Sủng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên - Khai Tân

Chương 3




Nhưng Hoàng đế lại rất đáng ghét, mặc ta gọi đến khô cả miệng, khàn cả họng, hắn vẫn chẳng hề động lòng.

"Hừ!" Ta trợn mắt nhìn hắn, đôi mắt như phun lửa.

Hận không thể cắn hắn vài miếng.

Hắn lại đứng dậy, vẻ mặt vừa yêu chiều vừa cưng nựng, xoa đầu ta, "Đi thôi."

Ta đứng ngây tại chỗ.

Một lúc sau mới giống như con mèo bị chọc giận, "Ngài làm rối tóc ta rồi!"

"......"

Hoàng đế nhìn ta hai cái, "Đồ ngốc, còn không mau đi theo?"

Rồi hắn bước đi.

Ta lẩm bẩm vài câu trong lòng, nhanh chóng bước theo.

"Thịnh ca ca, đợi ta với."

Pháo hoa mà Hoàng đế chuẩn bị quả thật hoành tráng hơn nhiều so với pháo hoa ở Hầu phủ.

Ban đầu ta còn chút sợ hãi, nhưng dần dần, ta quên hết nỗi sợ, cũng quên cả mối hận trong lòng.

Chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi ngây thơ, vô tư vui cười.

Hoàng đế ngồi không xa, uống trà, nhìn ta.

Thoáng chốc ta thấy trong mắt hắn đầy sự cưng chiều, khiến ta cảm thấy khó hiểu.

Tại sao lại là sự cưng chiều? Chẳng phải nên là tình cảm nam nữ hay sao?

"Đồ ngốc, đi thôi."

"Ta không phải đồ ngốc, ta tên Phó Uyển Uyển."

Hoàng đế nhíu mày, như thể chịu thua, "Uyển Uyển, đi thôi."

Khi trở về hoàng cung, ta mới nhớ ra một điều, "Hoàng thượng, ngài không đưa ta về Hầu phủ sao?"

"Trẫm từng nói sẽ đưa ngươi về Hầu phủ sao?"

"Ngài..."

Ta mở miệng, đôi mắt đỏ hoe đầy ủy khuất.

Dĩ nhiên, tất cả đều là giả vờ.

Ta đâu có ngốc mà muốn quay về Hầu phủ chứ.

"Ngài thật đáng ghét."

Lúc rời đi, ta hét lên với Hoàng đế.

Nhưng giọng nói lại mang chút nũng nịu, ngọt ngào.

Đây đâu phải là tiếng hét, rõ ràng là đang làm nũng mà.

Ta chẳng dám quay đầu nhìn ánh mắt của Hoàng đế.

Khi về đến phòng nhỏ, Liên Nhi đã lo lắng đến phát khóc.

Ta vui vẻ kể cho nàng nghe những nơi ta đã đến, còn mang bánh ngọt giấu được ra cho nàng ăn.

Thậm chí ta còn chia hai miếng cho Bích Hà.

Khi Du Phi triệu ta đến, ta không ngờ Hoàng đế cũng có mặt.

"Uyển Uyển, mau đến ra mắt Hoàng thượng." Giọng Du Phi khàn khàn, dường như đã khóc.

Ta chẳng thèm quan tâm nàng có khóc hay không.

Nàng có khóc đến mù mắt cũng chẳng liên quan gì đến ta.

Chẳng phải chính các người đã tìm mọi cách để đưa ta vào cung sao?

Trước khi hành lễ với Hoàng đế, ta còn lén liếc hắn một cái.

"Thần nữ bái kiến Hoàng thượng."

"Không cần đa lễ, đứng lên đi."

Ta đứng dậy, đầu cúi thấp.

"Nghe Du Phi nói ngươi thích chơi ở hồ sen phía sau?"

"Vâng!" Ta khẽ gật đầu.

"Thích thì cứ đến chơi."

Tên Hoàng đế ngốc nghếch này, còn giả vờ không nhận ra ta. Du Phi không phải đồ ngốc, chắc chắn nàng có tai mắt trong cung.

Hắn thực sự quá xem thường đám phi tần trong hậu cung rồi.

Nhìn ánh mắt Du Phi như muốn ăn tươi nuốt sống ta cũng đủ chứng minh rằng nàng biết hết mọi chuyện.

"Tạ ơn Hoàng thượng."

