Sủng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên - Khai Tân

Chương 2




Đợi đến khi Hoàng đế rời đi, Du Phi mới bước tới góc phòng, từ trên cao nhìn xuống ta, "Đứng lên đi."

"Nương nương, ta có thể về Hầu phủ được không?" Ta khẽ hỏi.

Ở Hầu phủ, ta chẳng khác nào một cái bóng, bị người ta ức h.i.ế.p cũng chẳng ai bận tâm.

Ta sống ở khu viện hẻo lánh nhất, nhưng nhờ vào số tiền mẫu thân để lại, cuộc sống của ta cũng không tệ.

Du Phi ngồi xuống, vươn tay nắm lấy cằm ta, "Uyển Uyển, vào cung rồi thì không còn đường quay lại đâu."

"Tại sao?" Ta hỏi, mặc dù trong lòng dĩ nhiên đã rõ.

Một khi đã quen với sự phú quý, quyền lực ngút trời trong cung, ai còn muốn trở về nơi hẻo lánh ở Hầu phủ chứ?

"Đồ ngốc!" Du Phi cười khẩy.

"Trở về đi, lần sau không được đến hồ sen nữa."

"Nương nương…" Ta khẽ gọi.

"Nương nương, trong cung ta không có lấy một người bạn, cũng chẳng có ai để làm bạn, ta… ta…"

Nói đến đây, mắt ta đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

Thật là bộ dạng yếu đuối đáng thương.

Du Phi vươn tay đỡ ta đứng dậy, "Uyển Uyển, nhớ kỹ, trong cung không có ai là bạn cả."

Ta không hiểu tại sao Du Phi lại nói những lời này với ta, nhưng ta biết chắc chắn nàng chẳng có ý tốt.

Nàng giống hệt như mẫu thân của mình, vẻ ngoài hiền lành, nhưng thực chất lại tàn nhẫn và độc ác nhất.

Ta cũng là người như thế.

Trong những gia tộc danh giá, liệu có mấy ai còn ngây thơ, vô tội?

"Trở về đi."

Ta trở về căn phòng nhỏ, khóc thật lâu.

Nói với Liên Nhi rằng ta muốn về Hầu phủ, muốn ăn bánh ngọt ở Lâm Tiên Lâu.

Những lời này không chỉ là than thở với Liên Nhi, mà còn là nói cho đám thái giám, cung nữ đang giám sát ta nghe.

Cũng là để Hoàng đế, người dường như đã bắt đầu chú ý đến ta, biết được.

Chỉ cần ngày sau ta nhận được bánh ngọt từ Lâm Tiên Lâu, hoặc thưởng thức bánh ngọt trong cung, mục đích của ta coi như đã đạt được một nửa.

Quả nhiên không ngoài dự liệu.

Hoàng thượng thưởng rất nhiều bánh ngọt cho Du Phi, Du Phi ăn không hết liền ban cho ta vài phần.

Ăn bánh ngọt, ta nở một nụ cười hài lòng.

Chỉ có ta mới hiểu rõ lý do vì sao nụ cười của mình lại mãn nguyện đến vậy.

Ta cùng vài cung nữ chơi đá cầu trong sân, như thể đã mất hứng thú với hồ sen ngay bên kia tường, hoặc cũng có thể vì ta sợ Du Phi mà không dám đến nữa.

Vì vậy, có một cung nữ thân thiện khuyên ta nên ra ngoài dạo chơi.

Ngay khi nàng mở lời, ta đã biết nàng là người của Hoàng đế, hoặc cũng có thể là tai mắt của Du Phi.

"Nhưng nương nương không cho phép ta đi." Ta làm ra vẻ thất vọng.

Và biểu hiện sợ hãi đối với Du Phi.

"Tiểu thư, nếu muốn đi thì cứ đi thôi, nô tỳ sẽ canh chừng giúp người và giữ kín chuyện này."

Dĩ nhiên, ta muốn đi.

Nhưng trước hết, ta phải thử xem cung nữ này là người của ai.

Nếu không để Du Phi biết, vậy nàng hẳn là người của Hoàng đế.

"Việc này…"

Ta do dự, phân vân giữa đi và không đi.

Cung nữ Bích Hà lại tiếp tục khuyên, "Tiểu thư, giờ này chắc chắn hoa sen trong hồ đã nở rất đẹp, gương sen cũng nhiều hơn rồi."

"Hạt sen không chỉ có thể ăn sống, mà còn có thể nấu chè, tim sen thì pha trà cũng rất ngon."

Dĩ nhiên ta biết.

Ta cắn môi, cuối cùng như thể quyết tâm, "Liên Nhi, chúng ta đi."

Rồi quay sang Bích Hà, "Ngươi nhất định phải giữ kín chuyện này nhé."

"Tiểu thư yên tâm, nô tỳ tuyệt đối giữ kín miệng."

Ta chẳng để tâm đến lời cam đoan chắc nịch của Bích Hà.

