Sủng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên - Khai Tân

Chương 1




Ta tên là Phó Uyển Uyển, là thứ nữ của Hầu phủ. Sinh mẫu ta vốn là người nổi danh Giang Nam, sở trường của bà là ca múa, tinh thông âm luật và thi từ. Một khúc đàn tỳ bà của bà vang vọng ba ngày không dứt. Phụ thân ta - An Dật Hầu, vô cùng sủng ái bà, bà vào phủ được một năm thì sinh ra ta.

Chỉ là, ta không thể gọi bà là mẫu thân, chỉ có thể gọi bà là di nương. Một năm chỉ gặp được mười hai lần, mỗi lần chỉ trong một tuần nhang.

Mỗi khi gặp bà, bà đều dựa người trên trường kỷ, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt, nói chuyện khẽ khàng, thanh âm nhẹ nhàng đến mơ hồ.

Dù vậy, bà rất yêu thương ta, mỗi lần đều len lén nhét cho ta ngân phiếu, dặn dò ta phải giữ mồm giữ miệng, phải sáng suốt tỉnh táo, đừng quá tin tưởng vào những người bên cạnh, cần có chủ kiến của mình.

Nhưng bà không hề hay biết, trong Hầu phủ này, thứ nữ nhiều vô kể, ta chẳng khác nào hạt cát giữa sa mạc, hoàn toàn không đáng để ai bận tâm.

Đích mẫu cũng chẳng có tâm tư để ý đến ta.

Nhưng lần cuối ta gặp mẫu thân, chính mắt ta chứng kiến bà bị đám người xa lạ kéo lên giường, bị chúng nhẫn tâm h.à.n.h h.ạ đến tận lúc trút hơi thở cuối cùng.

M.á.u me vương vãi khắp nơi, tanh tưởi và nồng nặc mùi t.ử t.h.i.

Ta còn nghe thấy bọn chúng nói, phụ nữ có thai, chơi đùa mới thật sự sảng khoái.

Ta bị nha hoàn che miệng, mới không phát ra một tiếng động nào.

Sau khi trở về, ta liền đổ bệnh.

Trong cơn mê man, ta nghe người ta nói rằng, việc ta nhìn thấy cảnh tượng này là do đích mẫu cố ý an bài, bởi vì mẫu thân ta đang mang thai, bà ta muốn ta tận mắt chứng kiến cảnh sinh mẫu của mình c.h.ế.t thảm.

Khoảnh khắc đó, lòng ta tràn ngập hận thù.

Ta thề sẽ b.á.o t.h.ù cho mẫu thân, khiến bọn họ vạn kiếp bất phục, c.h.ế.t không toàn thây.

Cuối cùng, cơ hội mà ta chờ đợi bấy lâu nay đã đến.

"Cửu tiểu thư, phu nhân mời tiểu thư qua đó một lát."

Ta ngoan ngoãn theo sau ma ma, dáng vẻ nhút nhát, hiền lành. Vừa thấy đích mẫu, ta liền vội vàng hành lễ, sợ mình làm sai điều gì.

"Uyển Uyển à…"

Đích mẫu vừa cất lời đã cầm khăn lụa, giả bộ lau nước mắt.

Ngay sau đó, bà bắt đầu màn kịch của mình.

Bà nói rằng bấy lâu nay bà đối xử với ta không tệ, giờ là lúc ta phải báo đáp.

Ta đã nghe ngóng từ lâu, đích tỷ ta là Du Phi, nàng đã thất lễ trước mặt Hoàng thượng, bị quở trách và từ đó mất đi sự sủng ái. Tin tức từ trong cung truyền ra, muốn chọn một thứ nữ có nhan sắc, dễ sai khiến để vào cung giúp nàng lấy lại ân sủng.

Nếu nói về dung mạo, trong cả Hầu phủ này, ai có thể sánh với Phó Uyển Uyển ta.

Ta ngước mắt lên, vẻ mặt ngây ngô, không biết nên làm gì, làm cho đích mẫu cảm thấy rất hài lòng.

"Uyển Uyển, nếu ta bảo con vào cung bầu bạn với tỷ tỷ con, con có nguyện ý không?"

"Vào cung ở vài hôm rồi trở về phải không ạ?" Ta hồn nhiên hỏi.

"Phải, chỉ ở vài ngày rồi về."

Ta khẽ gật đầu, "Con nguyện ý."

Đích mẫu nhanh chóng sắp xếp cho ta tiến cung, chỉ cho phép ta mang theo nha hoàn Liên Nhi.

