Giọng ta lạnh lùng, trầm thấp.
Đây là lần đầu tiên ta để lộ bản chất thật của mình trước mặt người khác.
Ta chính là người miệng lưỡi sắc bén, không bao giờ tha thứ khi bản thân mình có lý.
Nhìn thấy sắc mặt ông thay đổi, ta cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
"Ngài chẳng có điểm gì tốt cả, vậy nên tốt nhất là hãy lui đi."
"…"
Ông im lặng một lúc lâu, dường như cuối cùng cũng hiểu ra.
"Thần cáo lui."
Ông xoay người rời đi.
Không ngoảnh đầu lại.
Tất nhiên ông không thể thấy được đôi mắt ta đỏ hoe, và giọt nước mắt lăn xuống.
Ai mà chẳng muốn được phụ mẫu yêu thương, trân trọng như bảo vật?
Nhưng tiếc rằng, tất cả những điều đó, ta chưa bao giờ có.
Ta được Lý Thịnh ôm vào lòng, hắn than thở, "Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"
Hắn giơ tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt ta.
Rồi hắn ôm ta hôn nhẹ.
Trong khoảnh khắc đó, ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Ai nói ta khóc chứ, chỉ là gió thổi làm cát bay vào mắt thôi."
"Đồ xấu xa, dám cười nhạo ta."
Ta bèn nhéo vào hông hắn.
Thực ra ta cũng không dùng sức, nhưng hắn lại kêu oai oái, "Hoàng hậu nương nương tha mạng, Hoàng hậu nương nương tha mạng!"
Hắn khiến ta bật cười thành tiếng.
Thái hậu sai người đến mời ta đến Từ Ý cung dùng bữa.
Ta chợt nhớ đến vị đầu bếp Tứ Xuyên mới đến cung của Thái hậu, mắt lập tức sáng lên, kéo theo Lý Thịnh, bảo người bế A Thần, rồi chúng ta nhanh chóng đến Từ Ý cung.
Trong bữa ăn, ta cay đến chảy cả nước mắt, nhưng vẫn không ngừng gắp thức ăn.
Thái hậu cười và đưa khăn cho ta.
"Để ta lau cho nàng." Lý Thịnh nhận lấy khăn và lau nước mắt cho ta.
Ta tiếp tục ăn cá chua cay trong bát.
A Thần nhìn thấy liền chảy nước miếng, Lý Thịnh bèn gắp một miếng, nhúng qua nước sôi nhiều lần, nhưng A Thần vẫn cay đến mức run rẩy, bật khóc nức nở.
Lý Thịnh bị Thái hậu đánh mấy cái.
Sau đó đành phải nhận lệnh mà dỗ dành A Thần.
Sau bữa ăn, Lý Thịnh nói muốn đi tuần ở Giang Nam, hỏi ta có đi không.
"Đi chứ, tất nhiên là phải đi rồi. Mẫu hậu, người cũng đi cùng chứ?"
Thái hậu sững sờ một lúc, sau đó mắt hơi đỏ, "Phải, cũng nên đi một chuyến."
Vì là chuyến tuần du, nên phải chọn một ngày đẹp trời, nắng ấm để khởi hành.
Nhưng bên ngoài cung có người tung tin đồn rằng ta bất hiếu, rằng ta từng tư thông với một tiểu tư nào đó…
Tóm lại, ngay lập tức, ta trở thành mục tiêu của những lời chỉ trích.
Tuy nhiên, không lâu sau, nguồn gốc của tin đồn được điều tra ra, hóa ra chính là do Du Tần – ả ngốc đó làm ra.
Nàng ta nghĩ rằng những lời đồn vô căn cứ này có thể kéo ta xuống sao?
Thật đúng là ngu như lợn.
Vì vu cáo Hoàng hậu, Du Tần bị tước bỏ phong hiệu, giáng làm thứ dân, và bị giam vào lãnh cung.
Nàng ta khóc lóc cầu xin được gặp ta.
Ta đâu có ngốc, càng không rảnh rỗi để đi gặp nàng ta.
Ta không đi.
Ngược lại, vị phụ thân giả dối của ta lại dâng sớ lên nói rằng bản thân dạy con không đúng cách, không xứng đáng nhận ân điển, xin Hoàng thượng suy xét kỹ lưỡng.