Hôm nay, khi ta đến hồ sen, ban đầu Hoàng đế không có mặt. Ta dẫn Liên Nhi lên thuyền, nàng chèo thuyền, còn ta hái gương sen, hoa sen, rồi ngân nga khúc hát mà mẫu thân đã dạy, "Giang Nam khả thái liên, liên diệp hà điền điền..."

Ai mà ngờ được một thứ nữ của Hầu phủ lại có giọng hát hay đến vậy.

Mẫu thân từng nói, ta là thiên kim của Hầu phủ, không phải con hát tầm thường, cần biết giữ mình.

Nhưng bà lại quên nhắc ta rằng, trong những gia tộc lớn, quy củ nặng nề, thân phận lại càng bị phân biệt rõ.

"Tiểu thư, sao người lại khóc?" Liên Nhi hốt hoảng lau nước mắt cho ta.

Ta hất tay nàng ra, quay đầu, tay tự lau nước mắt.

Một chiếc thuyền nhỏ dần dần tiến lại gần chúng ta.

Hoàng đế ngồi ở mũi thuyền, thổi khúc nhạc giống với bài hát của ta.

Trong lòng ta vui sướng khôn tả.

Nhưng ta lập tức bảo Liên Nhi mau rời đi.

Chỉ là Hoàng đế lại nhanh hơn, hắn bước một bước đã sang thuyền của ta.

Con thuyền lập tức chao đảo, ta cố ý tỏ ra hoảng sợ, đứng bật dậy tìm kiếm thứ gì để bám víu.

Và rồi, ta nắm lấy Hoàng đế, kéo hắn cùng rơi xuống hồ sen…

Trong hồ sen, ta vùng vẫy vài cái, liền bị Hoàng đế ôm vào trong lòng.

Toàn thân ta cứng đờ, tim đập như trống dội.

Đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông.

Cũng là lần đầu tiên ta gần một nam nhân đến vậy.

"Ngươi... ngươi... ngươi mau buông ta ra!"

Sợ hãi là thật, run rẩy cũng là thật.

"Ngươi biết bơi sao?" Hoàng đế trầm mặt hỏi.

Dĩ nhiên là ta không biết.

Ta được hắn ôm vào bờ, Liên Nhi đã sợ hãi đến mức hồn bay phách tán, vội vàng chạy đến hỏi, "Tiểu thư, người không sao chứ?"

Ta lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Ta tức giận liếc nhìn Hoàng đế một cái, đứng dậy định quay về nhanh chóng.

Nhưng bất ngờ, ta bị trật chân.

"Á!"

Ta đau đến mức bật thốt lên.

Ta thề với trời, lần này thực sự không phải là cố ý.

Ta không bao giờ lấy thân thể của mình ra để tính kế người khác.

Khi Hoàng đế bế bổng ta lên ngang lưng, ta luống cuống đ.ấ.m vào n.g.ự.c hắn, "Ngươi mau thả ta xuống, ngươi muốn làm gì? Ngươi đúng là đồ vô lại!"

"Ngươi muốn thế này mà trở về, để bị Du Phi trách phạt sao?" Hoàng đế lạnh lùng hỏi.

"..."

Dĩ nhiên là ta không muốn.

Hoàng đế bế ta vào một căn phòng, sai người mang y phục tới cho ta thay.

Sau khi thay xong, ta phát hiện đó vốn dĩ là quần áo của ta.

Nhìn thấy Hoàng đế sau khi rửa mặt, khoác lên long bào, dáng vẻ anh tuấn oai phong.

...

Ta kinh ngạc, sững sờ, hoảng sợ rồi vội vàng quỳ xuống hành lễ, "Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng."

Sau đó, ta bật khóc.

Hoàng đế có lẽ thấy ta khóc không rõ nguyên do, liền hỏi, "Ngươi khóc gì vậy?"

"Ta... ta đã mạo phạm Hoàng thượng, hu hu..."

"Sợ rồi sao?"

Ta gật đầu.

Trong mắt ta đều là vẻ hoang mang và sợ hãi.

"Hừ!" Hoàng đế cười khẽ, trêu chọc, "Kẻ không biết thì không có tội, đứng lên đi."

"Hoàng thượng không trách ta sao?" Ta lấy hết can đảm hỏi.

"Ừ, không trách, đứng dậy đi."

Ta ngước nhìn Hoàng đế, thấy trên mặt hắn có chút vui vẻ, mới từ từ đứng dậy, "Hoàng thượng, thần thiếp có thể trở về không?"

"Ngươi sợ trẫm sao?"

Dĩ nhiên là ta không sợ.

Khi một người đã không còn gì trong tay, họ sẽ không còn sợ hãi.

Nhưng ta có thể nói vậy sao? Tất nhiên là không thể.

"Ta muốn trở về, nếu nương nương biết ta chạy ra ngoài, sẽ lại phạt quỳ ta, Hoàng thượng... ta có thể hỏi ngài một câu không?"