Hoàng đế khẽ gật đầu, "Du Phi, muội muội này của nàng thật thú vị, sau này đừng có chuyện gì cũng trách phạt nàng, nàng còn là đứa trẻ, cần được yêu thương nhiều hơn."

"Dù có sai lầm cũng phải dạy dỗ cẩn thận."

Cách xử lý này của Hoàng đế, đừng nói là Du Phi không hiểu.

Ngay cả ta cũng không hiểu.

Ta muốn làm sủng phi, không phải làm một đứa trẻ chưa lớn!

Sau khi Hoàng đế rời đi, ánh mắt của Du Phi nhìn ta như muốn nuốt chửng ta.

Nàng bắt ta kể lại tất cả những gì đã xảy ra với Hoàng đế.

Ta không phải là kẻ dễ bị dọa sợ.

Có Hoàng đế làm chỗ dựa, dù Du Phi có giận đến đâu cũng chẳng dám làm gì ta thật sự.

Từng chút một, ta kể lại, đến cả biểu cảm rất chi tiết của Hoàng đế lúc đó.

Nhìn thấy gương mặt nàng đầy đau khổ và phẫn nộ, nhưng không thể làm gì được ta, trong lòng ta cảm thấy vô cùng đắc ý.

"Ngươi về đi."

"Vâng, nương nương!"

Ta cúi người hành lễ rồi rời đi.

Những ngày tiếp theo, ta vẫn hàng ngày đến hồ sen chơi đùa, nhưng không gặp lại Hoàng đế.

Ta chẳng mấy bận tâm, vì dù sao ta vẫn còn trẻ, tuổi mười bốn đẹp đẽ này còn quá sớm để nghĩ đến chuyện thị tẩm đoạt sủng.

Thỉnh thoảng, ta vẫn đề phòng rằng Du Phi sẽ hại ta, nhưng nàng chẳng hề có động tĩnh gì. Thay vào đó, nàng tổ chức một buổi yến hội thưởng hoa, mời các phi tần khác trong cung, rồi giới thiệu ta với tất cả mọi người.

Nàng còn giả vờ vô tình tiết lộ chuyện Hoàng đế cho phép ta mỗi ngày chơi đùa ở hồ sen, khiến cả cung đình đều biết đến chuyện này.

Nàng đã đẩy ta vào tâm bão.

Những ánh mắt ghen tỵ, đố kỵ và tò mò không ngừng hướng về phía ta.

Du Phi đang dùng d.a.o của kẻ khác để g.i.ế.t ta.

Chẳng bao lâu sau, các phi tần bắt đầu mời ta đi dạo trong hoa viên, hoặc đến cung của họ ngồi chơi.

Khi đến, họ tranh thủ dò hỏi ta về Hoàng đế.

Hoàng đế có rất nhiều phi tần trong hậu cung, nhưng Hoàng tử, Công chúa lại rất ít.

Nhiều đứa trẻ còn chưa ra đời đã mất.

Một số khác, khi sinh ra cũng chẳng sống được bao lâu, rồi yểu mệnh.

Những chuyện này chắc chắn đều liên quan đến thủ đoạn của các phi tần.

Thậm chí có phi tần nhờ ta chuyển thư cho Hoàng đế.

Ta không từ chối, thư ta đưa đến tay Hoàng đế, còn việc Hoàng đế có hồi âm hay không thì chẳng phải là chuyện ta có thể kiểm soát.

Không ngờ rằng, hễ ta đưa thư của phi tần nào, Hoàng đế lại đến cung của phi tần đó.

Và ta trở thành "miếng mồi ngon" trong hậu cung, nhìn thấy Du Phi tức giận đến mức chẳng nuốt nổi cơm, gầy đi trông thấy. Hầu phu nhân phải vội vàng vào cung thăm hỏi.

Bà gọi ta đến trách mắng.

Ta đứng im lặng một bên, không nói lời nào.

Hầu phu nhân cũng không dám làm gì ta, vì giờ bà thậm chí còn không thể đưa ta ra khỏi cung được.

Ta cúi đầu, trong lòng cảm thấy đắc thắng.

"Uyển Uyển!"

"?" Ta ngước mắt nhìn Hầu phu nhân.

"Ngươi có gặp được Hoàng thượng không?"

"Thỉnh thoảng có gặp, nhưng đa phần thì không."

Ta không hề nói dối.

Hoàng đế bận rộn chính sự, làm sao có thể như ta, chỉ quanh quẩn bên hồ sen, nghĩ cách giành sủng ái và trả thù Phó gia.

