hàn Thiên, hạnh phúc quá rồi!
" Tại đây là lần đầu của tôi mà. Nhưng mà... Anh hôn tôi rồi... Cũng có nghĩa là anh yêu tôi phải không?"
Trong phim mỗi khi nam chính hôn nữ chính thì sẽ là yêu đó!
Hàn Thiên búng trán cậu, cười nói:
" Em nghĩ sao thì là vậy!"
Thật sự anh cũng không biết tình cảm anh dành cho cậu có phải là yêu chưa. Nhưng bây giờ, anh chỉ muốn dành tất cả để bảo vệ, chăm sóc và chiều chuộng vật nhỏ này.
Hoa Vũ thoải mái cọ cọ vào cổ Hàn Thiên, lúc sau lại cảm thấy có gì không đúng!
" Nè! Sao hôm nay anh lại dịu dàng với tôi quá vậy? Bình thường chẳng phải lúc này anh sẽ đánh tôi một trận sao? Trả lời đi mà! Khi nãy tôi hỏi anh lại không nói."
Hàn Thiên trong lòng có chút xót. Thì ra mình đã đối xử với em ấy tệ như vậy sao? Để hiện tại khi mình đối xử dịu dàng em ấy cũng không bỏ xuống được lòng nghi hoặc. Anh xoa đầu cậu, tự hứa với lòng sẽ cố gắng hết sức để cho cậu được hạnh phúc.
" Không có gì! Ngoan. Không cho em hỏi nữa!"
Gì? Hoa Vũ có chút tức giận nhìn anh. Có gì bí mật đâu sao lại không nói ra vậy chứ, tò mò muốn chết. Cậu gặm gặm bả vai anh, lưu lại một vết răng nhỏ. Cậu thỏa mãn nhìn nó, rồi nằm vào lòng anh.
" Nè. Anh nhất định không được đánh tôi nữa. Không được bắn tôi. Không cho anh giam cầm tôi. Không được ép buộc tôi. Không cho anh....."
Hàn Thiên: "..."
Sao lại có người đòi hỏi nhiều thế không biết!
" Còn nữa.... Không cho anh rời bỏ tôi! Có được không?"
Hàn Thiên ôm Hoa Vũ vào lòng, đáy mắt cho chút cay. Ngay từ đầu, bên cạnh anh chỉ có mỗi Hoa Vũ. Người mang đến cho anh ấm áp, người đã yêu anh vô điều kiện, người đã đau lòng vì anh, dù anh có là kẻ tàn độc người ấy vẫn bên anh. Có phải anh đã yêu cậu từ rất lâu không?
Anh không biết nữa!
Xin hãy đợi anh. Đợi anh tìm đúng cảm xúc của chính mình.
Hàn Thiên nhẹ nhàng hôn xuống tóc cậu, Hoa Vũ đã thiếp đi trong vòng tay anh, khuôn mặt khả ái vẫn còn phảng phất nụ cười.
" Ừ......"
(...)
Phòng Thời Tây nằm trên phòng Hàn Thiên, khác biệt với không khí ấm áp đó, nơi này u tối phảng phất đầy mùi máu tanh.
Thời Tây ngồi cạnh Thần Cách, ánh mắt có chút phức tạp nhìn vào máy ghi âm thuộc hạ đưa cho. Bọn họ không được phép chạm vào Thần Cách, nhưng vẫn muốn cho lão đại nhà mình một bài học, nên đã đứng ngoài cửa ghi âm lại. Dằn vặt chết anh đi, đồ lão đại bao đồng! Người yêu không lo lại chạy đi lo cho vợ người khác! Nhấn nút phát, trong phòng lập tức bị bao phủ bởi âm thanh nức nở nghẹn ngào, tiếng kêu gào vì đau đớn, những lời nói đứt quãng bi thương. Tất cả tất cả đều như những nhát dao đâm vào tim Thời Tây.
Anh vội đỡ Thần Cách dậy, ôm chặt vào lòng. Anh thật sự rất đau! Anh hiểu tình cảm của cậu. Chỉ là... Anh không hiểu tình cảm của mình. Nhưng.....Anh nghĩ, mình đã từng yêu cậu.