Kết quả là Lý Thịnh đã chấp thuận thỉnh cầu của ông.
Cả đời này, ông ta sẽ chẳng còn liên quan gì đến tước vị trong cung nữa.
Khi ta nghe tin này trong hậu cung, đã cười suốt nửa ngày trong cung Vị Ương.
Theo Lý Thịnh nói, dáng vẻ vui sướng của ta lúc đó thực sự khiến hắn phải nhìn ta bằng con mắt khác.
Dù sao đi nữa, ta cũng thưởng cho Lý Thịnh thật hậu hĩnh, và kết quả là ta không thể rời khỏi giường suốt hai ngày.
Hắn đúng là đồ cầm thú mà.
Chuyến tuần du Giang Nam, quả thực là một cuộc hành trình quy mô lớn.
Là Hoàng hậu, ta ít nhiều cũng phải bỏ chút tâm tư, nhưng may thay có Thái hậu đảm đương mọi việc, nên ta có thể thảnh thơi đôi chút.
Không phải là ta không hiểu hay làm không được, mà là vào những thời điểm thích hợp, ta vẫn cần phải giữ vẻ ngây thơ, trong sáng, và có phần lười biếng.
Dẫu sao đó cũng là vỏ bọc của ta.
Người ta thường nói: "Giang Nam cảnh sắc tuyệt vời, lữ khách nán lại khó lòng rời xa."
Điều ta thích nhất là ngồi trên thuyền câu cá, rồi nấu một nồi cá ngon lành.
Cả gia đình ngồi bên nhau, ngay cả A Thần cũng có thể uống hai ngụm nước canh cá không gia vị, khiến thằng bé vui mừng, đôi mắt híp lại thành một đường.
Việc phát hiện ra bí mật của Thái hậu và Lý Thịnh là một sự tình cờ.
Lúc ấy, ta mới hiểu vì sao ban đầu Thái hậu lại đối xử tốt với ta đến thế, tại sao ngay từ đầu bà đã tỏ ra thân thiết với ta.
Thì ra, Thái hậu và mẫu thân ta từng là những kỹ nữ Giang Nam, thân thiết như tỷ muội.
Lý Thịnh lúc nhỏ lớn lên ở Giang Nam, từng gọi mẫu thân ta là "di mẫu".
Vậy nên, hắn đã nhận ra ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, và đã điều tra rõ ràng thân thế của ta.
Ta không tìm hiểu thêm nữa, vì mỗi người đều có những bí mật của riêng mình, ta cũng không hỏi gì thêm về Lý Thịnh.
Ta chỉ cần làm tốt bổn phận của một Hoàng hậu, nuôi dạy A Thần trưởng thành, có lẽ tương lai ta còn có thể làm Thái hậu.
Nhưng ta không ngờ, Thái hậu lại chủ động kể cho ta nghe về quá khứ của bà và mẫu thân.
Bà nói mẫu thân ta là người vô cùng nhân hậu, khi xưa đã hy sinh rất nhiều để bảo vệ bà và Lý Thịnh.
Bà đã tìm kiếm mẫu thân ta trong nhiều năm, chỉ không ngờ rằng hai người lại ở gần nhau đến thế, mà cách biệt lại xa như vậy.
Ta an ủi Thái hậu.
Mẫu thân chưa từng nhắc đến bà, âu cũng là một cách bảo vệ.
Mẫu thân muốn bà sống thật tốt, cách xa tất cả những điều đã qua.
Nếu mẫu thân thực sự muốn tìm Thái hậu, chắc chắn đã có cơ hội tìm thấy bà.
Vì mẫu thân biết rõ Thái hậu đã đi đâu.
Nhưng mẫu thân không làm vậy.
Chính vì mẫu thân không tìm kiếm, nên Thái hậu càng cảm thấy áy náy hơn.
Sau khi biết thân thế của ta, bà càng yêu thương, chăm sóc ta hơn.
Lòng ta cảm thấy đau đớn vô cùng, chỉ muốn khóc òa lên.
Mẫu thân ta đã luôn âm thầm sắp đặt con đường cho ta.
Vì bà biết rằng một ngày nào đó, ta sẽ xuất hiện trước mặt Hoàng đế và Thái hậu, chỉ cần ta không đi lệch hướng, chỉ cần ta giống bà đôi chút, nhất định sẽ được sủng ái.