Ánh mắt của Hầu phu nhân lúc đó, như thể muốn nuốt chửng ta.

Nhưng ta không sợ.

Bây giờ, chính bọn họ đang cầu xin ta.

Hầu phu nhân giả bộ nói rất nhiều về tình cảm tỷ muội, bảo phải giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng ta chỉ để lời nói đó lọt qua tai, không để bị bà lừa phỉnh.

Du Phi rốt cuộc vẫn không thể lấy lại ân sủng, Hoàng đế cũng không hề ghé thăm nàng.

Ngược lại, Hoàng đế lại gặp ta vài lần ở đình hóng gió bên hồ sen. Hắn đến nhanh và đi cũng nhanh.

Vài lần, ta thấy hắn ngồi lặng yên, chìm vào suy nghĩ.

Ta là một cô gái tinh ý, khi hắn im lặng, ta tuyệt đối không dám lên tiếng quấy rầy.

Khi ta khuấy đảo hậu cung, chuẩn bị lợi dụng tình thế mà giành lấy ân sủng, thì Thái hậu, người đang đi cầu phúc ở Ngũ Đài Sơn, trở về.

Các phi tần bỗng chốc chẳng còn để tâm đến ta nữa, ngay cả Du Phi cũng nhìn ta với vẻ hả hê, như thể ta sắp gặp phải đại nạn.

"…"

Trong lòng ta cũng có chút lo lắng.

Dù gì, một Hoàng đế ham mê nữ sắc cũng dễ đối phó hơn Thái hậu, người nắm quyền hậu cung trong tay.

Ngày Thái hậu trở về, ta liền bị triệu kiến.

Khi Du Phi tiễn ta đi, trên đường còn không ngừng nhắc nhở, cảnh cáo.

Ta im lặng suốt cả quãng đường, cho đến khi đến Từ Ý cung, được ma ma của Thái hậu dẫn vào cung điện.

Vừa vào đến nơi, ta thấy Thái hậu đang ngồi trên ghế phượng, nhìn chằm chằm vào ta.

Trên mặt bà vẫn còn nét mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại ửng đỏ, hiển nhiên là vừa khóc.

"Thần nữ bái kiến Thái hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Ta nhanh chóng quỳ xuống dập đầu hành lễ.

Thái hậu vẫy tay gọi ta, "Lại đây, đứng lên nào, đến gần để ai gia xem một chút."

"?"

Chuyện này không giống như ta đã dự liệu.

Ta lo lắng bước đến, Thái hậu nắm tay ta, kéo ta ngồi xuống bên cạnh bà.

Bà tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt ta, như thể qua ta mà đang nhìn một ai khác.

Bà vuốt ve mặt ta, "Đứa bé ngoan, con đã chịu nhiều khổ sở rồi."

"?"

Ta ngẩn người.

Chuyện này là thế nào?

"Từ nay hãy chuyển đến ở cùng ai gia, được không?"

Được, dĩ nhiên là được.

Không có chuyện gì tốt hơn chuyện này nữa.

Người ta thường nói "gần nước được hưởng ánh trăng", sống trong Từ Ý cung của Thái hậu, liệu còn xa ân sủng được sao?

Không ai ngờ rằng ta lại được Thái hậu sủng ái đến vậy.

Sự sủng ái của Thái hậu so với Hoàng đế còn mãnh liệt hơn nhiều.

Ta có thể tự do đi lại trong cung, có thể tùy ý xuất cung, thậm chí còn được đi cùng Thái hậu dự các yến tiệc. Ta ngồi bên cạnh Thái hậu, cùng bà trò chuyện và cười đùa.

Bề ngoài ta vẫn giữ vẻ ngây thơ, không hiểu chuyện, nhưng lại càng trở nên kiêu ngạo hơn.

Dù vậy, ta chưa bao giờ dựa vào sự sủng ái của Thái hậu để ức h.i.ế.p người khác, bởi ta sợ khi thất thế sẽ bị người đời giẫm đạp.

Vì thế, ta cố gắng kết giao với nhiều người, đối xử tốt với đám hạ nhân bên cạnh, chăm sóc hoa cỏ, mèo c.h.ó trong cung, hòa thuận với các phi tần, ta vẫn cặm cụi giúp họ chạy việc vặt, gửi thư cho Hoàng đế.

Ta nhận được không ít phần thưởng, thậm chí còn mua một tòa đại trạch ngoài cung, hai trang viên và mở vài cửa hàng.