Hôm đó, anh vô tình nghe được lời Ông Thần, cha của cậu đang trách mắng cậu. Thần Cách thân là người đứng đầu một gia tộc, lại có loại tình cảm đáng khinh với một người con trai, hơn nữa đó chỉ là một tên chó quèn nhà Hàn gia!
Thời Tây vuốt nhẹ khuôn mặt trắng bệch của Thần Cách, đau lòng xiết chặt cậu hơn. Nước mắt cũng bất chợt chảy ra. Đây là lần thứ hai anh khóc!
" Xin lỗi Thần Cách! Anh xin lỗi! Nếu anh có thể mang một thân phận cao hơn, có lẻ sẽ xứng với em. Anh sợ em sẽ bị mọi người chê cười, nên anh đã lánh xa em. Anh đâu ngờ lại làm cho em chịu tổn thương thế này! Anh đúng là ngu ngốc. Anh không thể bảo vệ được em! Anh tự gạt mình, thì ra anh chưa từng hết yêu em! Thần Cách, em giận anh đúng không? Anh xin lỗi!"
" ...Thời....Tây..?"
Thần Cách vốn từng mình đi rồi lại bị hành động của anh làm cho tỉnh lại. Lại nhìn thấy nước mắt của anh, hoàn toàn không tin được người trước mặt là anh. Một kẻ máu lạnh tuyệt tình lại khóc vì cậu? Trong lòng cho chút vui lại có chút xót xa.
Thời Tây nhìn chằm chằm Thần Cách. Em chịu tỉnh có phải là tha thứ cho anh không?
" A...."
Vết thương bị động, Thần Cách bị đau khẽ rên một tiếng.
Thời Tây nhìn nét mặt đau đớn của cậu, lòng anh càng đau hơn, tim như bị ai tàn nhẫn xé nát. Anh nhẹ nhành bế cậu lên, rời khỏi phòng.
" Ngoan! Anh đưa em đi về nhà."
Thần Cách cố gắng bám lấy áo anh, cứ như buông lỏng một chút thì cảnh tượng ấm áp khó tin này sẽ biến mất. Thật hạnh phúc!
" Thời Tây, về chung cư của em! Gọi bác sĩ riêng đến, đừng vào bệnh viện"
Với thân phận này cậu hoàn toàn không thể vào bệnh viện. Lỡ mà đến tai papa đáng sợ của mình, chắc cậu lại bị mắng bay mất hồn. Thời Tây gật đầu, nhẹ nhàng bước đi:
" Nghe em. Ngủ một chút."
Thần Cách nghe lời tựa vào ngực anh, an tâm thiếp đi. Thời Tây lặng lẽ nhìn cậu, khác với Hoa Vũ là cậu bé anh phải bảo vệ, đối với anh, Thần Cách như một con mèo nhỏ trong lòng khiến anh rất muốn thương yêu. Nhưng lại vô pháp yêu thương.
Khi nãy không phải là anh muốn bỏ cậu lại. Chỉ là anh kịp thấy vết đạn chỉ trúng phần mềm, không nguy hiểm lắm, nên anh cố gắng chạy thật nhanh đưa Hoa Vũ tùy tiện đẩy cho bác sĩ, gọi cho Hàn Thiên đến. Sau đó phóng ngay về, thuộc hạ dẫn anh lên phòng, ánh mắt họ vừa đau xót vừa tức giận nhìn anh, quăng mạnh máy ghi âm vào người anh, rồi bỏ đi. Đến khi anh đẩy cửa vào, mùi máu tanh xộc lên mũi, trước mặt anh là người anh yêu, nhưng không còn hoạt bác tươi cười nữa, mà là một thân đẫm máu nằm bất động trên giường. Ngay lúc đó, dường như có một phát súng bắn xuyên đầu, ép anh tỉnh lại. Anh thật sự đã rất sợ. Sợ anh sẽ mãi mãi mất đi cậu!
Lúc đó anh đã nhận ra.... Anh đã luôn yêu tên nhóc này!
Thần Cách lần nữa tỉnh dậy đã là 10h tối. Cậu theo bản năng sờ qua ngực phải, nơi vết thương đã được xử lí sạch sẽ và băng lại kĩ càng. Cậu ngồi dậy, đầu có chút hơi choáng, nhìn quanh một lúc không thấy người kia đâu. Lòng khẽ chùng xuống, khó khăn vịn tường bước ra khỏi phòng.