Liên Nhi lớn hơn ta hai tuổi, hơi đẫy đà, nhưng lại rất nhanh nhẹn, là một trong số ít người ta có thể tin tưởng.

Ca ca của nàng làm việc ở ngoại viện, nhiều tin tức ta nghe được đều nhờ Liên Nhi thông qua ca ca của nàng.

Nói thật, ta cũng không hoàn toàn tin tưởng Liên Nhi.

Trước khi tiến cung, đích mẫu cho người may cho ta vài bộ y phục mới, cổ áo cắt rất thấp, lộ ra mảng da thịt trắng nõn. Ta giả vờ không hiểu, vui vẻ chuẩn bị tiến cung.

Các tỷ muội trong phủ đều đến tiễn, ngoài miệng thì nói những lời ngưỡng mộ, nhưng trong mắt lại chẳng giấu được vẻ hả hê.

Một lũ ngốc nghếch, cuối cùng cũng chỉ là công cụ liên hôn, làm bậc thang cho huynh trưởng tiến thân. Còn ta, ít ra cũng được vào cung, chọn người quyền lực nhất mà dựa dẫm.

Chỉ cần ta được sủng ái, sau này chúng gặp ta đều phải quỳ gối hành lễ.

Ngày ta vào cung, trời nắng ấm áp, ánh dương rực rỡ, khiến ta cảm thấy đây là một điềm lành.

Khi đến cung, ta và Liên Nhi đứng ngoài cửa điện, nghe cung nữ bên trong nhẹ nhàng thưa, "Nương nương, Cửu cô nương đã đến."

"Cho nàng vào."

Giọng Du Phi nương nương nghe uể oải, kèm theo chút yếu ớt bệnh tật.

Quả nhiên, ta không đoán sai, nàng đã lâm bệnh.

Sau khi ta hành lễ, nàng nhìn ta chằm chằm một hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói: "Cửu muội muội thật là xinh đẹp."

"Nương nương mới thật là quốc sắc thiên hương."

Lời này ta nói ra, thực sự rất miễn cưỡng.

Đích tỷ lúc khỏe mạnh còn không sánh được với ta, huống chi giờ đây nàng đang bệnh tật triền miên.

"Hừ!" Du Phi nương nương khẽ cười một tiếng.

Sau đó, nàng bảo người dẫn ta đến khách phòng nghỉ ngơi.

Vài ngày trôi qua, nàng không hề triệu kiến ta. Ta cũng không vội vã gặp Hoàng thượng để tranh thủ giành được ân sủng.

Dù gì, ta cũng chỉ mới mười bốn tuổi, không vội.

Nhưng ta vẫn thường lén lút ra ngoài qua cửa sau, ra chơi ở đình giữa hồ sen, hái hoa sen hay vặt gương sen để bóc ăn.

Cho đến hôm đó, ta đã gặp được tỷ phu của mình – Hoàng đế!

"Ngươi là ai? Sao lại ở đây?" Ta ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, trong lòng ôm mấy cành hoa sen và gương sen.

Nhìn người đàn ông trong đình, ta có chút chột dạ.

Trong ánh mắt của hắn thoáng hiện nét cười, hắn hỏi ta, "Ngươi là người của phủ đệ nào?"

"Ngươi quản ta là người phủ nào để làm gì, ta nói cho ngươi biết, nơi đây là hậu cung, ngươi mau rời đi, nếu không ta sẽ gọi người tới."

Ta ra vẻ vô cùng đanh thép, cố tình giả vờ không nhận ra hắn.

Nhưng thực ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên ta đã biết hắn là Hoàng đế.

Mặc dù hắn mặc thường phục, nhưng đai thắt lưng được làm từ ngọc, vừa quý giá vừa lộng lẫy, khắc hình rồng nhiều móng.

Hoàng đế vẫn ngồi trong đình, không có ý định rời đi, còn ta thì lo lắng vô cùng.

Nếu Du Phi biết được ta đã gặp Hoàng đế, kế hoạch của ta sẽ bị phá hỏng.

"Ngươi… ngươi còn không mau đi? Nếu không ta sẽ kêu người thật đấy." Ta đe dọa hắn, nhưng trong lòng lại lo lắng không thôi.

Dù gì hắn cũng là Hoàng đế, vinh hoa phú quý của ta sau này đều phụ thuộc vào một ý niệm của hắn.

Liên Nhi khẽ kéo áo ta, ta quay đầu nói với nàng, "Đừng gấp, doạ cho hắn chạy đi, chúng ta sẽ trở về."