"?"

"Tại sao nương nương không cho phép ta đến hồ sen chơi? Ta ngoài việc hái vài bông sen, gương sen, thì chẳng làm gì cả, cũng không gây ra chuyện xấu gì."

Càng nói, ta càng uất ức, nước mắt không ngừng rơi.

Người ta thường nói, mỹ nhân rơi lệ sẽ khiến người khác phải thương xót.

Ta nghĩ rằng lúc này ta hẳn đã khiến Hoàng đế động lòng.

Bởi vì hắn giơ tay lên lau nước mắt cho ta, trong mắt ngập tràn sự dịu dàng và cưng chiều, "Đừng khóc nữa, chuyện nhỏ nhặt thôi mà."

"Nếu ngươi thích chơi ở hồ sen, trẫm sẽ nói với Du Phi, để nàng không gò bó ngươi nữa."

"Thật sao?" Ta ngước mắt, giọng nghẹn ngào hỏi.

"Ừ."

Được Hoàng đế hứa hẹn, ta không nhịn được mà bật cười.

Nụ cười ngây ngô, lại có chút kiều diễm.

Biểu cảm này, ta đã luyện đến thuần thục từ lâu.

"Hoàng thượng, ta có thể cầu xin ngài thêm một việc nữa được không?"

"?" Hoàng đế nhướng mày.

"Ta muốn xuất cung về lại Hầu phủ, nhưng nương nương nói đã vào cung thì không thể trở ra nữa, ta... ta..."

Nói đến đây, mắt ta đỏ hoe.

"Ngươi thích ra ngoài lắm sao?" Hoàng đế hỏi.

"Dĩ nhiên rồi, thành Trường An náo nhiệt vô cùng, bánh ngọt ở Lâm Tiên Lâu ngon không thể tả..."

Ta ríu rít kể về vài lần hiếm hoi được ra ngoài, và chuyện ta từng lén trèo lên tường viện hỏi thăm hàng rong để mua vài món ăn vặt.

Lúc này, Phó Uyển Uyển là một cô gái không toan tính, không mưu mô, chỉ là một người tràn đầy sự ngây thơ và chân thành.

"Đi thôi, trẫm sẽ dẫn ngươi xuất cung chơi."

"..."

Ta trừng mắt nhìn hắn.

Kinh ngạc, choáng váng, không thể tin nổi.

Nhưng đôi chân ta như có ý thức, tự động theo sau Hoàng đế.

Hắn bảo ta gọi hắn là Thịnh ca ca.

Ta không ngừng tự nhủ trong lòng, vì vinh hoa phú quý, vì quyền lực, vì b.á.o t.h.ù cho mẫu thân.

Rồi ta e thẹn, ngượng ngùng gọi một tiếng, "Thịnh ca ca."

Hoàng đế đúng là kẻ đáng ghét.

Hắn dẫn ta đi dạo phố, còn bắt ta đội mũ che mặt.

Mời ta ăn kẹo hồ lô, rồi lại tranh giành với ta.

Thậm chí, hắn còn dẫn ta đến bờ sông Tần Hoài, nghe các kỹ nữ hát ca.

Không thể phủ nhận, kỹ nữ đó có một giọng hát tuyệt vời, âm điệu uyển chuyển, du dương, vô cùng êm tai.

Hắn thấy ta chăm chú lắng nghe, liền bảo ta rời đi.

"Ta không đi, chưa nghe xong mà."

"Sắp có pháo hoa rồi, ngươi thực sự không đi sao?"

Pháo hoa ư.

Ta thực ra đã từng xem pháo hoa, nhưng chỉ có thể đứng ở phía sau, kiễng chân nhìn đích tỷ, huynh trưởng b.ắ.n pháo hoa. Còn ta, một thứ nữ, không hề có tư cách tham gia.

Ta đứng đó, ánh mắt trĩu nặng, "Pháo hoa, ta từng xem qua rồi."

"Ngươi từng b.ắ.n pháo hoa sao?" Hoàng đế nhướn mày hỏi.

Ta mở miệng, cứng đầu đáp, "Tất nhiên rồi!"

Rồi nhỏ giọng bổ sung, "Thật ra là…chưa từng."

Hoàng đế khẽ cười khẩy, "Nếu ngươi gọi ta thêm vài tiếng Thịnh ca ca, có lẽ ta sẽ cho người chuẩn bị pháo hoa cho ngươi đốt chơi."

"..."

Ta chớp mắt.

Trong lòng ta quá rõ, người không vô cớ tỏ ra ân cần, nếu không có lợi ích, tất chắc có ý đồ.

Hoàng đế không thể nào vô duyên vô cớ đối tốt với ta.

Nhưng ta phải giữ nguyên vẻ ngây thơ, không hiểu chuyện, ham vui của mình, chỉ đành nhẫn nhịn, không cam lòng, đi theo sau hắn mà gọi, "Thịnh ca ca."

"Thịnh ca ca..."