Thời Tây đang loay hoay trong bếp, chợt thấy bóng dáng chật vật của Thần Cách, anh hoảng hốt lao tới đỡ lấy cậu, ấn vai cậu ngồi lên sô pha, bản thân cũng nửa qùy dưới chân cậu:
" Tỉnh rồi sao không kêu anh? Lại đi lung tung, lỡ té rồi sao đây? Em làm anh đau tim thật."
Thần Cách hơi kinh ngạc, cứ ngỡ mình còn đang mơ liền tự tay nhéo nhéo má, vì lỡ mạnh tay nên cậu bị đau khẽ rên lên một tiếng. Anh phì cười, đưa tay xoa xoa bên má đỏ ửng của cậu:
" Sao ngốc vậy?"
" Anh.... Anh thật sự là Thời Tây sao?"
Mắt Thời Tây mở to hơn, như là kinh ngạc lắm, cốc lên đầu cậu một cái:
" Ngủ nhiều đến nổi không nhận ra anh sao?"
Thần Cách vội vàng lắc đầu, nghiêng đầu mắt tròn xoe khó hiểu, cậu là không hiểu sao người mình thầm thương sáng nay vừa bỏ mặc mình, tối đến liền hòa thuận cũng mình một chỗ. Cái vẻ ngơ ngơ của Thần Cách thật sự rất đáng yêu. Thời Tây chịu không nổi, hôn một cái chóc lên đôi môi hơi tái của Thần Cách, còn cười ranh mãnh. Cậu lập tức che miệng, tai đỏ ửng:
" Anh... Anh..."
" Không thích sao?" Anh lại hôn nhẹ một cái.
Thần Cách cả mặt đỏ ửng, ngại ngùng lấy tay che miệng anh lại, đầu cũng quay sang một bên:
" Ngại lắm! Với lại, anh không yêu em. Anh không cần ép mình như vậy, anh chỉ đang thương hại e--"
" Không có! Thần Cách, anh thật sự yêu em. Anh có thể giải thích... " Anh ôm cậu vào lòng, kể lại cho cậu về định kiến mà gia tộc Thần dành cho anh, cuối cùng mới khó khăn nói ra câu van xin.
" Anh xin lỗi vì tất cả. Em... Có thể cho anh cơ hội bù đắp không? Anh xin em!"
Thần Cách cọ cọ vào cổ anh, nghe người ấy nói, nước mắt cũng trào ra. Nước mắt hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc! Ngày này cậu thực sự đã chờ đợi rất lâu rồi. Cuối cùng cũng đợi được. Trong nháy mắt bao nhiêu oan ức đau khổ trong quá khứ đều biến mất. Trước mặt chỉ còn mỗi Thời Tây.
" Thời Tây... Có thật không? Có thật anh yêu em không? Thật hạnh phúc quá! Thực sự rất vui. Đừng gạt em! Em có thể vì anh mà mặt mũi cũng không cần. Em sẽ thuyết phục papa, giải quyết gia tộc, từ bỏ cũng được. Em có thể không cần gì cả. Em đã làm đến như vậy, nếu anh còn lừa em thì... anh tàn nhẫn lắm.."
Tim Thời Tây hung hăng đau một trận, anh nói: " Nếu hôm nay anh lừa em, anh sẽ không còn là con người nữa, mà là súc sinh." Nói rồi nâng mặt Thần Cách lên, vừa định hôn xuống liền bị che lại:
" Đừng... Em không có biết hôn!"
Anh bị dáng vẻ ngại ngùng cả người ửng đỏ của cậu chọc cười. Nhẹ nhàng đem môi anh áp lên môi cậu. Thần Cách run run, liên tưởng đến mấy nụ hôn kiểu Pháp gì đó trên ti vi, cậu luống cuống cả lên. Trong khung cảnh lãng mạn thế này, đột nhiên thanh âm khiếu nại vì đói của bụng ai đó vang lên. Thời Tây cắn nhẹ vào cánh môi dưới của cậu, xoa đầu cậu rồi cười:
" Ngốc quá!"
Thần Cách oan uổng muốn khóc! Trực tiếp bóp bụng mình!
Tại sao lại kêu réo vào đúng lúc này cơ chứ?
Người ta sắp được hôn kiểu đó rồi!
Uổng quá đi mất!
Hừ!
--------
DÊ.