Ta ôm lấy Thái hậu khóc nức nở, rồi ngất lịm đi.
Khi tỉnh dậy, ta mới biết mình đã mang thai.
Thái hậu mừng rỡ vô cùng, Lý Thịnh ôm A Thần cũng vui sướng không kém.
Hắn vừa véo mũi ta, vừa xoa bụng ta.
"Chắc là lần đó mà có đây."
Ta biết rõ "lần đó" mà hắn nhắc đến là lần nào.
Lần mà ta nằm trên giường suốt hai ngày không thể xuống.
Có thai rồi, ta không thể ở lại Giang Nam lâu hơn nữa, phải lập tức hồi kinh.
Nhưng ai ngờ rằng, có kẻ to gan lớn mật dám hành thích Hoàng đế.
Khi tên thích khách vung kiếm xông đến, ta không suy nghĩ gì mà đẩy Thái hậu ra, rồi lao tới chắn cho Lý Thịnh, đỡ lấy nhát kiếm ấy.
Ban đầu ta không cảm thấy đau, cho đến khi hắn hoảng loạn gọi tên ta, "Uyển Uyển."
Ta ngã vào lòng hắn.
Lúc ấy, ta mới cảm nhận được nỗi đau.
Ta đau đến mức nước mắt tuôn rơi, thật sự ta rất sợ c.h.ế.t.
Ta nắm chặt lấy y phục của hắn.
"Lý Thịnh…"
"Ừ."
"Ta không muốn c.h.ế.t."
"Đừng sợ, đừng sợ, Uyển Uyển đừng sợ, ngự y sẽ lập tức rút kiếm ra cho nàng."
Ta không biết nhát kiếm này đ.â.m vào đâu, nhưng ta đau lắm.
Dường như sắp ngất đi.
Ta sợ mình sẽ không tỉnh lại được nữa, "Lý Thịnh, hãy để A Thần làm Hoàng đế."
"Được."
Thấy hắn đồng ý nhanh như vậy, ta lại không vui.
"Không được, làm Hoàng đế khổ lắm, mỗi ngày phải xử lý không biết bao nhiêu tấu chương. Thôi, cứ để thằng bé làm Vương gia cho nhàn đi."
"Được." Lý Thịnh lại đồng ý.
"Đừng để Phó gia yên ổn, họ nợ ta."
"Được!"
Ta thấy hắn khóc.
Lòng ta đau đớn vô cùng, cố gắng giơ tay muốn lau nước mắt cho hắn.
Muốn bảo hắn đừng khóc.
"Lý Thịnh, không được sủng hạnh phi tần khác. Nếu ta c.h.ế.t rồi, không được quên ta. Ngươi đừng khóc nữa, ngươi càng khóc, ta càng đau."
"Uyển Uyển, nàng sẽ không c.h.ế.t đâu."
Cuối cùng, ta vẫn không đợi được lời hứa của Lý Thịnh.
Đồ ngốc này.
Có thể để con trai làm Hoàng đế, nhưng lại không chịu thề non hẹn biển với ta.
Thật tức c.h.ế.t mà.
Khi tỉnh lại, ta vẫn đang ở trên thuyền, mở mắt ra đã cảm thấy đau đớn, nước mắt tuôn trào.
Lý Thịnh ôm lấy ta, vừa dỗ dành, vừa cười, nhưng ta nhận ra hắn trông thật tiều tụy, người còn bốc mùi hôi.
Râu ria lởm chởm mọc đầy, thật xấu xí.
Ta nhìn hắn mà không nhịn được bật cười.
Còn sống thật tốt, đúng không?
Nhưng nụ cười ấy lại khiến vết thương đau nhói, ta hét lên vì đau.
Quả thực là được Lý Thịnh cưng chiều đến hư rồi.
Một chút đau đớn cũng không chịu nổi.
Sinh con đau đến vậy, ta cũng đã vượt qua được cơ mà.
"Đứa bé đâu…?"
"Uyển Uyển, chúng ta sẽ có thêm con mà."
Ta ngẩn người trong giây lát, rồi mới hiểu ra.
Đứa bé đã không còn.
Ta bật khóc lớn, nắm lấy tay Lý Thịnh, "Nhất định phải lăng trì tên thích khách đó."
Lăng trì vẫn không đủ để giải hận trong lòng ta.
Con của ta…