Hoàng đế đứng lên, từ trên cao nhìn xuống ta, "Tiểu nha đầu, chúng ta sẽ còn gặp lại."

"Ai thèm gặp lại ngươi." Ta lẩm bẩm một tiếng.

Nhìn hắn rời đi, ta lập tức dẫn Liên Nhi quay về.

Dĩ nhiên, ta cảm nhận được ánh mắt hắn từ xa nhìn ta, nhưng ta quyết không ngoảnh đầu lại.

Không chỉ vậy, ta còn cố tình không đến hồ sen mấy ngày sau đó.

Trong những ngày này, ta đã nghe ngóng cặn kẽ. Hậu cung của Hoàng đế có đến sáu mười, bảy mươi phi tần. Những phi tần đó đều vâng lời răm rắp, Hoàng đế đã sớm mất hứng thú.

Ta phải làm gì đó khác biệt, để mình trở nên độc đáo, không nhất thiết phải được sủng ái hoàn toàn, nhưng ít ra phải có điều gì đó khiến ta trường tồn trong ân sủng.

Chỉ là, chưa kịp thực hiện kế hoạch mê hoặc Hoàng đế, thì Du Phi đã gọi ta đến, trách mắng một trận, cấm ta không được tới hồ sen nữa.

Bảo ta không đi? Ta lại càng không nghe.

Nếu không đến đó, làm sao ta gặp được Hoàng đế?

Vậy nên chiều hôm đó, ta lại lén dẫn Liên Nhi đến.

Ta hái được rất nhiều hoa sen. Khi nhìn thấy người đàn ông ở phía xa đang đi tới, ta khẽ nói với Liên Nhi, "Ta muốn về nhà rồi."

"Nhưng tiểu thư, nếu không có lệnh của nương nương, chúng ta không thể ra khỏi cung được."

"…"

Thực ra, ta chẳng hề muốn về Hầu phủ.

Nếu trở về, làm sao ta trở thành sủng phi của Hoàng đế, làm sao b.á.o t.h.ù cho mẫu thân?

Ta khẽ hít mũi, "Thôi, hái thêm ít gương sen đi, mấy ngày tới ta không thể tới nữa."

"Vâng"

Khi chúng ta ôm đống hoa sen và gương sen bước vào đình, ta lại nhìn thấy Hoàng đế.

Hắn trông không già, có lẽ đang độ tuổi ba mươi.

Dĩ nhiên, đối với ta, tuổi tác của hắn không quan trọng. Điều ta quan tâm là làm thế nào để nhận được sự sủng ái của hắn.

Chỉ cần một bước lên mây.

Ta nhìn thấy hắn đang quay lưng về phía chúng ta, nhìn hồ sen. Ta định lặng lẽ dẫn Liên Nhi rời đi, không quấy rầy là tốt nhất.

Nhưng không ngờ, hắn quay đầu lại.

Ta giả vờ giật mình sợ hãi, "Ngươi… ngươi sao lại đột ngột quay đầu lại?"

"Ta cảnh cáo ngươi, đừng nói với ai rằng đã gặp ta ở đây, nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay."

"Liên Nhi, mau đi thôi."

Ta cố tình thể hiện mình như một cô gái ngốc nghếch, vừa ngây thơ vừa ngu dại, có chút hồn nhiên lại có chút liều lĩnh.

Dĩ nhiên, ta không biết rằng, sau khi ta rời đi, đã có người bẩm báo với Hoàng đế mọi chuyện về ta, kể cả cái c.h.ế.t của mẫu thân ta.

"Phó Uyển Uyển? Muội muội của Du Phi?"

"Quả nhiên nàng chẳng giống Du Phi chút nào."

Ta với Du Phi làm sao có thể giống nhau được?

Nàng là đích nữ của Hầu phủ, là viên minh châu được nâng niu trong lòng bàn tay, tương lai rực rỡ sáng lạn. Còn ta thì sao?

Một thứ nữ do người kỹ nữ Giang Nam sinh ra.

Trong phủ, nhiều người khi nhắc đến ta đều coi thường, cảm thấy ta là điềm xui xẻo.

Lần này trở về, Du Phi phạt ta cùng Liên Nhi, bắt chúng ta quỳ trong góc phòng.

Chỉ là ta không ngờ Hoàng đế lại đến.

Hắn còn trò chuyện với Du Phi một lúc, nhưng rõ ràng hắn không hề phát hiện ra ta đang quỳ ở góc phòng, hoặc có lẽ là phát hiện rồi, nhưng giả vờ như không biết.

Ta chỉ nghe thấy tiếng của hắn, nhưng không thể nhìn thấy người.